Chương 209: Nguyệt Nha
Chương 209: Nguyệt NhaChương 209: Nguyệt Nha
Đại Chu, thành Trường An.
Trong một tòa tửu lâu khiêm tốn, nam nhân lông mày trắng tóc đen ngồi đối diện cùng thanh niên mặc áo tím.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, hai người lại trầm mặc không nói, chỉ uống hết ly rượu nồng trước bàn. Cho đến khi một bầu rượu nồng bị hai người uống cạn, nam tử lông mày trắng tóc đen kia mới buông chén trong tay xuống, y nhìn về phía thanh niên áo tím, hỏi: "Ba ngày sau ư?"
"Ừm”" Thanh niên áo tím khẽ gật đầu, một bàn tay đặt dưới bàn lại không ngừng vuốt ve thanh trường kiếm màu đỏ thẫm nằm ngang giữa hai đầu gối. Ánh mắt của gã vào giờ khắc đó trở nên kiên quyết thêm vài phần, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động, tựa như lửa bừng hừng hực, mưa to không dứt.
"Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày này." Gã lại nói, ngữ điệu bởi vì trong lòng có chút cảm xúc mà trở nên có chút bất ổn.
Nam nhân lông mày trắng tóc đen im lặng liếc mắt nhìn thanh trường kiếm màu đỏ thẫm trên hai đầu gối thiếu niên, hỏi: 'Hắn vậy mà yên tâm giao kiếm này cho ngươi như vậy sao?"
Thanh niên áo tím mỉm cười, dứt khoát đặt thanh trường kiếm màu đỏ tươi kia lên trên mặt bàn.
"Lão không được lựa chọn, Vũ Văn Nam Cảnh hạ tử lệnh cho lão, hoặc là đưa Hình Thiên kiếm về Kiếm Lăng, hoặc là buông tha cho vị trí quốc giáo của Linh Lung các. Hai chọn một, trong suy nghĩ của lão, dĩ nhiên phương diện sau quan trọng hơn."
Nam nhân lông mày trắng tóc đen nghe vậy sửng sốt, y nhìn thoáng qua thanh niên áo tím, nói: "Xem ra mấy ngày ta không có ở đây, thành Trường An đã xảy ra một số chuyện."
Trong ngữ điệu của y không phải không có cảm thán, đại khái là không cách nào tưởng tượng được thiếu nữ có chút ngượng ngùng thậm chí nhu nhược lúc trước kia làm sao có bức một vị Tiên nhân theo ý mình. Thanh niên áo tím dường như nhìn ra tâm tư nam nhân, khóe miệng gã gợi lên một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vị sư tỷ này của đệ tử, rốt cuộc là thâm tàng bất lộ a."
Vẻ mặt nam nhân lông mày trắng tóc đen lập tức cổ quái, dù sao y cũng đã làm chức chưởng giáo Linh Lung các nhiều năm, gặp được rất nhiều người, đại khái hiểu được một câu nói —— giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Sau khi y trở lại Đại Chu, cũng nghe qua rất nhiều chuyện về vị nữ đế kia, y quả thật rất khó liên hệ giữa những chuyện này cùng một chỗ với thiếu nữ trong trí nhớ của mình.
Thế nhưng y rất nhanh vứt bỏ những nghỉ ngờ trong đầu, ngược lại nhíu nhíu mày nhìn về phía thanh niên áo tím kia, lại hỏi: "Nếu nàng muốn mượn Linh Lung các chèn ép một đám thế lực của Thiên Sách phủ, vì sao lại đồng ý kế hoạch của ngươi?"
Đây là một đạo lý rất không thông, lấy tình huống của Linh Lung các hiện giờ, chỉ cần vị Tiên nhân kia vừa chết, đệ tử của tông môn đại khái đều sẽ tan đàn xẻ nghé, cho dù tồn tại một ít tàn quân, nhưng cũng không cách nào đủ để đối kháng với thực lực của Thiên Sách phủ. Điêu này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành trở ngại cực lớn đối với tính toán của Vũ Văn Nam Cảnh, thậm chí có thể chôn vùi nên tai họa ngầm để Thiên Sách phủ làm phản, nam nhân quả thực nghĩ không ra, vì sao đối phương biết rõ kế hoạch của Tống Nguyệt Minh, không ngăn cản thì thôi, thậm chí còn mơ hồ có ý tứ âm thầm phối hợp.
Tống Nguyệt Minh mặc một bộ áo bào tím nghe vậy mỉm cười, gã vê chén rượu trong tay, hai tròng mắt chợt nheo lại, vẻ mặt cổ quái nói: "Đệ tử cũng từng hỏi nàng vấn đề này, chưởng giáo có biết nàng trả lời như thế nào không?”
Ninh Trúc Mang không tránh khỏi lại sửng sốt, y vẫn chưa đáp lại, nhưng trong mắt đã tràn ngập tò mò.
Tống Nguyệt Minh cũng không thừa nước đục thả câu, lông mày gã nhướng lên, dường như nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ thú vị, khi đó nhẹ giọng nói: "Nàng nói, nếu Từ huynh ở đây, chắc chắn cũng sẽ làm như thế."
Ninh Trúc Mang nghe nói vậy không tránh khỏi lại sững sờ một hồi, cô gái thay đổi tên thành Vũ Văn Nam Cảnh này rốt cuộc là một tồn tại không thể khinh thường.
Đế vương xưa này, vì giang sơn vững chắc, chuyện giết vợ bỏ con thường xuyên xảy ra, ngược lại có thể biết rõ như Vũ Văn Nam Cảnh biết rõ núi có hổ vẫn một mực xông lên, vì một người như Từ Hàn mà làm ra như vậy, lại là rất ít.
"Trong một chữ tìm a." Nghĩ tới đây, Ninh Trúc Mang không khỏi thở dài một tiếng.
Tống Nguyệt Minh lúc này lại mở một vò rượu khác, tự rót cho mình một chén, lại đổ đầy chén của Ninh Trúc Mang, lúc này gã mới hứng thú liếc mắt nhìn vị nam nhân lông mày trắng này một cái, hỏi: 'Như thế nào, rốt cục Ninh chưởng giáo chuẩn bị lộ ra giai thoại phong lưu năm đó của ngài sao?"
Ninh Trúc Mang bị hậu bối trêu chọc chỉ biết bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt từng có một tia cô đơn chợt lóe lên: "Không tính là giai thoại phong lưu, chỉ là một hồi hồ đồ phụ người phụ mình."
Dứt lời Ninh Trúc Mang dường như không muốn dây dưa nhiều hơn trong việc này nữa, y nhấc chén rượu trước người uống cạn sạch, nhân cơ hội bỏ qua đề tài này: "Tiểu Từ Lai bao nhiêu tuổi rồi, biết gọi phụ thân chưa?"
Không thể không nói vấn đề này của y ít nhiều có chút ngu ngốc, Tống Nguyệt Minh lập tức cười lắc đầu: "Ninh chưởng giáo quả nhiên là có chút tuổi tác rồi, nào có đứa nhỏ mới mấy tháng đã có thể mở miệng gọi cha được chứ.
Ninh Trúc Mang lập tức ngây người, y giống như là nghĩ tới cái gì đó, lúc này mới thở dài: "Đúng vậy, nào có đứa bé mới lớn như vậy gọi cha được."
Lời này nói ra, bầu không khí trên bàn rượu lại trầm mặc xuống.
Hai người lại uống thêm mấy chén, Ninh Trúc Mang mới nói lần nữa: "Tử Xuyên cùng tiểu Từ Lai đã dàn xếp ổn thỏa chưa?"
"Có nhạc phụ đại nhân chăm sóc, chắc có lẽ là vô sự." Tống Nguyệt khẽ nói, nhắc tới hai người này, trên khuôn mặt lạnh lùng của gã cũng không kìm được hiện ra một nụ cười.
"Tư Không Bạch sống hơn trăm năm, cũng không phải hạng người ngu ngốc, việc này ngươi không thể khinh thường." Ninh Trúc Mang cũng không có chút cảm giác thoải mái nào, ngay lúc đó trâm giọng dặn dò.
Tống Nguyệt Minh nghe rõ ý tứ trong lời nói của gã, sắc mặt gã cũng trâm xuống, ngữ điệu kiên định nói: "Chưởng giáo yên tâm đi, Tống mỗ chính là liều cái mạng này, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đả thương bọn họ." Dứt lời này, Tống Nguyệt Minh quay đầu nhìn mưa to sắp ngừng ngoài cửa sổ, nhấc trường kiếm trên bàn lên, bất ngờ đứng dậy, hắn chắp tay về phía Ninh Trúc Mang, nói: "Hôm nay liền dừng lại ở đây đi, ba ngày sau Tống mỗ chờ chưởng giáo."
Trong mắt Ninh Trúc Mang thần quang ngưng tụ, cũng chắp tay đáp lại: "Nhất định không phụ."
Được đáp lại như vậy, Tống Nguyệt Minh cảm thấy mỹ mãn, gã khẽ gật đầu với Ninh Trúc Mang lần nữa, sau đó mới nhấc mũ sau lưng lên trùm ở trên đầu, xoay người ra khỏi quán rượu này. Vì thế trong quán rượu rách nát nằm ở góc thành Trường An này chỉ còn lại một mình Ninh Trúc Mang.
Khi đó nam nhân vươn tay gõ vào bàn gỗ trước người, theo cửa sổ nhìn bóng dáng màu tím dần dần bước vào đêm mưa, con ngươi của y dân dần nheo lại, trên mặt có thêm vài phần cảm khái.'Có một số việc, sai một lần, cả đời cũng không đổi được."
"Làm trưởng bối, cuối cùng cũng không thể nhìn hậu bối phạm sai lầm tương tự-"
Nam nhân lẩm bẩm nói, chén rượu trong tay lần thứ hai bị y nhấc lên, y xa xa kính lên bầu trời đêm vừa mới tản đi một chút mây đen, nhẹ giọng hỏi.
"Nàng nói đúng không? Nguyệt Thiền?"
Bất kể quán rượu không một bóng người, hay là mưa to dần dần tạnh trên đường phố, đều không ai có thể đáp lại lời nói của y.
Nam nhân cứ cầm chén rượu ngây ngốc hồi lâu như vậy, cuối cùng phục hồi tinh thần lại.
Y nở nụ cười chua xót, lập tức ngửa đầu dốc chén rượu cuối cùng, uống một hơi cạn sạch.