Chương 200: Ngươi thuyết phục được ta
Chương 200: Ngươi thuyết phục được taChương 200: Ngươi thuyết phục được ta
Đây đại khái là lời nói vớ vẩn nhất mà Từ Hàn từng nghe qua.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vị Thánh tăng này, dường như đang muốn xác định có phải mình nghe lầm cái gì hay không, nhưng đối phương sau khi nói xong lời này, liền chỉ cười tửm tỉm nhìn Từ Hàn, cũng không có ý tiếp tục nói.
Từ Hàn lập tức lộ vẻ cười khổ: "Thánh tăng xem trọng Từ mỗ rồi, tại hạ cũng không có tâm địa từ bi như ngài."
"Thật sao?" Lý Đông Quân cười nhạt, híp mắt chợt lộ ra một nụ cười: "Nói như vậy, Ngụy Trường Minh đã chọn nhầm người?"
Sắc mặt Từ Hàn lập tức biến đổi, hắn và vị Lý Đông Quân này xưa nay không quen không biết, nhưng từ trong lời nói của đối phương lộ ra, Từ Hàn có thể cảm nhận được đối phương hiểu rõ mọi thứ về mình.
Điều này đối với hắn mà nói không tính là một chuyện tốt.
Hắn bỗng nhiên có chút mất hết hứng thú, không muốn dây dưa ở chỗ này nữa.
"Đinh Đương!" Lúc này, Quảng Lâm Quỷ cách đó không xa phát ra một tiếng hô tê tâm liệt phế, gã cố gắng lay động thân thể Lưu Đinh Đương, ý đồ đánh thức đối phương, nhưng hai tròng mắt thiếu nữ kia đã híp lại thành một khe hở, tựa như đã ở bờ vực hấp hối sắp chết, mặc cho gã hô to như thế nào cũng không thể đạt được một chút đáp lại nào. Ngược lại, khí tức màu đen quanh quẩn trên thân thể Lưu Đinh Đương lại càng ngày càng mãnh liệt, không ngừng từ trong cơ thể nàng tuôn ra, bao bọc nàng vào bên trong đó.
Gã đã hoàn toàn hoảng loạn, cũng bất chấp tìm hiểu kỹ mọi chuyện phát sinh lúc trước, cũng không kịp suy nghĩ kỹ người trước mắt đến tột cùng là địch hay bạn, gã ôm Lưu Đinh Đương đi tới trước mặt Lý Đông Quân, bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Cầu xin ngài! Cứu Đinh Đương, ngài chắc chắn có cách, đúng không?”
Trong đôi mắt của Quảng Lâm Quỷ tràn ngập lệ cay, vẻ bi thiết đương nhiên cũng tràn đầy trong lời nói.
Bước chân xoay người của Từ Hàn dừng lại một chút, hắn dường như muốn quay người đi, lại không thể làm được.
Quảng Lâm Quỷ cũng tỉnh ngộ lại, Từ Hàn mới là nhân vật mấu chốt cứu được tính mạng Lưu Đinh Đương, gã cứ giữ nguyên tư thế quỳ lướt đến, đi tới bên cạnh Từ Hàn, thật cẩn thận đặt thân thể Lưu Đinh Đang đang hấp hối sang một bên.
Bịch!
BịchI
Bịch!
Sau đó gã bắt đầu dập đầu về phía Từ Hàn, từng bái từng bái, mỗi một lân đều dùng sức thật lớn, hơn nữa không có chân nguyên nào che chở, chỉ sau ba lần, trên trán gã đã hiện ra vết máu đỏ tươi.
Nhưng hắn cũng không dừng lại, vẫn không ngừng dập đầu như cũ, dường như chỉ cần Từ Hàn không đáp ứng, gã sẽ không dừng dập đầu, cho đến khi chết đi mới thôi.
"Thực ra ngươi chỉ cần một cái cớ thuyết phục chính mình mà thôi." Lý Đông Quân nhìn tất cả những chuyện mới phát sinh, vẫn chưa lên tiếng ngăn cản hành động như ma nhập của Quảng Lâm Quỷ, cũng không lo lắng Từ Hàn thật sự sẽ rời đi, ngược lại y lấy một loại ngữ khí thoải mái đứng ngoài cuộc nói.
Từ Hàn nhíu nhíu mày, cũng không có ý định sửa lại nhận thức sai lâm của đối phương đối với bản thân mình, hắn đang muốn cất bước lần nữa.
"Không sao, ta có thể cho một lý do mà ngươi cần."
Thanh âm của Lý Đông Quân lại vang lên, mà cùng lúc đó thân thể y bọc ánh vàng cũng chợt lóe lên, đi tới trước người Từ Hàn.
Từ Hàn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Đông Quân, trầm giọng nói: "Ngài chỉ có một cơ hội."
Lúc này, những tăng nhân bị người áo đen vây khốn rốt cục khôi phục được năng lực hành động dưới Phật quang của Lý Đông Quân ôn dưỡng, mặc dù lúc trước không cách nào cử động, nhưng giác quan ngũ thức của bọn họ lại đang vận chuyển bình thường, bọn họ đều rõ ràng tất cả những chuyện phát sinh ở đây, giờ phút này vừa lúc nghe được lời nói này của Từ Hàn, những tăng nhân ngày thường tu trì pháp độ này đồng loạt lộ vẻ hoảng sợ.
Đó chính là Lý Đông Quân!
Được xưng là Thánh tăng ngàn năm không thể gặp, quốc sư được triều đình Đại Hạ tôn sùng đến cực điểm, có duyên gặp được nhân vật như vậy chính là vạn hạnh, hận không thể lễ ngộ có thừa, Từ Hàn lại dám dùng thái độ ác liệt như vậy mặc cả, đại khái là chuyện mà những tăng nhân này chưa từng nghĩ tới.
Ngay cả vị Bất Khổ đại sư chính hiệu kia trên mặt cũng hơi co giật một chút, dường như có chút không thể tin được lời mà mình nghe thấy.
Mà trên mặt Lý Đông Quân cũng không hề có chút tức giận vì thái độ của Từ Hàn, y thoáng liếc qua cái hộp gỗ Từ Hàn mang theo, nhẹ giọng nói: "Phiền toái của ngươi còn nhiêu lắm, nhưng có người trên trời nhìn chằm chằm, ngươi không phá cảnh được, chính là cừu non chờ diệt sát, cuối cùng sẽ chết dưới đao đồ tể mà thôi."
Mặc dù đã sớm biết vị Thánh tăng này cực kỳ quen thuộc đối với mình, nhưng bị đối phương nhắc tới chuyện tân mật như thế, Từ Hàn vẫn không tránh khỏi biến sắc.
Mất đi Tàng Thiên tráp khiến hắn quả thật không cách nào phá cảnh, bởi vì một khi phá cảnh thì sẽ gọi Thiên kiếp tới, cho dù hắn có được tu vi thân thể Bất Diệt cảnh, nhưng điều này ở trước mặt Thiên kiếp đủ để cho Tiên nhân kiêng ky, vẫn không đáng giá nhắc tới như cũ.
Đây là vấn đề lớn nhất của Từ Hàn hiện giờ.
Địch nhân của hắn vốn vô cùng cường đại, mà hắn không chỉ không cách nào chạy trốn, thậm chí cũng không có cách nào làm cho bản thân mình trở nên cường đại trước khi đối phương ra tay, đây đại khái là chuyện làm cho người ta tuyệt vọng nhất trên đời này.
Nếu đổi lại là người khác, trong tình cảnh như vậy chỉ sợ mỗi ngày đều phải nôn nóng bất an, cũng chỉ có Từ Hàn mới có thể trấn định sống qua ngày, nhưng trấn định như vậy cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, trong lòng hắn cũng có lo âu của riêng mình, chỉ là hắn xưa nay không thích biểu lộ ở trước mặt người khác mà thôi.
Giờ phút này bị một câu của Lý Đông Quân chọc trúng đau đớn, ánh mắt Từ Hàn lập tức âm trâm thêm vài phần.
"Thánh tăng muốn nói gì?" Hắn thấp giọng hỏi, trong mắt lại lóe ra vẻ cảnh giác nông đậm.
Hắn cũng không phải đang sợ vị Thánh tăng này sẽ gây bất lợi cho mình, dù sao nếu đối phương có ý niệm như vậy trong đầu, cũng sẽ không dư lời nói với hắn những điều này. Biểu hiện này của Từ Hàn chỉ là phản ứng theo bản năng khi bị người ta bắt được nhược điểm sau nhiều năm vào sinh ra tử.
"Các hạ chắc hẳn cũng nghe nói qua Mật tông nhất mạch của Long Ẩn tự ta đúng không?" Lý Đông Quân cười ha hả hỏi.
Đối thoại giữa người thông minh từ xưa đến nay vốn rất đơn giản, Từ Hàn đương nhiên đã nghe nói qua Mật tông của Long Ẩn tự, đây hẳn là chỗ tu luyện thân thể có tâm đắc nhất trong hàng vạn tông môn thiên hạ ngoại trừ Khai Sâm La điện ra. Mà hiện tại Lý Đông Quân nhắc tới việc này, hàm ý cũng có thể dễ dàng đoán ra được, Từ Hàn tu hành nội công đã rơi vào trong giám thị của các đại nhân vật trên trời, nhưng pháp môn tu hành thân thể lại có bản chất khác nhau, nếu có thể lấy thân thể thành Thánh, đăng lâm Tiên cảnh, đối với Từ Hàn mà nói chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.
Lý Đông Quân hiển nhiên là muốn lấy pháp môn tu luyện Mật tông của Long Ẩn tự làm lợi thế giao dịch với Từ Hàn.
Điều này đối với Từ Hàn mà nói chính là có lực hấp dẫn không nhỏ, chỉ là ngàn năm qua, người đăng lâm Tiên cảnh vốn rất ít, trong đó người lấy Nho đạo thành Thánh có thể nói là phượng mao lân giác, mà kẻ lấy thân thể thành Thánh, mặc dù không dám khẳng định chưa bao giờ có, nhưng ít nhất ở hiện thế cũng không có quá nhiêu ghi chép xác thực về phương diện này.
Hắn nheo mắt nhìn về phía Lý Đông Quân, hỏi: "Đường chết như vậy chính là biện pháp mà Thánh tăng nghĩ cho tại hạ?”
Đối mặt với lời chất vấn của Từ Hàn, ánh mắt Lý Đông Quân cũng nheo lại, miệng hàm chứa ý cười nói: "Đường mà không ai đi được, phía trước có lẽ là vực sâu vạn trượng, hoặc có lẽ là ánh sao sáng chói, nhưng trước khi đi tới đó, không ai có thể chắc chắn nơi đó rốt cuộc có cái gì."
"Cho nên nói các hạ chỉ đường cho ta, vẫn không thể tính là một con đường rõ ràng sao?" Thanh âm của Từ Hàn khi đó lại trầm thấp thêm vài phần.
"Ha ha." Lý Đông Quân nhướng mặt lên, bình thản nói: "Thiên hạ khang trang đại đạo muôn vàn, người có ngàn vạn đường đi, nhưng có thể đi tới nơi nào, nên đi đến nơi nào cũng sớm đã có định số."
"Người đến trước, bạt ngọn núi, sửa thành trì, người muốn đi đường hoặc là nộp tiền, hoặc là giao mệnh, mà dù là như thế, cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy phong cảnh cuối cùng."
"Người vừa không có tiền, lại không muốn giao mệnh, lại hết lần này tới lần khác muốn đến đích nhìn bầu trời đây sao kia cũng chỉ có thể đi theo con đường khác, vượt qua chông gai, dời núi, lấp biển, dùng mọi thủ đoạn, mỗi một bước đều đi gian nan, mỗi một bước đều là do thi hài của tiền nhân trải ra, từ tính mạng dựng thành, bọn họ người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng không hề quay đầu, bởi vì bọn họ muốn nhìn thấy phong cảnh kia. Vực sâu vạn trượng cũng tốt, trời sao sáng chói cũng được, đã đi lâu như vậy, cuối cùng phải có người đi ngắm thay bọn họ."
"Giống như Ngụy tiên sinh?" Từ Hàn lại hỏi.
"Ừm. Hắn thiếu vài bước, nhưng đã trải xong đường cho ngươi." Lý Đông Quân đưa ra đánh giá của mình, nhìn như rất đúng trọng tâm, lại mang theo một cỗ ngạo khí.
"Nhưng Từ mỗ không có tâm tư ngắm phong cảnh, Từ mỗ chỉ muốn sống sót."
"Người đi trên đường, mới coi như là tiếp tục tồn tại."
Có lẽ là do lời nói của Lý Đông Quân khiến Từ Hàn khó có thể phản bác, thiếu niên mặc áo bào vàng bảy tuyến, đeo một hộp gỗ trên lưng khi đó trâm mặc lại.
Hắn cúi đầu suy tư, con ngươi bình tĩnh không biết đang nghĩ gì, Lý Đông Quân thấy thế vẫn không thúc giục, ngược lại yên lặng nhìn Từ Hàn, y dường như rất chắc chắn đối phương có thể nghĩ thông suốt một số chuyện, chỉ là người bên ngoài cuối cùng không cách nào biết được, tự tin của vị Thánh tăng này đến tột cùng xuất phát từ nơi nào. Tình hình như thế kéo dài một lúc lâu, Từ Hàn chợt ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn vê phía Lý Đông Quân lần nữa, trong mắt thiếu niên này lóe ra hào quang lấp lánh đến cực hạn.
"Rất nhiều người ý đồ đi qua ư?”
"Ô Tiêu Hà của Xích Tiêu môn, Vương Dương Minh của Kiếm Lăng, Côn Bất Ngữ của Linh Lung các, bọn họ đều đi qua, cũng đều thất bại, cho nên cuối cùng những thứ này đều rơi vào trên người Ngụy Trường Minh, đương nhiên hôm nay đã rơi vào trên người ngươi."
"Còn ngài thì sao?”
"Ta đã đi trên con đường này thật lâu... nhưng thật không may, ta... lạc đường.”
"Cho nên ngài cũng muốn tại hạ đi tới đó?"
"Đi lâu như vậy, nhiều người phải chết như thế, nếu đến cuối cùng cũng không có người nào có thể đi đến đích, người trên trời nhìn chằm chằm chúng ta chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta chỉ là một đám khỉ đột chỉ biết đùa giỡn sao? Nhưng cho dù là khỉ đột, dù sao cũng phải làm một bầy khỉ chỉ có cốt khí, ngươi nói có đúng không?”
Từ Hàn lần thứ hai trâm mặc xuống, hắn đánh giá Linh thể toàn thân bao bọc trong Phật quang từ trên xuống dưới, một hồi lâu sau, thiếu niên này giống như bỗng nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện, vươn tay phải của mình ra.
Khi đó một cỗ Yêu khí hạo nhiên đột nhiên từ trong cánh tay phải của hắn tuôn ra, nối liền vào trên người Lưu Đinh Đương.
Hắn đột nhiên mỉm cười: "Đó là lý do tốt."
"Ngài thuyết phục được ta."