Chương 199: Lý do
Chương 199: Lý doChương 199: Lý do
"Lý Đông Quân!" Theo tiếng kinh hô của người áo bào đen này, lông mày Từ Hàn cũng không khỏi khẽ nhướng lên.
Lúc trước hắn mặc dù đã sớm đoán được Quảng Lâm Quỷ này có liên hệ nhất định cùng vị quốc sư Đại Hạ kia, nhưng khi người áo bào đen gọi ra cái tên này, hắn vẫn không tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Đương nhiên điều càng làm cho hắn kinh ngạc chính là phương thức xuất hiện của vị quốc sư Đại Hạ này.
Cả người y tắm rửa dưới Phật quang màu vàng, thân thể dường như cũng không phải là thực thể, mà là hình chiếu nào đó, hoặc có thể nói là một đạo Linh thể.
Bộ dáng của y tuấn lãng, bên ngoài mặc một bộ áo cà sa cũng lóe ra kim quang, lúc y hiện lên, nơi Phật quang kia chiếu rọi, kết giới màu đen bao phủ nơi này lập tức như đống đổ nát đều bị nghiền nát toàn bộ. Mà những tăng nhân Long Ẩn tự ngồi vây quanh kết giới cũng dưới ánh Phật quang này chiếu rọi, khí tức uể oải dân dần trở nên ổn định.
Cho dù là Từ Hàn cũng không ngoại lệ, ở trong Phật quang cũng thầm cảm thấy khí tức trôi chảy, tựa như mỗi lỗ chân lông đều ở vào một nơi vô cùng thoải mái. Điều này cực kỳ khác biệt với cảm thụ mà người áo bào đen ban cho Từ Hàn lúc trước, cảm thụ như vậy càng tự nhiên hơn, cũng càng thêm thoải mái.
Đương nhiên người áo bào đen kia cũng không có hứng thú hưởng thụ Phật quang tắm rửa.
Lão nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu vàng đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh hỏi: "Ngươi vậy mà còn sống!?"
Tăng nhân cả người tắm rửa Phật quang cất bước mà động, mỗi một lần bước ra, mặt đất dưới chân sẽ sinh ra một đóa hoa sen màu vàng rực rỡ.
Y vươn tay nhẹ nhàng điểm lên Thiên linh cái của tiểu hòa thượng vẻ mặt lạnh lùng kia, trong con ngươi Quảng Lâm Quỷ tràn đầy từ bi một khắc kia lập tức lộ ra vẻ hoang mang, khi gã thấy rõ tay mình đang bóp cổ Lưu Đinh Đương, Quảng Lâm Quỷ giống như bị điện giật thu hồi tay lại.
Gã ôm lấy Lưu Đinh Đang đã hấp hối, trong miệng phát ra một tiếng kinh hô.
Mà lúc này, tăng nhân trong ánh vàng tỏa sáng tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tới trước mặt người áo đen kia, y mỉm cười nói: "Chưa diệt được ngươi, ta sao dám chết?"
Người áo đen kia nghe vậy tựa như nghe được một chuyện quá buồn cười, sau khi hơi ngẩn ra, lão thực sự phát ra một tiếng cười to.
"Diệt ta? Lý Đông Quân, ngươi quên ta là ai rồi sao? Làm sao có thể diệt ta được?" Sau một trận cười to, lão mới thu hồi tiếng cười của mình, lập tức ngưng mắt nhìn về phía tăng nhân kia, nói như vậy.
"Ta không thể, nhưng hắn có thể, không phải sao?" Lý Đông Quân thần sắc bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gân như chắc chắn, chắc chắn làm cho người ta khó có thể sinh ra chút hoài nghi nào.
"Ngươi đang sợ hãi, cho nên ngươi làm ra những chuyện này."
Y lại tiếp tục nói, mà lời này vừa ra, người áo đen kia lập tức trầm mặc xuống.
Trâm mặc như vậy tuy rằng ngắn ngủi, nhưng ở nơi này lại có vẻ cực kỳ chói mắt.
Rất nhanh người áo đen liền phất tay áo, Ma khí quanh thân đại thịnh, lão nói: "Vậy thì như thế nào? Ngươi cho rằng hắn còn có bản lĩnh giết ta sao? Hắn đã bị ta gieo xuống Ma chủng, cho dù không giết thiếu nữ kia, tâm ma của hắn đã thành, thành Ma cũng là chuyện sớm muộn!" Nói đến đây, lão dừng một chút, trong ngữ điệu chợt tràn ngập ý đùa cợt: 'Hoặc là ngươi xóa sạch ký ức của hắn một lân nữa? Nhưng ngươi nghĩ mình đợi được trăm năm nữa hay sao?”
Dường như đã cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, người áo đen kia dứt lời này, lần thứ hai phát ra một trận tiếng cười to. Hắc khí trên người lão cùng với tượng Phật phía sau vào lúc đó đều ánh vàng đại phóng.
"Đó chính là chuyện của bần tăng." Vẻ mặt Lý Đông Quân vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn chưa sinh ra một chút biến hóa nào vì phản bác lại lời nói của người áo đen kia.
Y quay đầu nhìn Quảng Lâm Quỷ đang ôm Lưu Đinh Đương khóc rống, nhíu mày liếc mắt một cái, hỏi: "Ngươi còn muốn lưu lại xem kết cục sao?"
Người áo đen kia nhún vai: "Nếu ngươi muốn."
Lý Đông Quân không trả lời lão, chỉ duy trì tư thế nghiêng đầu, liếc mắt nhìn, không nhúc nhích tựa như điêu khắc.
Người áo bào đen kia đương nhiên hiểu được ý tứ của đối phương,
Lão dường như vẫn tồn tại một số kiêng ky đối với vị quốc sư Đại Hạ này, lần thứ hai nhún nhún vai, nói: "Ngươi không cứu được hắn."
Dứt lời này, hắc khí đầy trời kia đột nhiên trở nên cuồng bạo, tựa như phong bạo kịch liệt xoay tròn, mà sau một khắc, thân ảnh người áo đen kia liền hoàn toàn biến mất ở nơi này. ...
Cho dù là Từ Hàn cũng thật không ngờ người áo bào đen vừa rồi còn kiêu ngạo lại đầu hổ đuôi rắn như vậy ở trước mặt vị Lý Đông Quân này, hắn có chút sững sờ, đáy lòng càng tràn ngập các loại nghi vấn.
"Cứu nàng đi." Ngay khi hắn cúi đầu suy tư tất cả chuyện này, thanh âm của Lý Đông Quân đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Từ Hàn sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên, mà ánh mắt vừa vặn đối diện với gương mặt của vị Thánh tăng này.
Hắn không thể không thừa nhận, toàn thân Lý Đông Quân mang theo một cỗ khí tức rất kỳ quái, khí tức như vậy làm cho người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm đối với y.
"Ngươi có thể cứu nàng." Lý Đông Quân lại nói, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Từ Hàn rốt cục phục hồi tinh thần lại, hắn đè nén kinh ngạc khi nhìn thấy vị quốc sư đại nhân này, cũng đè xuống các loại nghi vấn đối với tất cả phát sinh trước mắt. Hắn bình tĩnh nhìn đối phương, hỏi: "Nhưng tại sao ta lại phải cứu nàng?”
Hắn quả thật có được năng lực cứu Lưu Đinh Đương, đơn giản là bức tinh huyết Yêu quân ở trong cánh tay phải ra. Nhưng cánh tay phải của hắn mới mở ra bốn quả Yêu huyệt, mà bốn lần này hắn đều dùng hết, nếu tiếp tục dùng cánh tay Yêu một lần nữa sẽ làm cho hắn gặp phải nguy cơ không khống chế được cánh †ay này.
Huống hồ cho dù hắn có thể sử dụng cánh tay phải của mình bình thường, vậy cũng không có lý do gì vì hai người không liên quan mà hao phí con bài tẩy như vậy.
Lý Đông Quân lại tựa như không nghe thấy vấn đề của Từ Hàn, y ôn hòa cười nói: "Ta sẽ sai chúng sinh Long Ẩn tự rót Phật lực vào trong cánh tay Yêu của ngươi, mở ra Yêu huyệt thứ năm, ngươi cũng không cần lo lắng hành động này sẽ mang đến bất kỳ tai họa ngầm nào cho bản thân mình."
Từ Hàn nhíu mày, một tia hảo cảm sinh ra đối với Lý Đông Quân trong lòng vào lúc đó đều tan thành mây khói.
Hắn cũng không thích thái độ tự nói chuyện của đối phương, càng không thích đối phương hiểu biết bản thân mình như trong lòng bàn tay.
"Ta nói rồi, ta không có lý do gì cứu nàng." Từ Hàn trâm lông mày xuống lặp lại lời nói lúc trước.
Lý Đông Quân vẫn không hề nổi giận, y nhìn chằm chằm Từ Hàn, ý cười trên khóe miệng thậm chí còn dần dần sâu hơn.
Không thể không thừa nhận, đó là một nụ cười rất đẹp.
Như gió xuân tháng ba, như nổi bật ánh sao đêm hè, nhìn cũng không kinh tâm động phách, lại tựa như dòng suối róc rách không ngừng, leng keng rung động trong lòng, cho dù mấy năm sau nhớ lại, cũng khó có thể quên.
Tuy rằng hình dung nụ cười của một vị nam tử như vậy có chút cổ quái, nhưng đáy lòng Từ Hàn vào giờ khắc đó lại sinh ra cảm thụ như vậy.
Lý Đông Quân sau đó lại hỏi: "Tại sao không có lý do?"
Từ Hàn cẩn thận suy nghĩ một chút, lấy mấy lần gặp nhau giữa hắn và Quảng Lâm Quỷ mà nói, hắn quả thật không thể tưởng tượng được có lý do gì khiến hắn phải trả giá lớn như vậy để cứu đối phương, nhưng hắn cũng không ngại nghe cao luận của vị Thánh tăng này. Cho nên mở miệng hỏi, Lý do là gì?"
Ánh mắt Lý Đông Quân nheo lại.
Y nói;Bởi vì chỉ ngươi mới có thể cứu nàng."