Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 586 - Chương 198: Tình Trong Một Chữ

Chương 198: Tình trong một chữ Chương 198: Tình trong một chữChương 198: Tình trong một chữ

Lưu Đinh Đương đương nhiên biết mình sẽ chết.

Trước đó, nàng thậm chí đã cố gắng hết sức để làm cho mình chết nhanh hơn, nhưng lại không thể thành công.

Sau khi Quảng Lâm Quỷ đi Trấn Ma tháp, dựa theo ước định, nàng rất nghe lời ở khách bọn họ đặt chân chờ gã.

Tuy rằng đáy lòng ít nhiều có chút lo lắng đối với chuyện mà Quảng Lâm Quỷ cần làm, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng gã. Bởi vì gã đã đáp ứng nàng, làm xong chuyện này, bệnh của nàng sẽ tốt lên, bọn họ có thể rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không có người khác, cả hai chiếu cố lẫn nhau, cùng qua một đời này.

Lời hứa như vậy làm cho trong lòng Lưu Đinh Đương tràn ngập khát vọng về tương lai.

Cho nên nàng rất nghiêm túc sống qua ngày những ngày vắng Quảng Lâm Quỷ.

Nàng ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, rời giường đúng giờ, cũng dùng Yêu đan mà Quảng Lâm Quỷ để lại cho nàng một cách hợp lý.

Rất nhanh, thời gian nửa tháng liền trôi qua, đây là thời hạn cuối cùng mà nàng cùng Quảng Lâm Quỷ ước định, nàng có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, có lẽ gã gặp phải chuyện gì đó trì hoãn.

Cho nên nàng tiếp tục tuân theo công việc Quảng Lâm Quỷ giao phó trước đó.

Thế nhưng Yêu đan kia lại dần dần vơi đi theo từng ngày, vốn dựa theo kế hoạch của Quảng Lâm Quỷ, số lượng Yêu đan gã lưu lại cho Lưu Đinh Đương cũng đủ để nàng ăn cả tháng, đây là đã tính toán tình huống nhu cầu của nàng đối với Yêu đan sẽ tăng lên mỗi ngày.

Nhưng rất kỳ quái chính là, đến mấy ngày sau, nhu cầu của Lưu Đinh Đương đối với Yêu đan lại vượt xa dự liệu của Quảng Lâm Quỷ.

Vì có thể có đủ thời gian đợi đến khi Quảng Lâm Quỷ trở về, Lưu Đinh Đương đã cẩn thận từng li từng tí lên kế hoạch số lượng Yêu đan ăn mỗi ngày, đây không phải là thời gian dễ dàng, vì thế phần lớn thời gian mỗi ngày của nàng đều dùng để áp chế dục vọng thôn phệ Yêu đan của bản thân.

Mặc dù quá trình này có một chút khó khăn, nhưng nàng đã kiên trì cho đến ngày thứ hai mươi.

Có lẽ bởi vì đè nén dục vọng cắn nuốt Yêu đan trong nội tâm mình một thời gian dài, mấy ngày gần đây nàng trở nên có chút hoảng hốt, thế cho nên sau khi tỉnh lại sáng sớm ngày thứ hai mươi, nàng hoảng sợ phát hiện những bình sứ dùng để bảo tồn Yêu đan đều rơi xuống đất, mà Yêu đan trong bình cũng đã không còn tung tích.

Nàng không nhớ được đêm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là bị người trộm Yêu đan đi, hay là ở trong lúc nàng hoảng hốt, đã cắn nuốt sạch sẽ những Yêu đan này.

Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, đây chính là một tin dữ đối với Lưu Đinh Đương.

Mất đi Yêu đan sẽ có nghĩa là nếu Quảng Lâm Quỷ không trở về, nàng liên phải đối mặt với một tình cảnh cực kỳ gian nan —— Yêu hóal

Ba ngày sau khi sự việc xảy ra, cũng là ngày thứ hai mươi bốn Quảng Lâm Quỷ rời đi.

Lưu Đinh Đương nhịn ăn Yêu đan ba ngày đã nhốt mình ở trong khách sạn, nàng sống rất gian nan, không ăn Yêu đan trong thời gian dài làm cho toàn thân nàng tràn ngập một cỗ đau nhức khó có thể diễn tả, giống như là có mấy vạn con kiến không ngừng gặm nhấm vỏ não của nàng. Mỗi một hơi thở đều biến thành dày vò không dứt.

Nàng không thể không thỉnh thoảng dùng đầu đánh vào bàn gỗ của khách sạn, như vậy sẽ giảm bớt đau nhức, đồng thời làm cho ý thức dần dân mơ hồ của mình bảo trì thanh tỉnh.

Nhưng thân là Bán yêu, rất nhiều chuyện nhất định không phải hai chữ ý chí là có thể thay đổi.

Ngay trong đêm hôm đó, Lưu Đinh Đương hoảng sợ phát hiện trên cánh tay mình bắt đầu mọc ra lân giáp, nàng rất sợ hãi, nhưng cũng không biết nên ứng đối như thế nào, nàng liều mạng muốn lấy tay gỡ lân giáp xuống, nhưng thứ kia lại cực kỳ cứng rắn, dùng khí lực của nàng hoàn toàn không thể làm gì được.

Nàng rất sợ hãi.

Nàng còn muốn đợi đến khi Quảng Lâm Quỷ trở về, chờ tiểu hòa thượng dẫn mình đi đến nơi chỉ có hai người bọn họ.

Nàng phải đợi được gã, cho đến lúc đó, nàng không muốn trở thành một con quái vật.

Cho nên nàng bao bọc bản thân mình kín mít, đi đến đường phố Hoành Hoàng thành mua một thanh chủy thủ, đây là biện pháp tiểu hòa thượng dạy cho nàng, cắn một khối khăn mặt, dùng đèn dầu đốt chủy thủ đến sáng bóng, sau đó hung hăng cắm nó vào trong huyết nhục bên cạnh lân giáp, cạy cả lân giáp cùng huyết nhục xung quanh ra.

Lưu Đinh Đương chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, sau khi làm xong việc này, nàng đau đến mức hai hàm răng run rẩy va vào nhau, hơn nữa nhiều ngày chưa được ăn Yêu đan, nàng vào lúc đó lập tức ngất đi.

Đợi đến khi nàng tỉnh lại lân nữa, việc đầu tiên làm chính là kiểm tra thương thế trên cánh tay mình, mà điêu làm nàng tuyệt vọng chính là, vị trí lân giáp trên cánh tay hôm qua bị nàng cắn răng cắt xuống kia, lại sinh ra lân giáp màu tím lần nữa, đáng sợ hơn chính là không riêng cánh tay phải của nàng, toàn thân đều bắt đầu xuất hiện lân giáp như vậy, thậm chí ngay cả trên mặt cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Điều này làm cho hoảng sợ trong lòng nàng càng sâu, lấy kinh nghiệm của nàng vốn không nghĩ tới dùng biện pháp gì để ứng đối những thứ này, nàng chỉ có thể nhốt mình ở trong khách sạn, không đi bất cứ nơi nào khác.

Nhưng đây hiển nhiên không phải là biện pháp giải quyết, vì thế buổi tối hôm đó, khóe miệng nàng bắt đầu mọc ra răng nanh, hai tay mọc ra móng vuốt sắc bén, dục vọng khát máu hiện lên trong đầu nàng, nàng khát vọng một thứ gì đó, đó là một loại bản năng bỗng nhiên dâng lên trong lòng, nàng khó có thể áp chế bản năng như vậy, ngược lại ý thức của mình theo bản năng kia vọt tới mà trở nên càng thêm bạc nhược. Nàng khó có thể khống chế thừa dịp bóng đêm bay ra khỏi khách sạn.

Một khắc kia nàng có được tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng, nàng nhanh chóng xuyên qua Hoành Hoàng thành, tìm được một vị nam nhân ở một góc nào đó.

Nàng giết gã, sau đó móc tim gan ra nuốt chửng tất cả.

Toàn bộ quá trình, Lưu Đinh Đương cũng không phải là không nhận thức được, nàng mơ hồ cảm nhận được những chuyện này, nhưng không thể khống chế thân thể của mình. Mặc kệ giết người hay là cắn nuốt nội tạng, nàng đều rất kháng cự, thậm chí cảm thấy ghê tởm, nhưng thân thể của nàng lại truyên đến cho nàng một cỗ khoái cảm khó nói thành lời. Như là thứ bị nàng nuốt vào trong bụng cũng không phải thịt người, mà là một món ngon đến cực hạn.

Những ngày sau đó, ý thức của nàng càng lúc càng bạc nhược, cỗ huyết nhục kia, chuẩn xác mà nói là khát vọng về huyết nhục mang theo yêu khí hoàn toàn đánh bại nàng. Nàng không ngừng tìm kiếm mục tiêu như vậy, đánh chết, sau đó thôn phệ. Đương nhiên có thể làm được những thứ này đều là do thân hình vô cùng cường đại sau khi Yêu hóa, cùng với cỗ "bản năng" không biết từ đâu mà đến.

"Bản năng" kia mang theo nàng hết lân này đến lân khác thoát khỏi sự truy sát của các thế lực khắp nơi trong Hoành Hoàng thành, cũng từng thử mang theo nàng rời khỏi Hoành Hoàng thành, nhưng Lưu Đinh Đương còn có chấp niệm cuối cùng muốn đợi đến khi Quảng Lâm Quỷ trở về, lại là điều duy nhất làm cho nàng chiến thắng cỗ "bản năng" kia, nó lưu lại Hoành Hoàng thành cùng nàng, cho đến khi gặp được Từ Hàn.

Hắn đã đánh bại được nàng.

Nàng suy yếu đến mức trước nay chưa từng có, mà suy yếu như vậy khiến cho cái gọi là "bản năng" có cơ hội, nó rốt cục ở trước mặt Lưu Đinh Đương kéo tấm màn che ngụy trang mình. Cái gọi là "bản năng” kia là một cỗ ý chí mà Lưu Đinh Đương khó có thể lý giải, nó thừa dịp nàng suy yếu, ý đồ chiếm cứ hoàn toàn thân thể của nàng.

Trên thực tế trong mỗi ngày trước nó đều ăn mòn thân thể Lưu Đinh Đương, cướp đoạt quyền sở hữu thân thể.

Mà giờ phút này nó cảm thấy thời cơ chín muồi, quyết định dốc toàn lực mà động, một lần thành công.

Vì thế sinh mệnh của Lưu Đinh Đương bắt đầu đếm ngược đến thời khắc cuối cùng, mà điều này cũng làm cho nàng mấy ngày nay ý thức ngây ngô, hiện tại giống như hồi quang phản chiếu, chiếm lĩnh thân thể của mình lần nữa.

Nàng loáng thoáng cảm giác được mọi chuyện sắp phát sinh, cho nên nàng liều lĩnh truy tìm khí tức của Quảng Lâm Quỷ đi tới Long Ẩn tự, nàng muốn trước khi chuyện kia phát sinh, gặp mặt được đối phương lần cuối cùng.

Vì thế nàng trả giá thật lớn, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy Quảng Lâm Quỷ mà mình tâm tâm niệm niệm như nguyện.

Nhưng điều nàng không nghĩ tới là, lần gặp gỡ của nàng và Quảng Lâm Quỷ sẽ bắt đầu cùng kết thúc theo cách này.......

Trong kết giới.

"Tiểu... Tiểu hòa thượng..." Lưu Đinh Đang bị bóp cổ giơ lên cao, nàng nhìn Quảng Lâm Quỷ thân sắc lạnh lùng, trong miệng gian nan gọi tên đối phương.

“Ta là Phật.

"Ta nên phổ độ chúng sinh."

"Cũng nên trảm yêu trừ mai"

Nhưng hồi đáp mà nàng nhận được chỉ là lời nói lặp đi lặp lại giống như một cơn ác mộng của Quảng Lâm Quỷ, cùng với lực đạo ở cổ dần dần mạnh thêm theo từng hơi thở.

Lưu Đinh Đương cũng không sợ chết, trên đường tới nơi này nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.

Nhưng nàng không thể tiếp nhận việc mình chết đi với phương thức này, càng không yên lòng với trạng thái cổ quái của tiểu hòa thượng lúc này.

"Là ta al!" Hai tay nàng nắm lấy bàn tay Quảng Lâm Quỷ, ý đồ giảm bớt việc hô hấp dần dần trở nên khó khăn, mà trên thực tế cách làm như vậy lại không mang đến hiệu quả.

Ý chí của nàng càng lúc càng hoảng hốt, nước mắt trong hốc mắt bị cố nén bởi vì trong lòng hoảng loạn cùng với lực khống chế dần dần mất đi đối với thân thể của mình mà trào mi lần nữa, nhanh chóng chảy xuôi trên gương mặt nàng.

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Quảng Lâm Quỷ, nàng muốn nhìn thấy vị tiểu hòa thượng nói gì nghe nấy với nàng kia, cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng tốt...

"Tình yêu thế gian là độc dược đả thương người, là lưỡi dao sắc bén giết người vô tức vô thanh. Dung nhan xinh đẹp cỡ nào trăm năm sau đều là một đống xương khô, khuôn mặt lúc trước khiến ngươi mê luyến, cuối cùng đều sẽ lôi biến thành từng khối da thịt khiến người ta buồn nôn. Buông hồng trần xuống, chờ đợi cực lạc, mới không còn những phiền não này. Không biết đáp án như vậy, các hạ có hài lòng hay không?" Người áo bào đen chứng kiến tất cả những chuyện này khi đó xoay người nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi.

Từ Hàn ngược lại không nghĩ tới, đến lúc này, người áo đen kia còn nhớ rõ vấn đề lúc trước của hắn, hắn bất đắc dĩ bật cười lắc đầu: "Sẽ không."

"Nương tử nhà ta là đại nhân vật sẽ lên Tiên cảnh, đợi đến khi ta tóc bạc đầu đầy, nàng vẫn sẽ xinh đẹp như hoa như hiện tại. Từ mỗ cũng không có hứng thú vứt bỏ không cần nương tử xinh đẹp, đi làm bạn với những con lừa trọc các ngươi.'

Người áo đen cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với lời cự tuyệt của Từ Hàn, lão nhìn Lưu Đinh Đương sắp chết trong tay Quảng Lâm Quỷ, chắp tay nói: "Tình chỉ là vướng víu, ngươi bây giờ không hiểu, nhưng có một ngày sẽ có điều ngộ ra."

Từ Hàn nghe vậy cất bước ra, sóng vai mà đứng cùng người áo đen nọ.

"Một chữ tình này, Từ mỗ hiện tại không dám nói hiểu, nhưng về sau có lẽ có cơ hội ngộ ra điều mình cần, nhưng chỉ sợ các hạ có được cũng sẽ không hiểu..."

Ngữ điệu của Từ Hàn khi nói lời này mang theo một cỗ hương vị cổ quái, mà điều này làm cho người áo đen kia không khỏi âm thầm sửng sốt, lão quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, hỏi: "Ý gì?"

Từ Hàn lại không để ý tới đối phương, mà lúc đó đưa tay chỉ chỉ phương hướng hai người Lưu Đinh Đương.

Người áo đen kia tựa như có cảm giác, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy khi đó, phía sau Quảng Lâm Quỷ chợt ánh vàng đại phóng, một vị tăng nhân hai tay chắp lại, cúi đầu rũ mi, khuôn mặt tuấn lãng lại đột nhiên lộ ra thân hình ở trong ánh vàng.

Ngữ điệu của người áo đen lần đầu tiên xảy ra biến hóa, lão mang theo rung động, dùng một loại ngữ điệu không thể tưởng tượng nổi kinh hô.

"Lý Đông Quân!"
Bình Luận (0)
Comment