Chương 211: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (1)
Chương 211: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (1)Chương 211: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (1)
Nghe lời nói Phương Tử Ngư, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên rốt cục phục hồi tinh thần nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ quân bách từ trong mắt lẫn nhau.
Đương nhiên hai người cũng rất nhanh điều chỉnh trạng thái của mình, bắt đầu trấn an vị Phương đại tiểu thư tức giận đùng đùng này, hơn nữa hỏi nguyên nhân đại khái của mọi chuyện. Lúc này mới từ trong miệng Phương Tử Ngư biết được, sau khi nghe nói Nam Cung Tĩnh đưa ra mức tiền thưởng khổng lồ, Sở Cừu Ly Tô Mộ An cùng với Yến Trảm Tuyết Ninh đều gia nhập hàng ngũ "thợ săn tiên thưởng" này, lúc trước bọn họ vốn đã điều tra đại khái qua việc này, ít nhiều biết được tung tích của một ít nhân sĩ giang hồ lẻn vào Hoành Hoàng thành, ở trước mặt trọng lợi đương nhiên là báo cho Nam Cung Tĩnh.
Điều này làm cho Phương Tử Ngư vốn chán ghét Nam Cung Tĩnh không tránh khỏi sinh ra một cỗ cảm giác bị mọi người phản bội, cho nên mới phát ra hỏa khí lớn như vậy.
Hiểu được nguyên nhân mọi chuyện, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên vì trấn an Phương đại tiểu thư này đương nhiên không tránh khỏi hứa hẹn thê son sắt một trận, mình tuyệt đối không "cùng một giuộc" với đám người Sở Cừu Ly!
Phương Tử Ngư tuy rằng còn bán tín bán nghi đối với việc này, nhưng cuối cùng vẫn tạm thời đè nén tức giận trong lòng.
Thế nhưng là vì phòng ngừa vạn nhất, Phương đại tiểu thư sau đó liền giống như keo da chó đi theo phía sau Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên, hai người đi đâu nàng liền đi theo đến đó.
Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên luận bàn công pháp ở trong viện thì nàng phải ở một bên nhìn, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên tới khách sạn trong thành dùng cơm, nàng cũng muốn đi theo, hai người kia đi thu mua nguyên liệu nấu ăn nàng còn muốn đi theo. Hỏi vì sao phải làm vậy, Phương đại tiểu thư lại nói qua loa: "Ta chỉ là... chỉ là nhàm chán, muốn nhìn ngắm Hoành Hoàng thành một chút cùng các ngươi, chứ không phải lo lắng các ngươi phản ta nương tựa vào gia hỏa họ Nam Cung kia."
Đáp án giấu đầu hở đuôi như vậy chọc cho Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên không nhịn được bật cười, ngược lại cũng toại nguyện ý của vị Phương đại tiểu thư này, mặc cho nàng đi theo hai người.
Sau khi xách túi lớn túi nhỏ các loại nguyên liệu nấu ăn trở lại phủ viện, đám người Sở Cừu Ly vẫn không rõ tung tích.
Điều này làm cho Phương đại tiểu thư vốn tâm tình bực bội gần như phẫn nộ, nàng ném nguyên liệu nấu ăn trong tay lên ghế gỗ đại điện, miệng lẩm bẩm: "Đám người này thật sự không có lương tâm, bị bà cô già họ Nam Cung kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vui đến quên cả trời đất rồi!"
Nói xong, dường như còn cảm thấy cũng không hả giận, Phương Tử Ngư khi đó lại nhìn về phía Từ Hàn, nghiêm trang dặn dò: "Họ Từ, ngươi cũng không thể giống như bọn họ, Hồng Tiên xinh đẹp tốt bụng hơn bà cô già kia nhiều, nếu ngươi cũng không biết tốt xấu gì giống như những người kia, ta chắc chắn ra tay thu thập ngươi!" Nói xong, Phương đại tiểu thư còn thề son sắt khoa tay múa chân một phen với Từ Hàn.
Những lời này còn không đợi Từ Hàn đáp lại, Diệp Hồng Tiên ở một bên đã đưa tới một ánh mặt mang ý cười giảo hoạt cho hắn, trong ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: "Có nghe thấy không? Ai tốt ai xấu chàng biết rồi chứ."
Từ Hàn nào dám phản bác, vội vàng liên tục gật đầu: "Ừm! Đúng! Đúng! Phương tiểu thư nói đúng, tiểu sinh thụ giáo.
Nghe lời nói này, tâm tình của Phương Tử Ngư mới tốt hơn một chút, bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy vươn tay võ võ bả vai Từ Hàn, thật là vui mừng nói: "Đây mới là tiểu Từ Tử của ta."
Nói xong lời này, tâm tình vị tiểu thư này dường như tốt hơn không ít, ánh mắt của nàng trôi nổi một trận ở trong đại điện này, cuối cùng rơi vào đống nguyên liệu nấu ăn mới mua, ánh mắt nàng sáng ngời, vén tay áo mình lên, nói: "Thấy các ngươi hiểu đạo lý như vậy, hôm nay bổn tiểu thư liền đại phát từ bi nấu cho các ngươi một bữa cơm đi!"
Trên mặt Phương đại tiểu thư đương nhiên là thần sắc các ngươi có phúc khí, nhưng sắc mặt Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên khi nghe lời nói này lại không tránh khỏi đại biến. Bọn họ đương nhiên rõ ràng trù nghệ của Phương đại tiểu thư này, lúc trước ở Linh Lung các, nàng nướng khoai lang cho bọn họ cuối cùng ngoài cháy trong sống... đến nay vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt.
Từ Hàn nào dám để nàng xuống bếp, hắn vội vàng tiến lên một bước nói: "Để ta làm là được, ta làm là được."
Nếu đặt ở Phương Tử Ngư ngày thường ngược lại vui vẻ thanh nhàn, nhưng Phương đại tiểu thư hôm nay rõ ràng càng dễ mẫn cảm, nàng thấy bộ dáng này của Từ Hàn lập tức nhướng mày, bất mãn hỏi: "Như thế nào? Chán ghét thứ khó ăn do ta nấu ư?"
Từ Hàn cũng không dám chạm vào điểm đau của Phương tiểu thư vào lúc này, hắn cau mày suy tư một bộ từ ngữ có thể làm cho đối phương hài lòng.
Nhưng đúng lúc này, phương hướng hậu viện lại chợt truyền đến một trận tiếng cãi vã.
Nơi đó có hơn trăm vị Chấp Kiếm nhân mà Nam Cung Tĩnh ném cho Từ Hàn.
Ý thức được sự tình không ổn, ba người nhìn nhau một cái, cũng bất chấp tiếp tục tranh cãi bữa cơm tối này đến tột cùng nên do ai làm đầu bếp, đồng loạt bước nhanh về phía thanh âm kia truyền đến. ...
"Chẳng lẽ lại là những Chấp Kiếm nhân kia gây sự?" Phương Tử Ngư đi về phía tiếng tranh chấp truyền đến, cau mày nói.
Từ Hàn đương nhiên không cho nàng đáp án về vấn đề này, sáng sớm hôm nay Nam Cung Tĩnh trước khi chuẩn bị động thủ với những nhân sĩ giang hồ ẩn núp vào Hoành Hoàng thành, vì phòng ngừa những "kẻ ngoài sáng" chen vào trong Chấp Kiếm các này gây sự, ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng, Nam Cung Tĩnh xưa nay tâm tư kín đáo đã phái Nam Cung Trác tới dặn dò việc này với Từ Hàn, hơn nữa Nam Cung Trác cũng bị lưu lại nơi này, giám thị những Chấp Kiếm nhân đang ở phủ viện nơi đây.
Chỉ là trước đó Từ Hàn đã không chỉ một lần biểu hiện ra thủ đoạn thiết huyết của mình với những Chấp Kiếm nhân này, theo lý mà nói những Chấp Kiếm nhân này có lẽ đều là người thông minh, ít nhất trước khi một số kế hoạch của Xích Tiêu môn được hoàn toàn triển khai, bọn họ sẽ không làm ra bất cứ hành động nào vượt quá khuôn khổ, dù sao vết xe đổ thảm thiết vẫn còn rõ ràng trước mắt, Từ Hàn chính là hạng người tàn nhẫn có thể động thủ quyết không phí thêm chút miệng lưỡi nào với ngươi.
Từ Hàn đương nhiên cũng có chút nghi hoặc hỗn loạn truyền đến từ chỗ ở của Chấp Kiếm nhân lúc này.
Hắn dẫn Diệp Hồng Tiên cùng Phương Tử Ngư bước nhanh tới chỗ đó, mà cảnh tượng trước mắt lại làm cho Từ Hàn nhíu mày.
Chỉ thấy Nam Cung Trác đứng ở cửa nghẹn đỏ mặt không biết nói cái gì đó cùng những Chấp Kiếm nhân kia, mà rất nhiều Chấp Kiếm nhân thì vây thành một đoàn, quần tình kích động tranh luận cùng gã. Có câu là song quyền khó địch tứ thủ, Nam Cung Trác hiển nhiên đã rơi vào thế hạ phong trong trận tranh giành miệng lưỡi nhân số chênh lệch này.
Thế nhưng rất nhanh liên có người chú ý tới đám người Từ Hàn đến. Hung danh hiển hách của Từ Hàn lúc này lại bày ra chút tác dụng, đám Chấp Kiếm nhân mới vừa rồi còn hùng hổ sau khi nhìn thấy bóng dáng Từ Hàn đều đồng loạt an tĩnh lại, một đám đều cúi đầu, dường như sợ nhìn nhiều một cái, sẽ nhận phải loại thủ đoạn trả thù máu tanh của đối phương.
"Chư vị làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn tán gẫu rất vui vẻ sao? Từ mỗ vừa đến chư vị liền không nói lời nào thế?" Từ Hàn cũng không có ý định quan tâm những người này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, hắn bước nhanh đến trước mặt mọi người, tuy rằng trong miệng là một bộ ngữ khí đùa giỡn, nhưng hàn quang trong ánh mắt híp lại làm cho mọi người ở đây tê cả da đầu.
Đương nhiên ở trước mặt Từ Hàn cường thế như thế, cũng không có ai trong những Chấp Kiếm nhân này dám đáp lại câu hỏi của hắn, trên sân lập tức là một mảnh im lặng.
"Thế nào? Không chào mừng tại hạ ư?" Từ Hàn híp mắt, hàn quang bên trong mắt càng sâu, vẻ mặt càng diễn giải bốn chữ hoành hành ngang ngược vô cùng nhuần nhuyễn.
"Không phải Từ huynh." Chỉ là lân chất vấn này của Từ Hàn lại làm cho Nam Cung Trác ở một bên biến sắc, gã vội vàng nói: "Cũng không phải chư vị gây loạn, mà do bọn họ mất đi một ít vật trọng yếu, cho nên đến tìm hạ trợ giúp."
Từ Hàn nghe nói vậy nhìn Nam Cung Trác thật sâu, đáy lòng lại oán thầm: Hắn rõ ràng là tới giúp Nam Cung Trác giải vây, Nam Cung Trác này ngược lại tốt, còn nói những lời tốt đẹp giúp đỡ những Chấp Kiếm nhân này, hành vi như vậy lại làm cho Từ Hàn có chút bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến vị Tống Nguyệt Minh trước kia cũng như thế, hai người này lại có điểm chung ở trên rất nhiều phương diện.
Thế nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm nghiên cứu kỹ việc này, Từ Hàn mặc dù bất mãn Nam Cung Trác có mắt không tròng, nhưng vẫn không thể không phối hợp với đối phương, khi đó sắc mặt hắn trâm xuống hỏi: "Hả? Mất vật gì đó rất quan trọng? Đó là gì vậy?”
"Tại hạ cũng chưa biết, ta có lòng hỏi nhưng bọn họ cũng không nói, cho nên mới gây loạn lên, quấy nhiễu Từ huynh." Nam Cung Trác nói như vậy.
Tâm tư gã đơn giản, cũng sẽ không nghĩ kỹ mưu tính trong đó. Nhưng Từ Hàn lại rất rõ ràng, nếu đã mất đi thứ trọng yếu, nghĩ đến chắc chắn sẽ cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không muốn nói rõ thứ kia là vật gì, hiển nhiên thứ bị mất nọ hoặc là trọng bảo khiến người ta mơ ước, hoặc là tang vật không thể bày ra trước mặt người. Tâm tư hắn trâm xuống, khi đó nhìn về phía những Chấp Kiếm nhân kia, lạnh lùng hỏi: "Người nào mất đồ, cuối cùng là thứ gì nhanh nói ra một chút, Từ mỗ tất sẽ dốc toàn lực tìm lại vật bị mất cho chư vị."
Chỉ là sau khi lời này ra khỏi miệng, những Chấp Kiếm nhân kia lập tức lộ ra vẻ do dự, lại không có một người đáp lại lời của hắn.
"ÀiI Chư vị, các ngươi cứ nói với Từ huynh a, mới vừa rồi... Nam Cung Trác thấy mọi người không nói, ngược lại lúc đó thúc giục những Chấp Kiếm nhân kia, một bộ dáng sốt sắng nhiệt tình, vì công phế tư.
"Kỳ thật thất lạc đều là những thứ nhỏ bé không quan trọng, sao dám làm phiền Từ đại nhân cùng Nam Cung công tử, các ngươi lui ra đi." Người cầm đầu vào thời điểm đó nói như vậy.
Từ Hàn lại híp mắt nhìn người nọ, khí thế quanh thân đột nhiên bốc lên, sau đó dùng một loại ngữ điệu ý vị thâm trường hỏi: "Là như vậy sao?”
Vị Chấp Kiếm nhân kia dưới khí thế áp bách của Từ Hàn, sắc mặt lập tức trắng bệch, y liên tục gật đầu nói: "Chính là như thế, chính là như thế."
"A." Từ Hàn hiểu rõ hơi gật đầu, lại nói: "Đã như vậy, chư vị có ý gì?"