Chương 207: Đỗ Bình Sách
Chương 207: Đỗ Bình SáchChương 207: Đỗ Bình Sách
Trời vẫn không ngừng mưa.
Tưới ướt Hoành Hoàng thành, cũng làm ướt thân thể Từ Hàn bị dây leo kia giam cầm.
Mà lão giả mặc áo xanh mặc dù đứng trong mưa to trút xuống, nhưng lại không hề dính một giọt nào, mưa to rơi xuống cách thân thể lão còn có mấy trượng liền giống như gặp phải một bức tường vô hình nào đó, khi đó chảy trượt qua hai bên.
Lão nhân áo xanh dứt lời này, sau lưng lão lại có ba dây leo vươn ra, không ngừng xoay tròn, quấn quanh ở trên vai lão, cuối cùng hóa thành một cây gai gỗ bén nhọn.
Một khắc kia hàn quang trong mắt lão nhân lóe triệt, Từ Hàn không dám hoài nghi quyết tâm của lão nhân này trong việc muốn lấy tính mạng của mình.
"Tiểu Hàn!" Diệp Hồng Tiên ở một bên thấy thế, sắc mặt lập tức biến đổi, nàng bất chấp thân thể mình bởi vì kích phát chân nguyên mà cả người mà trở nên suy yếu, khi đó bước nhanh tiến lên, xách kiếm đang muốn cứu giúp.
"Hừ”" Chỉ là nàng vừa mới bước ra không tới ba trượng, trong miệng lão giả kia liền phát ra một tiếng hừ lạnh, lại có mấy sợi dây leo từ sau lưng lão vươn ra, trực tiếp đánh về phía nàng. Diệp Hồng Tiên vốn đã kiệt sức đâu phải là đối thủ của những dây leo này, trường kiếm trong tay nàng lập tức bay ra, thân thể bị dây leo kia vững vàng ấn xuống đất, không thể động đậy.
Làm xong những thứ này, lão nhân áo xanh cười nhạt một tiếng, đại khái là thâm cảm thấy phần thắng đang nắm trong tay, giờ phút này lão càng không vội ra tay.
Lão nhìn Từ Hàn không ngừng muốn tránh thoát trói buộc, vẻ thương hại trong mắt lại nặng hơn mấy phần so với lúc trước.
"Đây chính là cái giá của thiện lương, đi trên con đường này, phải học cách lựa chọn, nếu không thì không chỉ hại mình, cũng sẽ hại cả người khác nữa. Đôi khi không từ thủ đoạn mới là tốt nhất." Lão nhân dường như lại trở lại thời điểm ở U châu tuyết trắng năm đó, dùng một cỗ giọng điệu thật dài, từng bước dụ dỗ.
"Cho nên ngươi liền tính kế tiểu Hàn! Lừa dối tất cả mọi người? Đây chính là đại nghiệp thương sinh mà ngươi đã dạy ta sao?" Chỉ là những lời này của lão vẫn chưa nhận được phản ứng của Từ Hàn, ngược lại Diệp Hồng Tiên bị dây leo ấn chặt trên mặt đất, lại tê tâm liệt phế lớn tiếng hỏi lão nhân kia.
Vấn đề này đã chôn vùi trong lòng nàng hồi lâu, nàng rất muốn biết lão nhân hiền lành lúc trước kia đến tột cùng sao có thể nghĩ ra một kế độc như vậy. Mà giờ này khắc này, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi ra vấn đề nghi hoặc trong lòng mình.
Thân thể lão giả áo xanh dừng lại một chút, vẻ mặt lão trong nháy mắt có chút ngốc trệ, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
Ánh mắt của lão dừng lại trên người thiếu nữ này hồi lâu, sau đó mới nói: "Đây chính là bản chất của thế giới này."
"Đằng sau tất cả những ca công tụng đức đều sa chân bẩn thỉu không chịu nổi."
"Dưới chân tất cả vương hầu tướng quân đều giẫm lên từng chồng xương trắng."
"Phía sau tất cả những điều tốt đẹp đều bao phủ lấy cái ác."
"Thiện càng lớn, ác càng nặng." "Ngươi muốn gánh vác lương thiện, hai tay phải dính đây máu tanh."
Lão nhân bình tĩnh đáp lại, mưa to trút xuống, không biết vì sao ngay hiện tại, khi lão nhân nói ra những lời này, nước mưa không cách nào rơi trên thân thể lão lại giống như tìm được chỗ đột phá, tưới lên người lão, quần áo, đầu tóc của lão đều bị thấm đẫm, nhưng ngọn lửa gần như cuồng nhiệt trong mắt lão lại càng cháy càng mạnh ở trong cơn mưa lớn này.
Chỉ là lý do này hiển nhiên không thể được Diệp Hồng Tiên tán thành, nàng nhìn chằm chằm lão nhân một lần nữa hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại dạy ta những những thứ này?"
Lão nhân sửng sốt một lần nữa, sau một vài hơi thở mới nói: "Ngay cả những kẻ ác tàn nhẫn nhất cũng sẽ ước ao một thứ gì đó tốt đẹp. Ta mang ác, lại là vì thiện..."
"Nhưng vì sao ngươi vẫn muốn giết tiểu Hàn? Ngươi đã có tất cả những thứ mình muốn!" Diệp Hồng Tiên không cam lòng hỏi.
"Ta không giết hắn, sẽ còn có người tới giết, đây là nút thắt bởi vì ta buộc lên, đương nhiên cũng phải cho ta dự mở." Lão nhân lẩm bẩm, vẻ mặt lão khi đó trở nên có chút cổ quái, ngữ khí nói chuyện cũng bọc trong một cỗ hương vị kỳ quái.
Lời này của lão giống như là lẩm bẩm, lại giống như là đang tâm sự với người nào đó.
Âm ầmI
Trên bầu trời mưa to rơi xuống vang lên một tiếng sấm thật lớn, lôi xà điện mãng ầm ầm vang vọng giăng khắp trong tâng mây, phảng phất như đang thúc giục lão nhân.
Từ Hàn mấy lần giãy giụa không có kết quả khi đó dừng động tác vô vị trên người, hắn biết chỉ dựa vào lực lượng của mình sẽ không đủ để tránh thoát trói buộc như vậy. Ngược lại lời lão nhân nói ra giờ phút này cùng với tiếng sấm trên trời bỗng nhiên vang lên, làm cho hắn dường như có điều ngộ ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân, đôi mắt đột nhiên phóng đại, giật mình nói: "Ngươi là người bọn chúng phái tới!
Hàn quang trong mắt lão nhân áo xanh chợt lóe khi nghe nói này: "Ngươi đã hiểu rồi, nên biết mình nhất định phải chết, đã như vậy, không bằng chết trên tay ta, cũng kết thúc duyên phận thầy trò của ta và ngươi."
Lão nhân nói đến đây dường như mất đi hứng thú đối thoại với hai người Từ Hàn, gai gỗ bén nhọn sau lưng lão sớm đã súc thế chờ phát động cũng giống như cảm ứng được tâm tư của lão nhân, vào giờ khắc đó đột nhiên bắn tới mặt đối phương.
Từ Hàn trong lòng trâm xuống, hắn rất rõ ràng lực lượng cường đại trong gai gỗ nhìn qua tâm thường đến cực điểm này, chỉ sợ cho dù hắn có được thân thể Bất Diệt cảnh, nếu bị gai độc này đâm trúng chỗ yếu hại, cũng chắc chắn rơi xuống một kết cục chết tại chỗ.
Nhưng Từ Hàn không muốn chết, cho nên hắn phải làm gì đó.
Vì thế trong đôi mắt thiếu niên một khắc kia đột nhiên nổi lên một tia tử mang yêu diễm.
Cơ bắp trên cánh tay phải của hắn cũng lập tức bắt đầu nhúc nhích một cách bất thường, hắn muốn vận dụng cánh tay phải của mình —— cánh tay phải đến từ Yêu quân núi Đại Uyên kial
Hắn đương nhiên rất rõ ràng nguy hiểm trong đó, vì vẫn chưa mở ra Yêu huyệt thứ sáu, mà năm quả Yêu huyệt lúc trước sớm đã bị hắn dùng hết, giờ phút này mạnh mẽ dùng cánh tay Yêu, rất có thể sẽ làm cho hắn rơi vào kết quả bị nó cắn trả.
Nhưng dù là như thế, Từ Hàn vẫn không có nửa phần do dự, tính tình của hắn xưa nay như thế, muốn giết hắn thì được, nhưng hắn cho dù chết cũng phải gặm một khối thịt từ trên người đối phương.
Ôm tâm tư như vậy, quanh thân Từ Hàn bắt đầu tràn ngập ra một cỗ Yêu khí mênh mông, mắt thấy cánh tay phải kia sắp bị hắn vận chuyển ra.
Mà lão nhân áo xanh mắt thấy sắp thành công lại dường như bởi vì phần thắng nắm trong tay, khóe miệng cũng lộ ra một tia ý cười.
"Trong Hoành Hoàng thành, không thấy huyết nhận."
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm già nua đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến.
Trong ngữ điệu kia dường như bao bọc uy năng to lớn nào đó, âm thanh này vừa phát ra, động tác gai gỗ đâm về phía Từ Hàn của lão giả áo xanh lại dừng lại một chút, mà nội tức thúc dục cánh tay Yêu của Từ Hàn vào giờ khắc đó cũng không tự chủ được đình trệ.
Biến cố như vậy đều là bất ngờ đối với mọi người ở đây.
Hai người lúc này không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm kia truyền đến, đã thấy ở cuối đường, một thân ảnh mặc áo gai đang chậm rãi đi tới.
Bước chân của y rất chậm, nhưng tốc độ lại nhanh đến kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước người Từ Hàn cùng lão giả áo xanh.
Đó cũng là một vị lão nhân, mặc một bộ áo gai, mưa to bên trong Hoành Hoàng thành cũng không cách nào thấm ướt quần áo của y.
Ánh mắt y vẫn chưa từng dừng trên người Từ Hàn giờ khắc nào, mà từ lúc bắt đầu đã đặt ánh mắt vào trên người vị lão giả áo xanh kia.
"Lão hủ kính ngưỡng tiên sinh đã lâu, hôm nay được gặp, thật sự là đại hạnh đời này. Chỉ là Hoành Hoàng thành có quy củ của riêng nó, tiên sinh làm việc có phải quá mức lỗ mãng một chút hay không." Lão nhân áo gai kia híp mắt nói.
Người này lại là vị Thái phó Đại Hạ, tông sư Nho đạo mà Từ Hàn từng có duyên gặp mặt mấy lần, Đỗ tiên sinh Đỗ Bình Sách.
Lão nhân áo xanh dường như có vài phần kiêng ky đối với Đỗ Bình Sách đột nhiên đến, lão bình tĩnh nhìn lão nhân kia một lúc lâu, mới nói: 'Lão hủ không hiểu quy củ của Hoành Hoàng thành, nhưng có lẽ các hạ cũng không hiểu quy củ của ta."
Dứt lời này, phía sau lão nhân áo xanh kia lại có hơn mười dây leo vươn ra, giương nanh múa vuốt vê phía Đỗ Bình Sách, dường như chuẩn bị đánh một trận cùng vị tông sư Nho đạo này bất cứ lúc nào.
Mà đối mặt với thái độ cường ngạnh như thế của lão giả áo xanh, vị Đỗ Bình Sách kia lại cười nhạt một tiếng, trong miệng phun ra bốn chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn: "Nhập gia tùy tục."
Thanh âm này vừa dứt, một thân áo gai của Đỗ Bình Sách chợt căng phồng lên, một cỗ khí tức hạo nhiên bốc lên trong cơ thể y.
Khi đó mưa to rơi đầy trời như sắc lệnh bắt đầu tụ tập quanh thân Đỗ Bình Sách, rất nhanh liên ngưng tụ thành một con rồng nước thật lớn ở trước người y.
Y lại mỉm cười, nhìn về phía lão nhân áo xanh kia: "Các hạ muốn thử xem không?"
Sắc mặt lão giả áo xanh vào giờ khắc đó trở nên có chút khó coi, lão chuyển ánh mắt qua lại mấy hơi thở giữa Đỗ Bình Sách và Từ Hàn, dường như đang cân nhắc cái gì đó, nhưng rất nhanh liền có đáp án.
"Chuyện còn lâu mới kết thúc, đây mới chỉ là khởi đầu." Lão trâm giọng nói như thế, thân ảnh màu xanh vào giờ khắc kia liên giống như quỷ mị sau một trận lóe lên đã biến mất tại chỗ.
Mà dây leo giam cầm Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên cũng theo lão biến mất mà dần dần khô héo xuống, trong nháy mắt liền hóa thành gỗ khô, không còn một chút uy năng như trước nữa. ...
"Tiểu Hàn!" Diệp Hồng Tiên rốt cục bị giải trừ trói buộc bước nhanh đến trước mặt Từ Hàn, đỡ thiếu niên sắc mặt có chút trắng bệch từ trên mặt đất đầy nước đọng đỡ lên.
Từ Hàn đứng lên đưa tới cho Diệp Hồng Tiên một ánh mắt làm cho nàng yên tâm, sau đó liền nhìn về phía vị lão nhân áo gai đứng ở trước mắt mình, tuy rằng bởi vì bị thương, hành động của hắn có chút bất tiện, nhưng lúc đó vẫn cung kính chắp tay với lão nhân kia, nói: "Đa tạ Đỗ tiên sinh ra tay cứu giúp."
Ai ngờ vị Đại sư Nho đạo nhìn như già nua ổn trọng này lại cực kỳ cổ quái nháy mắt với hắn: "Muốn tạ cũng không thể tạ ta, lão phu được người ta ủy thác mà thôi."
Những lời này ngược lại ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn hơi sửng sốt, không kìm được hỏi: "Không biết là vị ân công nào nhờ vả, mong tiên sinh nói cho biết, Từ mỗ cũng rất cảm tạ."
Thần sắc trên mặt Đỗ Bình Sách vào giờ khắc đó trở nên có chút cổ quái, y nói: "Không thể nói."
"Tại sao?"
"Tiểu tử chớ hỏi, lão đồng cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi."
"Tiên sinh có ý gì vậy? Ân cứu mạng này giống như tái sinh, mong tiên sinh nói cho biết!"
"Ngươi thật sự muốn biết?"
"Vâng!"
Đỗ Bình Sách nhận được câu trả lời khẳng định như thế của Từ Hàn không khỏi thở dài một tiếng, y quay người nhìn chỗ nào đó phía sau: "Vậy còn chờ cái gì nữa, đi ra đi!"
Nghe nói vậy, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đều không khỏi nhìn về phía chỗ Đỗ Bình Sách nhìn, chỉ thấy nơi đó có một nữ tử dáng người cao gầy sau khi hơi chân chờ, cúi đầu đi ra khỏi mái hiên nàng đang ẩn giấu...
Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng của nữ tử kia, Từ Hàn sửng sốt, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Diệp Hồng Tiên bên cạnh, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ khẽ nhíu mày, mà khóe miệng vị Đỗ Bình Sách kia lại phác họa ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa...