Chương 210: Cẩu nam nữ
Chương 210: Cẩu nam nữChương 210: Cẩu nam nữ
Nam Cung Tĩnh là một nữ nhân rất thông minh.
Thông minh đến mức Từ Hàn đều đánh giá thấp cổ tay của nàng rất nhiều.
Đại chiến phát sinh trong Hoành Hoàng thành hôm qua mặc dù không tạo thành thương vong, nhưng sớm đã có châm ngôn "Trong Hoành Hoàng thành, không thấy huyết nhận”, đại chiến như vậy đủ để khiến trong lòng dân chúng bình thường cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Đối với Chấp Kiếm các phụ trách giám sát việc giang hồ mà nói, đây không thể nói là không phải là một chuyện phiền toái, nếu xử lý không đúng rất có thể bị các tông môn do Xích Tiêu môn cầm đầu dùng chuyện này làm khó dễ, làm cho lập trường của các tông môn vốn có chút dao động đối với địa vị của Chấp Kiếm các hiện giờ sẽ nghiêng về phía địch nhân.
Có câu là ba người thành hổ, miệng người chảy xói vàng, phòng diện dân quan trọng như đắp đê sông vậy, rất nhiều lúc, chân tướng sự tình thường không quan trọng bằng sự thật mà mọi người cho là như vậy.
Nhưng Nam Cung Tĩnh thông minh ở chỗ này, nàng đêm đó liên phát ra thông báo, treo nó ở các nơi của Hoành Hoàng thành, nhận lỗi vì Chấp Kiếm các giám sát không chu toàn, cũng tỏ vẻ sẽ nhanh chóng điều tra ra kẻ đứng sau màn, để trả lại an bình cho dân chúng Hoành Hoàng thành. Cách làm như vậy nhìn qua chỉ là hạ sách, dù sao ngươi càng xin lỗi, sẽ càng có người không tha cho ngươi, lấy đó làm lớn chuyện, chém giết không buông.
Nhưng Nam Cung Tĩnh liền khi trời sáng ngày hôm sau lại phái người phát ra thông báo.
Ừm, chính xác mà nói lần này phát ra hẳn là lệnh treo thưởng.
Phong thư treo thưởng này kể lại vô cùng chi tiết Chấp Kiếm các phái ra toàn bộ nhân thủ, trải qua một đêm điều tra xác nhận mục tiêu của lần tập kích này là Chấp Kiếm nhân áo bào vàng bảy tuyến của Chấp Kiếm các - Từ Hàn, kẻ thủ ác là một số nhân sĩ giang hồ. Bọn chúng được thuê một tổ chức tà ác nào đó, ý đồ lấy chuyện này lật đổ giang hồ Đại Hạ, kéo dân chúng vào trong nước sôi lửa bỏng, mà mấy ngày gần đây có rất nhiều nhân sĩ giang hồ tràn vào Hoành Hoàng thành chính là được tổ chức tà ác này thuê. Hơn nữa, Nam Cung Tĩnh còn kể lại rất nhiều hành vi ác độc trước đây của cái gọi là tổ chức tà ác nọ ở trong phong thư treo thưởng này, ví dụ như chuyện tu sĩ Đại Diễn cảnh khắp nơi bị ám sát do Tiêu Nhiêm tự mình điều tra, lại ví dụ như yêu hoạn Hoành Hoàng thành huyên náo xôn xao thời gian trước, đều bị Nam Cung Tĩnh đổ lỗi cho cái gọi là tổ chức tà ác kia.
Mà cuối lệnh treo thưởng này, Nam Cung Tĩnh lại dương dương tiêu sái dùng mấy trăm chữ để kể lại nguy hại của tổ chức tà ác này đối với mỗi người ở Đại Hạ, dẫn dắt lấy trọng lợi treo thưởng tung tích của những nhân sĩ giang hồ khả nghi tràn vào Hoành Hoàng thành.
Có câu là trọng thưởng tất có dũng phu, vì thế sáng sớm ngày hôm sau, nửa canh giờ sau khi lệnh treo thưởng này dán ra, Nam Cung Tĩnh liền dẫn chư vị hảo thủ Chấp Kiếm các bắt đầu chậm rãi thanh lý những nhân sĩ giang hồ khắp nơi lẻn vào Hoành Hoàng thành.
Cách làm như vậy đối với rất nhiều tai mắt mà Xích Tiêu môn cắm vào Hoành Hoàng thành, vốn chuẩn bị gây khó dễ với Chấp Kiếm các, có thể nói là không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời trong Hoành Hoàng thành gà bay chó sủa.....
Mà trong viện của Từ Hàn so với Hoành Hoàng thành gà bay chó sủa lúc này ngược lại càng giống một nơi thế ngoại đào nguyên.
Vì phòng ngừa hơn trăm vị Chấp Kiếm nhân các tông môn trong tay Từ Hàn từ bên trong báo tin ra, sáng sớm Nam Cung Tĩnh đã phái Nam Cung Trác tới, để cho Từ Hàn giám sát chặt hơn trăm người này là được, những chuyện còn lại đều không cần hắn phải phiền lo. Từ Hàn đương nhiên vui vẻ thanh nhàn, giờ phút này hắn ngồi trên bậc thêm đá biệt viện của mình, trong tay cầm một tờ giấy trắng viết đây chữ, hứng thú đọc nội dung phía trên đó.
"Cho nên kỳ lạ, ý đồ khó lường, nhẹ thì hại dân, nặng thì họa quốc."
"Có câu là thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, chư quân thân là dân chúng Đại Hạ, nhận Hạ ân, phải đồng thanh hợp lực khi quốc nan, quét sạch quốc họa."
"Phàm là nghi phạm, một khi điều tra ra, nhận thưởng từ ba mươi đến năm ngàn lượng bạc trắng theo tu vi cao thấp, mong chư quân thông truyền, lấy đó đồng giữ thái bình thịnh thế."
Đợi Từ Hàn đọc xong đoạn cuối cùng trên tờ giấy trắng kia, vị thiếu niên này không khỏi bĩu môi, từ đáy lòng cảm thán nói: 'Chấp Kiếm các này rốt cuộc là nơi rất có tiền a..."
"Không chỉ có tiên chứ?" Nhưng lời này mới vừa dứt, bên tai hắn đã truyền đến một thanh âm ý vị không rõ.
Từ Hàn cảnh giác đứng dậy nhìn lại, đã thấy Diệp Hồng Tiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa viện.
"Hồng Tiên..." Từ Hàn ra hiệu chào hỏi đối phương.
Nhưng hành động lấy lòng này lại đổi lấy một cú trợn trắng mắt của giai nhân nọ, nữ tử này lập tức đi tới trước mặt hắn, một tay cầm lấy tấm lệnh treo thưởng hiện giờ đã truyền khắp thành Hoành Hoàng thành, trong miệng nói: "Người ta chính là một tông môn trong ba môn đứng đầu, minh châu trên tay tông sư kiếm đạo Đại Hạ - Nam Cung Mạc, thứ có không chỉ là tiền, còn là các chủ tương lai của Chấp Kiếm các này, cùng với chưởng giáo tương lai Cực Thượng môn, diện mạo lại càng có thể nói là tiên tử hoa nhường nguyệt thẹn, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn giang hồ Đại Hạ ngày đêm nhớ mong."
Nói tới đây, Diệp Hồng Tiên còn cực kỳ nghịch ngợm nháy mắt với Từ Hàn.
Đến lúc này, nếu hắn còn nghe không rõ ý trong lời nói của nàng, vậy hắn cũng không khỏi quá mức ngu ngốc một chút, hắn bất đắc dĩ chua xót cười cười, nói: "Nàng dù có lai lịch lớn hơn nữa, có liên quan gì đến ta chứ?”
"Không có ư?" Diệp Hồng Tiên đưa đầu đến trước mặt Từ Hàn, trong mắt nàng hiện lên vẻ giảo hoạt, đôi mắt to đen láy chớp chớp, tựa như muốn nhìn thấu hắn.
Từ Hàn lúc đó không hiểu sao có chút hoảng hốt, hắn theo bản năng tránh đi ánh mắt của đối phương, nói: "Không có... đi...
Cách làm như vậy chắc chắn đã làm tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng Diệp Hồng Tiên, đầu nàng lại tiến phía trước vài phần, tới chỗ cách Từ Hàn cực gân.
Từ Hàn có thể thấy rõ ràng trong con ngươi của nàng phản chiếu bộ dáng của hắn, cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ trên người thiếu nữ truyền đến.
Hắn khi đó không hiểu sao có chút đứng núi nào trông núi nọ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hồng Tiên cũng trở nên có chút nóng bỏng.
Mà Diệp Hồng Tiên đương nhiên cũng cảm nhận được vẻ cực nóng này, thiếu nữ dường như ý thức được chuyện sẽ phát sinh kế tiếp, trên hai gò má nổi lên một đám mây đỏ hiếm thấy, nhưng kỳ lạ là nàng vẫn chưa né tránh, ngược lại sau một hơi thở không chút do dự, trực tiếp đối diện với vẻ cực nóng trong mắt Từ Hàn. Vì thế thân thể hai người càng gần, bọn họ thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Huyền nhi ngồi cách đó không xa mở to đôi mắt màu hổ phách của mình, tràn đầy tò mò nhìn hai người trong mắt này, mà Ngao ô dường như hiểu được cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn, nó nằm sấp trên mặt đất, nhắm mắt lại tựa như không muốn nhìn, nhưng khe mắt sáng lên đã bại lộ ra hành vi nhìn trộm của nó không sót một chút nào.
Mà ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau...
"Tức chết bổn tiểu thư!" Thanh âm hùng hổ của Phương đại tiểu thư lại đột nhiên từ ngoài cửa viện truyền đến.
Bầu không khí kiều diễm trong nháy mắt tan thành mây khói, hai người như bị điện giật tách thân thể của mình ra.
Lúc này, Phương Tử Ngư cũng vừa đúng lúc tức giận lao vào trong phòng này.
Nàng vốn định nói cái gì đó, nhưng lại thấy hai người đứng cùng một chỗ ánh mắt lấm la lấm lét, Phương đại tiểu thư lập tức giống như phát hiện điều kỳ lạ mới, ánh mắt hồ nghi đánh giá hồi lâu trên cơ thể hai người.
Điều này làm cho hai người làm chuyện xấu chột dạ càng thêm bất an, Từ Hàn đương nhiên không đành lòng nhìn Diệp Hồng Tiên như thế, bởi vậy sau một lúc trầm mặc, hắn rốt cục kiên trì nhìn Phương Tử Ngư hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhưng Phương Tử Ngư lại không để cho Từ Hàn được như ý, nàng vẫn hồ nghi nhìn hai người, cũng không để ý tới đối với vấn đề của Từ Hàn.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, hai người càng giống như ngồi trên đống lửa.
Sau một hồi lâu, Phương Tử Ngư mới cau mày hỏi: "Các ngươi có phải hay không..."
"Không phải!" Diệp Hồng Tiên còn không đợi Phương Tử Ngư hỏi ra vấn đề này, liền quả quyết đáp lại. Cho dù với tính tình lạnh nhạt của nàng, cũng khó tránh khỏi biểu hiện ra ngượng ngùng vốn có của nữ tử tầm thường trong chuyện nam nữ này.
"Bớt đi!" Chỉ là câu trả lời như vậy lại không đủ để làm cho Phương Tử Ngư hài lòng, lông mày của nàng càng nhíu càng sâu, bên trên đó lại càng viết đây bất mãn. Nàng lẩm bẩm: "Ta đã thấy tất cả."
Lời này ra khỏi miệng, vẻ mặt hai người Từ Hàn càng thêm quấn bách, giống như là đứa bé làm chuyện xấu bị người bắt tận tay.
Mà tình huống như vậy rơi vào trong mắt Phương Tử Ngư, càng làm cho thiếu nữ xác định chắc chắn suy đoán của mình. Vẻ mặt nàng càng lúc càng khó chịu, tiếp tục quở trách: "Không thể tưởng được họ Từ và Diệp Hồng Tiên ngươi lại là người như vậy, uổng công ta còn coi các người là bằng hữu của mình!"
Đối mặt với lời quở trách của Phương Tử Ngư, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên xấu hổ cúi đầu, không dám phản bác nửa câu.
Là đại biểu điển hình việc không tha cho người khác, Phương đại tiểu thư đương nhiên sẽ không thả một mặt lưới cho hai người Từ Hàn, nàng tiếp tục nói: "Các ngươi tốt xấu gì cũng là Phủ chủ trước sau của Thiên Sách phủ, làm sao có thể làm ra chuyện mặt dày vô sỉ như vậy, các ngươi làm việc như thế làm sao xứng đáng với lòng tin của ta?"
Hai người vốn theo bản năng muốn gật đầu nhận sai, khi nghe nói này đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt lập tức đều biến đổi. Từ Hàn không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Phương Tử Ngư, Diệp Hồng Tiên thì quay đầu nhìn về phía hắn, trong con ngươi dần dân nheo lại trào ra sát khí.
Từ Hàn đương nhiên cảm nhận được điểm này, trên mặt lập tức lộ vẻ khổ sở, vội vàng quay sang nói với Phương Tử Ngư đang một bộ tư thế biện luận đến cùng kia: "Tử Ngư, hiện tại cũng không phải thời điểm đùa giỡn..."
Nói xong hắn còn giống như cầu xin tha thứ nháy mắt với Phương Tử Ngư, lại bổ sung: "Thật sự sẽ xảy ra mạng người."
Nhưng ai ngờ Phương Tử Ngư lại tựa như không cảm nhận được chút lo lắng nào trong lòng Từ Hàn, nàng khi đó ưỡn ngực của mình lên, nghĩa chính từ liêm nói: "Như thế nào? Dám làm hay không?”
Trong nháy mắt nghe được lời này, sắc mặt Từ Hàn lập tức trắng bệch, hắn cảm giác được một cỗ sát khí lăng liệt vào giờ khắc đó bao bọc thân thể mình, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, đang muốn giải thích cái gì đó, nhưng khi đó tay Diệp Hồng Tiên vẫn nâng lên như cũ, quần áo căng phồng làm bộ muốn đập tới Từ Hàn.
"Làm gì vậy!" Nhưng lúc này Phương Tử Ngư lại cao giọng nói, thân thể cũng lập tức tiến lên một bước, dùng một loại ngữ khí chất vấn nói: "Muốn hủy thi diệt tích sao?"
Lời này lập tức khiến hai người càng lúc càng không hiểu, nhưng Phương Tử Ngư khi đó vươn tay cướp lấy lệnh treo thưởng trong tay Từ Hàn. Nàng nổi giận đùng đùng nhìn tờ giấy trắng kia, thần sắc trên mặt càng thêm tức giận.
"Quả nhiên hai người các ngươi cũng mê luyến tài lộc như Sở Cừu Ly!"
"Vì Nam Cung Tĩnh thưởng bạc, cũng muốn giúp nàng bắt được tội phạm gì đó đúng không?”
"Hừ! Tiểu Mộ An cũng thế, uổng công ta ngày thường đối tốt với nó như vậy! Còn mua kẹo hồ lô cho nó, vậy mà lại dám cùng gia hỏa Sở Cừu Ly kia đi nương tựa Nam Cung Tĩnh!"
Phương đại tiểu thư nói xong rốt cuộc cũng không áp chế được lửa giận trong lòng mình, vươn tay xé lệnh treo thưởng kia thành mảnh nhỏ.
Chỉ là nàng lại không chú ý tới hành vi này của mình lại làm cho thân sắc trên mặt Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên dần dần trở nên cổ quái...