Chương 206: Mua bán
Chương 206: Mua bánChương 206: Mua bán
Hư ảnh Phượng Hoàng do Kiếm ý cùng Linh viêm bao bọc mà thành lần thứ hai gào thét trong kiếm phong của Diệp Hồng Tiên.
Trong một chiêu này, nàng đã kích phát ra chân nguyên cùng kiếm ý cả người mình, khí thế bày ra còn mạnh hơn mấy phần so với lúc trước.
Những dây leo tựa như rắn độc ám sát hai người ở trước mặt hư ảnh Phượng Hoàng này, từng sợi từng sợi bị cắt thành mảnh nhỏ, lập tức lại bị Linh viêm thiêu đốt hóa thành tro tàn.
Tuy rằng bị dây leo kia cắt giảm mấy phần uy thế, nhưng hư ảnh Phượng Hoàng kia sau khi hủy hết dây leo, lại vẫn không dừng bước của mình, nó phát ra một tiếng kêu dài, trực tiếp đánh về phía lão nhân áo xanh đứng ở góc đường kia.
Toàn thân Linh viêm mang theo nhiệt độ cực cao, những nơi đi qua, nước mưa trong phạm vi mấy trượng còn chưa kịp rơi xuống, đã bị bốc hơi hoàn toàn trên không trung cách nó hơn mười trượng, hóa thành khói trắng bốc lên.
Vì thế đường phố trong đêm mưa này dễ dàng bị bao phủ trong một tầng sương mù.
Lão nhân áo xanh đứng ở góc đường nhìn hư ảnh Phượng Hoàng gào thét mà đến, trên khuôn mặt lạnh như tượng đá rốt cục lần đầu tiên xuất hiện biến hóa.
Khóe miệng lão hơi nhúc nhích, hai chữ lạnh như băng từ trong miệng phun ra.
"Ngu xuẩn”"
Lão thấy rất rõ ràng, uy năng một chiêu này của Diệp Hồng Tiên mặc dù rất lớn, nhưng cũng gần như tiêu hao hết tất cả chân nguyên trong cơ thể nàng, mà chiêu thức như vậy còn lâu mới có thể đánh bại được lão, chỉ cần lão ngăn cản được một chiêu này, thiếu nữ kia chính là con cừu non đang chờ làm thịt, mặc cho lão nắm bắt.
Ôm ý niệm như vậy trong đầu, tay lão chậm rãi vươn ra.
Nhưng động tác nhìn như thong thả kia lại cực kỳ chuẩn xác ấn vào đầu hư ảnh Phượng Hoàng trước khi nó va chạm vào thân thể lão.
Hư ảnh Phượng Hoàng khí diễm ngập trời, Thần hỏa Linh viêm có thể cắt đứt rèm mưa kia ở trước bàn tay già nua của lão nhân, lại nhỏ bé tựa như gà con vậy.
Nó dừng lại.
Giống như là gặp phải một bức tường khổng lồ không nhìn thấy sờ không được nhưng lại thực sự tồn tại, hư ảnh Phượng Hoàng bị cứng rắn chặn lại.
Mà sau một khắc, một tiếng bi thương từ trong miệng nó phun ra, thân thể của nó triệt để hóa thành bột ở dưới bàn tay lão nhân kia hơi dùng sức nắm chặt, như lưu quang tứ tán vô tung.
"Nhiều năm như vậy, ngươi chỉ học được chút bản lĩnh này sao?" Lão nhân híp mắt hỏi.
Một bộ trường sam màu xanh của lão phiêu đãng trong gió đêm cùng mưa bão, tựa như ác quỷ từ trong Địa ngục bò ra, phát ra tiếng nỉ non khiếp người với nhân thế.
"Đương nhiên không chỉ có vậy!"
Mà thanh âm đáp lại lão lại không phải của Diệp Hồng Tiên, mà tiếng giận dữ như sư tử rống của Từ Hàn. Trong khoảnh khắc hư ảnh Phượng Hoàng tản đi, thân ảnh thiếu niên bỗng nhiên hiện lên.
Hắn nhảy lên cao, bàn tay phải siết thành nắm đấm, bên trên đó nổi lên gân xanh.
Hiển nhiên một quyền này đã ngưng tụ lực đạo toàn thân Từ Hàn.
Con ngươi lão giả áo xanh trong một khắc đó nheo lại, con ngươi trong khe mắt hẹp dài lóe lên hào quang kỳ di.
Mà ngay trong nháy mắt ngắn ngủi này, nắm đấm của Từ Hàn đã đi tới mặt lão.
Mắt thấy một quyên này sẽ đánh trúng trên người lão giả, nhưng sau một khắc, thân thể lão nhân lại đột nhiên biến mất.
Mà nắm đấm của Từ Hàn cũng đúng lúc này đánh xuống mặt đất nơi lão nhân vừa đứng.
Âm!
Một tiếng nổ lớn vang vọng.
Con đường lát đá xanh dưới một quyền này của Từ Hàn bị đánh ra một cái hố sâu thật lớn cách đó mấy trượng, bụi bặm đầy trời cũng cuốn lên ở trong màn mưa này, mà lực đạo thật sự lại không chỉ dừng lại ở đó. Sau vài hơi thở, từng vết nứt theo nắm tay của Từ Hàn lan tràn ra ở trong hố sâu, phòng ốc hai bên đường phố kia vậy mà bị dư âm một quyền này chấn động, lung lay sắp đổ.
Dân chúng trốn trong phòng phát ra một tiếng kinh hô, vội vàng chạy trốn khỏi nơi này.
Khóe mắt Từ Hàn nhìn thấy một màn này, từng đạo kiếm ảnh màu vàng lập tức tuôn ra từ trong hộp gỗ sau lưng, bắn về phía hai nơi trên đường phố, cắt những đống đổ nát nặng nề từ những ngôi nhà sụp đổ thành từng mảnh nhỏ, yểm hộ cho dân chúng chạy ra khỏi chỗ nguy hiểm này.
Mà sau khi làm xong tất cả, Từ Hàn mới trầm mắt nhìn về phía lão nhân áo xanh đã đứng cách đó không xa, hắn lúc này rốt cục nói ra câu đầu tiên sau khi gặp lão nhân, chỉ hỏi: "Ngươi là ai?"
Lão nhân dường như vẫn đang chờ Từ Hàn, lão vẫn chưa vội vàng ra tay ngay lập tức.
Khi nghe được câu hỏi này, khóe miệng lão nhân hiện ra ý cười, lão ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn, ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?"
Sắc mặt Từ Hàn càng lúc càng âm trầm, hắn nhìn chằm chằm lão nhân, chém định chặt sắt nói: "Ngươi không phải là ngài ấy! Ngươi là ai?"
"Hừ.' Lão nhân hừ lạnh một tiếng, một bộ trường sam màu xanh khi đó lại khuấy động, mà mặt đất dưới chân cũng theo chân nguyên quanh người lão rót vào, bắt đầu không ngừng nhô lên, không ngừng nghiền nát, sau mấy hơi thở, hàng trăm dây leo khổng lồ như rắn độc phá đất mà ra, giương nanh múa vuốt không ngừng đan xen xoay tròn trước người lão, nhưng vẫn chưa vội vàng tiến công.
Lão nhân hứng thú nhìn Từ Hàn một chút, lại liếc mắt nhìn dân chúng xung quanh dưới sự yểm hộ của kiếm ảnh màu vàng do Từ Hàn kích phát mà thoát hiểm thành công, ý cười khóe miệng lão dân dần trở nên có chút dữ tợn.
"Ta không phải ta."
"Nhưng ngươi vẫn là ngươi."
"Bề ngoài nói phải nhẫn tâm, nhưng lại luôn nhịn không được làm mấy thứ gì đó cho người vốn không liên quan đến mình."
"Ta cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi ít nhiều sẽ có chút thay đổi, lại không nghĩ ngươi ăn đòn đau lại không nhớ lâu.” Lão nhân nói đến đây, có chút tiếc nuối lắc đầu.
Nhưng sau một khắc, tay lão liền bất ngờ vươn ra, mấy sợi dây leo gào thét mà đến, tập sát vê phía Từ Hàn.
Từ Hàn trong lòng rùng mình không dám coi thường, trường kiếm màu đen kia bị hắn giơ ngang ở trước ngực.
Đang!
Một tiếng giòn vang vọng, tuy Từ Hàn cực kỳ cảnh giác ngăn cản công kích của những dây leo này, nhưng những dây leo kia mang theo lực đạo thật lớn vẫn xuyên thấu qua thân kiếm truyền đến thân thể hắn như cũ. Sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể liền không tự chủ được bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
"Nếu không phải năm đó ngươi mềm lòng ở cổ lâm, bằng hữu của ngươi cũng chẳng nằm trên giường bệnh như hiện tại?”
"Nếu không phải năm đó ngươi không đành lòng giết Tân Khả Khanh, Nguyên Tu Thành sao có thể chọn ngươi được? Hiện tại ngươi đã sớm làm xong năm năm Tu La, chuộc thân sống cuộc sống an ổn của mình rồi."
"Ngươi như vậy lại có thể sống đến bây giờ, cũng coi như là kỳ tích."
Lão nhân vào giờ khắc đó tựa như mở máy hát ra, lão không ngừng nhẹ giọng nói, mà bước chân lúc đó lại bước ra, chậm rãi đi về phía Từ Hàn bị đánh ngã xuống đất, đồng thời bị dây leo quấn quanh thân thể không thể động đậy.
Rất nhanh lão liền đi tới trước người Từ Hàn, từ trên cao nhìn thiếu niên vẻ mặt không cam lòng kia.
Vẻ mặt cho dù tràn đầy đùa cợt, nhưng cũng ẩn giấu một tia thương hại.
"Nếu ngươi thích cứu người như vậy, không bằng ta sẽ cho ngươi một cơ hội."
"Ngươi đi chết đi”,"Sau đó đổi lấy cho thế giới này một phần sinh cơ."
"Việc mua bán này rất có lợi, không phải sao?"