Chương 213: Chết mà phục sinh
Chương 213: Chết mà phục sinhChương 213: Chết mà phục sinh
Trong cửa phủ, Quỷ Bồ Đề lần thứ hai ngồi trở lại ghế thái sư chủ tọa, cô uống Trâm Loa trà ngon nhất mà Từ Hàn pha cho mình, hai chân lơ lửng qua lại.
Phương Tử Ngư ở một bên cúi đầu che lỗ tai mình, vẻ mặt ủy khuất, đương nhiên còn xen lẫn không cam lòng dám giận nhưng không dám nói.
Quỷ Bồ Đề dường như rất hưởng thụ đãi ngộ giờ phút này, cô thảnh thơi buông chén trà trong tay xuống, lúc này mới nhìn về phía Phương Tử Ngư hỏi: "Tiểu Ngư nhi, ngươi gần đây luyện công pháp thế nào rồi?"
"Rất tốt!" Phương Tử Ngư tức giận đáp lại.
"Hả?!" Nhưng lời vừa nói ra, tiếng hừ lạnh của Quỷ Bồ Đề đã lập tức truyền tới.
Sắc mặt Phương đại tiểu thư lập tức biến đổi, nàng vội vàng đổi giọng nói: "Ý của đệ tử là mỗi ngày đều cần luyện không buông, mất ăn mất ngủ."
"Là như vậy sao?" Quỷ Bồ Đề hiển nhiên rất rõ ràng bản tính vị Phương đại tiểu thư này, cô đưa vẻ mặt hồ nghỉ nhìn về phía Từ Hàn, dường như muốn yêu cầu hắn xác nhận điểm này.
Từ Hàn sửng sốt, theo hắn nhìn thấy mỗi ngày Phương Tử Ngư đều lôi kéo Tô Mộ An ăn uống chỗ này, chơi đùa chỗ kia, đã tu luyện công pháp khi nào vậy, nhưng cùng lúc đó, Phương đại tiểu thư lại liên tục nháy mắt với hắn, Từ Hàn hiểu ý, tuy rằng trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng phải giúp Phương Tử Ngư nói dối. Vì thế hắn khẽ gật đầu nói: "Tử Ngư vẫn rất khắc khổ, ghi nhớ lời dạy của Nhị sư nương trong lòng.'
"A. Vậy thì tốt rồi." Quỷ Bồ Đề tựa như ông cụ non gật đầu, mặc dù trong lòng biết tuổi của cô chỉ sợ đã qua năm mươi, nhưng với một bộ mặt thiếu nữ kia, làm ra bộ đáng như vậy nhìn qua ít nhiều vẫn có chút cổ quái.
"Đúng rồi, tiểu tử Mông Lương kia đâu? Sao không thấy bóng dáng hắn vậy?" Quỷ Bồ Đề sau đó lại chợt hỏi.
Vấn đề này đã không còn có thể dùng từ đột ngột đủ để hình dung.
Trong mắt đám người Từ Hàn, vấn đề này có thể nói là không giải thích được.
Từ Hàn không thể tưởng tượng được nhìn Quỷ Bồ Đề một cái, mới thật cẩn thận hỏi: "Nhị sư nương. Đệ tử biết chuyện của sư bá khiến cho ngài rất thương tâm, nhưng người cuối cùng cũng phải nhìn về phía trước, người dù sao đã không còn, người sống..."
Đùng!
Lời của Từ Hàn còn chưa dứt, trên trán hắn đã ăn một cái cốc thật mạnh.
"Ta sinh ra ngươi đại đầu quỷ! Bà cô như ta có phải già rồi hồ đồ hay không?" Quỷ Bồ Đề giống như là nhìn thấu tâm tư của Từ Hàn, sắc mặt nghiêm lại liền quát hỏi.
Từ Hàn cũng không dám trêu chọc đối phương, hắn liên tục cười nói: "Không giống không giống, Nhị sư nương trăm năm như một ngày, tướng mạo vẫn luôn xinh đẹp như hoa."
"Hừ!" Quỷ Bồ Đề nghe được câu nói này mới hài lòng ngồi trở lại ghế thái sư của mình, nhưng lông mày lại nhíu lại: "Nói như vậy, các ngươi không thấy tiểu tử kia?"
Nghe được lời nói này. Từ Hàn cũng hiểu được Quỷ Bồ Đề cũng không phải là đang đùa giỡn, hắn không khỏi nghi hoặc nói: "Không phải Mông huynh còn ở Kiếm Lăng thủ lăng sao? Sao đám đệ tử có thể gặp được huynh ấy?"
Phương Tử Ngư ở một bên cũng bị đối thoại của Từ Hàn cùng Quỷ Bồ Đề hấp dẫn, nàng mở to tròng mắt nhìn Quỷ Bồ Đề, hiển nhiên có chút để ý đối với việc này.
Quỷ Bồ Đề đứng lên, chậm rãi đi tới trước người Từ Hàn, mà lông mày lại càng nhíu càng sâu, cô nói: "Gần một tháng trước ta liền nhận được tin tức, phát hiện tung tích tiểu tử kia ở Long châu, xem tư thế hẳn là tới tìm các ngươi, nhưng sau đó hắn liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có bóng dáng, dù sao cũng là đệ tử duy nhất của tên hỗn đản kia, nếu cứ như vậy mà chết, ta cũng không tiện bàn giao với người nọ, cho nên mới tới tìm các ngươi hỏi một chút."
"Vậy hắn ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Phương Tử Ngư nghe lời nói này vẻ mặt lập tức bối rối, nàng vội vàng hỏi, ngữ điệu cũng lớn hơn vài phần.
"Xảy ra chuyện?" Chỉ là nàng lo lắng lại không nhận được phản hồi xứng đáng, Quỷ Bồ Đề liếc mắt nhìn Phương Tử Ngư một cái, híp mắt nói: "Trong thiên hạ ngày hôm nay, người có thể làm cho tiểu tử kia gặp chuyện không may cũng không nhiều lắm, mà hơn phân nửa trong đó đều ở dưới sự giám thị của Sâm La điện."
Tin tức trong lời này làm cho Từ Hàn biến sắc, nhưng còn không đợi hắn hỏi, thanh âm Quỷ Bồ Đề liền vang lên: "Được rồi, các ngươi không cần lo lắng chuyện của tiểu tử Mông Lương kia, ta sẽ giải quyết, ngược lại...'
Nói đến đây, Quỷ Bồ Đề hơi dừng lại, ánh mắt lại rơi vào trên người Từ Hàn: "Tiểu Từ Hàn, tiễn Nhị sư nương.
Quỷ Bồ Đề nói ra lời này hiển nhiên là có chút chuyện muốn nói riêng với Từ Hàn, Từ Hàn phục hồi tinh thân mặc dù đáy lòng nghi hoặc, nhưng cũng không còn cách nào, khẽ gật đầu liên muốn đi theo ra ngoài, ngược lại Diệp Hồng Tiên vẫn im lặng không lên tiếng ở một bên có chút lo lắng, nhưng lại bị ánh mắt Từ Hàn đưa tới ngăn cản.
Mà Phương Tử Ngư ở một bên lo lắng an nguy của Mông Lương cũng muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt Quỷ Bồ Đề dọa cho đứng lại, không dám tiến lên.
"Hảo hảo luyện công pháp của ngươi, nếu không khi có chuyện gì đó xảy ra, ngươi chỉ có thể trước sau như một khoanh tay đứng nhìn." Quỷ Bồ Đề thản nhiên nói, dứt lời này cô liền dẫn Từ Hàn ra khỏi cửa phủ. ...
Hoành Hoàng thành đã gân cuối tháng năm, mùa hè đang vượng.
Người đi đường đi trên đường phố Hoành Hoàng thành đại khái là vội vã, không muốn đứng dưới ánh mặt trời chói chang này thêm một giây phút nào, nhưng dù là như thế, thiếu nữ mắt tím đáng yêu như búp bê kia vẫn không tránh khỏi thu hút ánh mắt âm thầm của những người đi đường.
Thế nhưng Quỷ Bồ Đề lại không để ý đối với việc này, cô trâm ngâm một hồi lâu, chợt quay đầu nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, có chút buồn rầu nói: "Có phải những đứa bé bằng tuổi ngươi cũng không muốn nghe lời hay không?”
Quỷ Bồ Đề dùng giọng điệu của một mẹ già giáo huấn nhi tử không nghe lời nói ra những lời này, mặc dù biết rõ lấy thân phận giữa hai người, lời nói như vậy của cô cũng không có gì không ổn, nhưng Từ Hàn vẫn không khỏi sửng sốt, cũng không phải là không thích Quỷ Bồ Đề giảng dạy, chỉ là đơn thuần không biết ý trong lời nói của cô chỉ cái gì.
Đương nhiên lời tiếp theo của Quỷ Bồ Đề rất nhanh liền cởi bỏ nghi hoặc trong lòng hắn.
"Không phải đã để Nguyên Tu Thành dặn dò ngươi rồi sao? Đừng đối đầu với Sâm La điện!" Quỷ Bồ Đề rất là bất mãn nói, dứt lời cô lại thở dài: "Ai, đám người các ngươi, không có ai làm cho ta bớt lo."
Từ Hàn lúc này mới phản ứng lại, thì ra khi Nguyên Tu Thành đột nhiên chuyển tính tình đối với hắn là do sau lưng có Quỷ Bồ Đê đang "tác động”.
Đáy lòng hắn lúc đó khó tránh khỏi có chút cảm động, nghĩ đến tính cách Quỷ Bồ Đề mặc dù có chút cổ quái, cũng rất ít khi cho Từ Hàn sắc mặt tốt gì, nhưng trên thực tế lại luôn luôn âm thầm giúp đỡ hắn.
"Từ mỗ hiểu rõ tâm ý của Nhị sư nương, nhưng có một số việc..." Từ Hàn chân thành nói.
Chỉ là còn chưa nói xong những lời này, đã bị Quỷ Bồ Đề cứng rắn cắt đứt.
"Ngươi cho rằng ngăn cản bọn họ là có thể ngăn cản kế hoạch của Sâm La điện? Lưu Sanh cũng tốt, Lưu Đinh Đương kia cũng được, đều đã cho Sâm La điện đủ chứng cứ để xác nhận suy luận của bọn họ, tất cả những gì ngươi làm đều không có ý nghĩa gì, kế hoạch của bọn họ vẫn được thực hiện từng bước như cũ, mà ngươi lại bởi vì tình cảm các nhân mà rơi xuống thế đối diện với Sâm La điện, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?" Thanh âm của Quỷ Bồ Đề lúc này trâm thấp thêm vài phần, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với hành vi của Từ Hàn ở trong Trấn Ma tháp, đương nhiên ở sau lưng bất mãn này lại che giấu lo lắng của cô với tình cảnh của Từ Hàn.
Từ Hàn không cách nào phản bác lời này của Quỷ Bồ Đề, hắn cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Đệ tử đương nhiên biết tác dụng khi làm như vậy cũng không lớn, chỉ là muốn cầu một cái không thẹn với lương tâm..."
Lời nói như vậy cũng không được Quỷ Bồ Đề tán thành, thiếu nữ mắt tím khi đó đỡ trán thở dài một hơi, có chút tức giận nói: "Ta chỉ không rõ, vì sao người Kiếm Lăng các ngươi đều là bộ đức hạnh này... Không phải đại nghĩa đi trước, chính là không thẹn với lương tâm..."
Đối mặt với trách nhiệm nặng nề như vậy, Từ Hàn chỉ có thể liên tục cười khổ, không dám nói thêm nửa câu, sợ chọc cho Quỷ Bồ Đề bất mãn.
Đại khái là cảm thấy thái độ nhận sai của Từ Hàn coi như có thể làm mình hài lòng, ngữ điệu Quỷ Bồ Đề rất nhanh liền hòa hoãn lại, cô có chút bất đắc dĩ nói: "Cũng may hiện giờ triều đình Đại Hạ cùng Chấp Kiếm các đều có lòng đề phòng đối với Sâm La điện, trong thời gian ngắn thế lực Sâm La điện rất khó xâm nhập Hoành Hoàng thành, mấy ngày nay ngươi chỉ cần yên ổn cho ta một chút, bên phía Sen La điện, ta sẽ tranh thủ giải quyết giúp ngươi."
Từ Hàn nghe vậy nào dám không nghe, vội vàng chắp tay bái tạ.
"Tạ cái gì mà tạ, vê sau ít tìm chút phiền toái cho ta, đó chính là cảm tạ tốt nhất!" Quỷ Bồ Đề tức giận nói.
"Đúng rồi." Ngay khi Từ Hàn xấu hổ lúng túng, Quỷ Bồ Đề lại giống như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cô lại nói: "Ta không biết ngươi trà trộn vào Chấp Kiếm các đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng nếu làm xong mọi chuyện liên nhanh chóng rời đi, Đại Hạ gân đây cũng không yên bình."
Lúc này vẻ mặt Quỷ Bồ Đề trở nên có chút ngưng trọng, Từ Hàn rất rõ ràng có thể làm cho cô thân là Diêm La Thập Điện lộ ra vẻ mặt như vậy, hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ. Hắn không khỏi theo bản năng hỏi: "Nhị sư nương chỉ là chuyện gì?"
Quỷ Bồ Đề đương nhiên nghe ra Từ Hàn đang cố ý dò xét mình, cô lại tức giận nhìn hắn một cái, nhưng trong miệng vẫn đáp lại: "Mấy ngày nay cường giả Đại Diễn cảnh các môn phái ly kỳ chết đi, ngươi không nghe nói sao?”
"Chuyện này đệ tử đương nhiên biết." Từ Hàn khẽ gật đầu, Tiêu Nhiêm cũng vì xử lý việc này nên mới rời khỏi Hoành Hoàng thành, nhưng theo Nam Cung Tĩnh nói nhiều ngày trôi qua như vậy, vị các chủ kia vẫn không có thu hoạch. Nghĩ đến đây, Từ Hàn lại hỏi: "Sư nương có biết là ai ở phía sau giở trò không?”
"Ngươi cho rằng ta là Đại La Thần tiên a? Biết tất cả mọi thứ?" Quỷ Bồ Đề lại cực kỳ không khách khí đáp lại.
"Ở trong lòng đệ tử, Nhị sư nương chính là Thiên Tiên." Đại khái cũng thăm dò rõ ràng tính cách ăn mềm không ăn cứng của vị Nhị sư nương này, Từ Hàn đương nhiên không chút tiếc nuối khen ngợi.
"Bản lĩnh miệng lưỡi trơn bóng này ngược lại hơn hẳn đám đầu gỗ ở Kiếm Lăng." Quỷ Bồ Đề hừ lạnh một tiếng, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt như cũ, nhưng ngữ khí lại rõ ràng mêm nhữn thêm vài phần.
Sau đó cô lại hơi trầm ngâm mấy hơi thở, mới nói lần nữa: "Đại Hạ nếu so với Đại Chu, tuy rằng quốc lực cường thịnh hơn rất nhiêu, nhưng ngươi cho rằng cường thịnh như vậy so với thực lực các tông môn trên giang hồ thì như thế nào?”