Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 212: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn (2)

Chương 212: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (2) Chương 212: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (2)Chương 212: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (2)

Người cầm đầu nghe vậy lập tức tỉnh ngộ lại, y vội vàng nói: "Tại hạ sẽ rời đi, nhanh chóng rời đi."

Nói xong dưới sự dẫn dắt của y, đám Chấp Kiếm nhân vừa rồi còn hùng hổ lúc này xoay người tựa như chạy trốn rời đi, trong lúc đó cũng không thiếu người bởi vì quá mức bối rối, té ngã xuống đất, nhưng lại bất chấp chật vật như vậy, đứng lên liền tiếp tục bước nhanh chạy đi, tựa như đứng phía sau gã là một con mãnh thú Hồng Hoang cắn người không nhả.

"ÀiI Chư vị có ý gì vậy? Đều là huynh đệ nhà mình sao có thể nói vất vả khổ cực được?" Nhưng Nam Cung Trác lại giống như không nhìn ra vẻ quân bách của những Chấp Kiếm nhân này, vậy mà còn đang không ngừng cao giọng phất phất tay nói với những người kia.

Cho đến khi thân ảnh những Chấp Kiếm nhân chạy trốn biến mất trong mắt mọi người, Nam Cung Trác lúc này mới thu tay lại, quay đầu nở nụ cười với Từ Hàn.

Lúc này Từ Hàn mới phục hồi tinh thần lại, thì ra vị Nam Cung công tử này cũng không phải là Tống Nguyệt Minh thà chết cũng muốn phân rõ xanh đỏ trắng đen kia, đây rõ ràng chính là một vị Từ Hàn khác thuận thế mà làm, hiểu được lấy tiến làm lui, cực giỏi giả heo ăn thịt hổ.

Từ Hàn nghĩ tới đây con ngươi lập tức híp lại, hắn nhìn Nam Cung Trác vẻ mặt đầy ý cười người vật vô hại, nhướng mày, cũng không nhiều lời. Mà đối phương cũng đáp lại hắn với một nụ cười nhàn nhạt, trong miệng cung kính nói: “Đa tạ Từ huynh.....

Hứng thú của Phương đại tiểu thư tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trên đường trở về nàng giống như đã quên cơm chiều đến tột cùng là do ai làm đầu bếp, ngậm miệng không nói đối với chuyện này. Ngược lại canh cánh trong lòng đối với dị trạng của đám Chấp Kiếm nhân kia: "Họ Từ, ngươi nói bọn họ đến tột cùng đã mất cái gì? Vì sao náo loạn một hồi không thể giải thích, sau lại nói không có gì quan trọng? Chẳng lẽ là cố ý gây sự?"

Đối với vấn đề này, Từ Hàn rất bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Ai biết chứ? Thế nhưng có lẽ bọn họ sẽ không tự làm mình mất mặt, náo một trận như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không có bất kỳ chỗ tốt gì."

Phương Tử Ngư nghe nói vậy tự mình cân nhắc một hồi, cũng cảm thấy Từ Hàn nói rất có đạo lý, nàng lại hỏi: "Vậy ý của ngươi là bọn họ thật sự mất đi thứ gì đó?"

"Ừm”" Từ Hàn khẽ gật đầu: "Có lẽ là thứ không thể cho chúng ta biết, nhưng lại cực kỳ trọng yếu đối với bọn họ, thế nhưng đến tột cùng là vật gì, ta cũng không biết."

"Vậy ngươi nói trong viện của chúng ta có nhiều cao thủ Đại Diễn cảnh như vậy tọa trấn, ba người chúng ta cũng không phát hiện, đến tột cùng sẽ là ai trộm?" Phương Tử Ngư giờ phút này tựa như hóa thành bộ khoái, bắt đầu tìm hiểu manh mối.

Từ Hàn lần thứ hai lắc đầu, cười khổ nói: "Chuyện này ta lại càng không biết."

Đồ vật bị trộm trong phủ viện của mình, mặc dù có chút kỳ quái nhưng dù sao chuyện không liên quan đến bản thân, Từ Hàn cũng lười đi tìm hiểu kỹ, bởi vì hắn và đám Chấp Kiếm nhân này mặc dù ngoài mặt là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng hắn lại rất rõ ràng, đám Chấp Kiếm nhân này chính là khoai lang phỏng tay, không chừng sẽ làm khó hắn bất cứ lúc nào, bọn họ bị tổn thất, mặc kệ ai làm việc này, Từ Hàn cũng đều vui mừng thấy được, tuyệt đối sẽ không thật sự đi bắt hung phạm vì những người sớm muộn gì cũng trở thành địch nhân của mình.

"Có phải là Sở Cừu Ly hay không?" Thế nhưng Phương Tử Ngư lại tựa như không cảm thụ được tâm tư của Từ Hàn, nàng rất nhanh liền liệt kê nghi phạm số một trong lòng mình. Hoài nghi như vậy cũng không phải là vô căn cứ, mọi người vốn hiểu cực kỳ rõ công phu đầu trộm đuôi cướp của vị đại hán này, được xưng chỉ cần thời cơ chín muồi, đồ đạc của Tiên nhân đều dám thuận tay trộm một cái, nếu y đánh chủ ý với đám Chấp Kiếm nhân kia, cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ là với tính tình thích công to hám việc lớn của Sở Cừu Ly, nếu thật sự trộm được bảo bối có thể làm cho những Chấp Kiếm nhân này cực kỳ để ý, sao có thể giấu diếm, chỉ sợ đã sớm tìm được đám người Từ Hàn đắc ý khoe khoang.

Thế nhưng mặc dù trong lòng đã bài trừ hiềm nghi của Sở Cừu Ly, nhưng trong miệng Từ Hàn lại nói: "Ừ, có khả năng, nếu không đợi Sở đại ca trở về, ngươi đi hỏi hắn thử xem?"

Phương Tử Ngư nghe nói vậy, thần sắc đắc ý trên mặt trong nháy mắt ngưng đọng lại, nàng quay đầu liếc vê chỗ khác, trong miệng rất khinh thường nói: "Hừ! Bổn tiểu thư sẽ không nói nửa câu với những kẻ phản bội này!"

Phương Tử Ngư giận dỗi như vậy đương nhiên là chọc cho Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên cười khổ một trận, nhưng cũng không có bất kỳ phản bác nào đối với lời nói của nàng.

Ngược lại Phương Tử Ngư thấy hai người không nói gì lại trầm mặc một hồi, tiến đến bên cạnh Diệp Hồng Tiên, nói: 'Nếu không Hồng Tiên muội đi hỏi một chút?"

Diệp Hồng Tiên nào có tâm tính trẻ con như nàng, chỉ cười lắc đầu.

Phương Tử Ngư bị cự tuyệt lại còn không hết hy vọng, lại tiến đến trước mặt Từ Hàn, nói: "Vậy không bằng họ Từ ngươi đi hỏi một chút? Dù sao ngươi và tên họ Sở kia rất thân thiết."

Nhưng Từ Hàn khi đó lại bày ra một bộ dáng nghĩa chính ngôn từ, hắn trâm giọng nói: "Sở Cừu Ly là kẻ xấu, vì chút bạc thưởng liền vứt bỏ Tử Ngư không để ý nương tựa Nam Cung Tĩnh, hạng người vô sỉ như vậy, ta cũng không nói thêm nửa câu với đối phương nữa."

Lời này không thể nghi ngờ đã phong bế tất cả đường lui của Phương Tử Ngư, sắc mặt thiếu nữ ngưng lại, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể không cam lòng kết thúc đề tài này. ...

Ba người rất nhanh liên trở lại trước viện chính điện, trước khi bước vào cửa phòng, Từ Hàn nắm lấy cơ hội đưa ra ý nghĩ hôm nay do hắn làm đầu bếp chính, Phương đại tiểu thư tâm tình không vui hiển nhiên cũng vô tâm việc này, vẫn chưa phản bác gì, điều này làm cho Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên âm thâm thở phào nhẹ nhõm.

Mà Diệp Hồng Tiên đang ở phía trước ba người bước vào cửa phòng trước tiên, nhưng đúng lúc này, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, trong mắt hiện ra một tia sát khí, thân thể cất bước đi vào cũng ngừng lại, nàng nhìn về phía trong phòng, lông mày trâm xuống, quát: "Ngươi là ai?"

Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư đi phía sau mấy bước không thấy rõ cảnh tượng trong phòng kia, nhưng từ thái độ nghiêm túc này của Diệp Hồng Tiên cũng không khó đoán ra chỉ sợ trong phòng có khách không mời mà đến, bọn họ vội vàng bước nhanh tiến lên, nhưng lúc này trong phòng lại truyên ra một thanh âm cực kỳ quen thuộc đối với Từ Hàn.

"Xem ra tiểu Từ Hàn không biết dạy vợ rồi? Ngay cả ta là ai mà ngươi cũng không biết?"

Thanh âm kia cực kỳ non nớt, tựa như oanh hót.

Nhưng Từ Hàn nghe rõ lời này trong lòng chấn động, bước chân lại nhanh hơn vài phần, giống như đang sợ hãi cái gì đó.

Hắn rất nhanh liền vọt vào trong phòng, cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trước tiên ngăn Diệp Hồng Tiên sắc mặt khó coi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía trong phòng. Đã thấy trên ghế thái sư ở chính giữa cửa phòng, một vị thiếu nữ áo tím nhìn qua không quá mười lăm mười sáu tuổi đang lắc lư hai chân mình, cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Nhị sư nương." Từ Hàn đã sớm nghe ra thân phận người đến từ trong thanh âm kia, cũng không kỳ quái đối với việc này, mà là vội vàng nhìn qua thiếu nữ còn nhỏ hơn so với hắn, cung kính chắp tay, miệng gọi như vậy.

Diệp Hồng Tiên ở một bên còn đang nghi hoặc nghe nói này cũng lập tức phục hồi tinh thần lại.

"Lão yêu bà!" Nhưng ngay thời khắc này, Phương Tử Ngư theo sát Từ Hàn đi vào cửa phòng lại phát ra một tiếng kinh hô.

Chỉ là lời này vừa ra khỏi miệng, Phương đại tiểu thư liên biết mình nói sai lời, vội vàng che miệng mình lại, nhưng đã quá muộn. Thiếu nữ mắt tím kia sắc mặt biến đổi, thân thể chợt lóe trực tiếp xuất hiện trước mặt Phương Tử Ngư.

Lập tức cô trâm mắt nhìn Phương Tử Ngư, tức giận trên mặt tất nhiên là không hề che giấu.

Mà Phương đại tiểu thư xưa nay không sợ trời không sợ đất lại lộ ra vẻ sâu khổ, con ngươi của nàng liếc về phía nơi khác, mặt cười mà thịt không cười nói: "Ha ha, thời tiết hôm nay thật không tệ... AIII"

Nhưng khi đó thiếu nữ mắt tím căn bản không đợi Phương Tử Ngư nói xong những lời này, liền vươn tay mình, kéo lỗ tai nàng lên.

Kết quả là Phương đại tiểu thư cảm thán, cuối cùng lại hóa thành một tiếng kêu đau cao vút...
Bình Luận (0)
Comment