Chương 216: Phúc đến thì ít, họa đến đôn dập
Chương 216: Phúc đến thì ít, họa đến đôn dậpChương 216: Phúc đến thì ít, họa đến đôn dập
Vốn tưởng rằng lần này đại hội Chấp Kiếm nhân đưa ra điều kiện phong phú sẽ khiến tình cảnh quân bách của Lạc Hà cốc chuyển biến, nhưng La Mặc lại ngoài ý muốn thất bại ở vòng tỷ thí đầu tiên, đả kích như vậy mặc kệ đối với Lạc Hà cốc hay là bản thân La Mặc đều là rất lớn. Nhưng La Cố Mệnh làm huynh trưởng rất rõ ràng những năm gần đây đệ đệ mình phải chịu áp lực như thế nào, gã vẫn chưa từng trách cứ đối phương, ngược lại còn dốc lòng cổ vũ, nhưng La Mặc sau khi trải qua những chuyện này, tính tình lại trở nên cổ quái, càng thêm trâm mặc ít nói, cũng càng làm cho La Cố Mệnh không rõ tâm tư của hắn.
Nhưng có câu là phúc vô song chí (phúc đến thì ít) họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập), thật giống như ông trời cố ý đùa giỡn với bọn họ vậy.
La Mặc liên tiếp mất đi cơ duyên độ kiếp thành Tiên, mà vị chưởng giáo Xích Tiêu môn - Tạ Mẫn Ngự kia lại như có Thần trợ, phá vỡ lần lôi kiếp thứ ba, lại thêm một trăm năm thọ nguyên, tu vi cũng nước lên thì thuyền lên, mơ hồ có tư thế trở thành người đứng đầu Tiên nhân Đại Hạ. Đương nhiên đối với Tạ Mẫn Ngự hiện giờ mà nói, mục tiêu của y sớm đã không còn là một Lạc Hà cốc nho nhỏ, hắn bắt đầu động thủ với Chấp Kiếm các, ý đồ lật đổ con quái vật khổng lồ thống trị giang hồ Đại Hạ mấy chục năm này.
Chuyện này đối với Lạc Hà cốc chậm chạp không có Tiên nhân xuất thế mà nói, vừa là kiếp nạn, vừa là kỳ ngộ.
Kiếp nạn nằm ở chỗ Lạc Hà cốc không có Tiên nhân tồn tại cũng không có vốn liếng lựa chọn sống chết mặc bay giống như những tông môn khác, mà kỳ ngộ nằm ở chỗ nếu chọn đúng ngọn núi, một khi đạt được thắng lợi, vậy rất có thể Lạc Hà cốc sẽ nghênh đón càng nhiều cơ hội thở dốc.
Chỉ là hơn mười năm qua hai người huynh đệ La Cố Mệnh cùng La Mặc xưa nay đồng tâm hiệp lực lại nổi lên tranh chấp trên vấn đề cuối cùng nên lựa chọn ngửa về phía bên nào.
Trong suy nghĩ của La Cố Mệnh, đứng về phía Xích Tiêu môn đã sớm cất giấu họa tâm không khác gì bảo hộ lột da, cho dù đối phương thật sự đạt được thắng lợi cuối cùng, chỉ sợ cũng sẽ làm ra chút chuyện qua sông phá cầu. Mà Chấp Kiếm các làm việc xưa nay công bằng, tuy rằng vị Tiêu các chủ kia có nhiều lời đồn coi tiền như mạng, nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện gì khác thường, bởi vậy về tình về lý, Chấp Kiếm các mới là lựa chọn tối ưu cho Lạc Hà cốc đang đánh bạc vì sinh tử của tông môn mình.
Nhưng để cho La Cố Mệnh thật không ngờ chính là, La Mặc xưa nay hận thấu xương đối với Xích Tiêu môn biểu hiện ra thái độ hoàn toàn khác biệt đối với gã ở trên chuyện này, hắn vậy mà cố ý thiên vị vê phía Xích Tiêu môn. Huynh đệ hai người còn vì thế mà ầm ï một trận, cuối cùng từ biệt nhau trong không vui, chính là bởi vì ai cũng không thuyết phục được đối phương, cho nên Lạc Hà cốc tạm thời lựa chọn trung lập mới là lựa chọn tốt nhất.
Cũng bởi vì như thế, La Cố Mệnh vốn được Tiêu Nhiêm cùng Nam Cung Tĩnh tín nhiệm bị ném vào trong phủ Từ Hàn, mà cũng bởi vì biểu hiện lúc trước của gã đối với Chấp Kiếm các quá mức trung thành và tận tâm, cùng trong đám Chấp Kiếm nhân đã nhất định phải quyết liệt với Chấp Kiếm các, La Cố Mệnh lập tức bị xa lánh.
Thế nhưng La Cố Mệnh dù sao cũng là người đã thấy qua việc đời, trên thực tế cũng không để ở trong lòng tình cảnh quẫn bách của mình, gã chỉ đang sầu lo Lạc Hà cốc không có Tiên nhân không có khả năng lựa chọn trung lập giống như những tông môn kia, nếu như không chịu kết bè kết phái, không có chỗ dựa bảo hộ, chỉ cần đại chiến giữa hai thế lực kia thật sự bộc phát ra, Lạc Hà cốc rất có thể sẽ bị một bên nào đó thuận tay xử lý, đối với hai tổ chức kia mà nói đều không tính là việc khó.
Chỉ là ngả về phía Xích Tiêu môn quả thực làm cho La Cố Mệnh khó có thể tiếp nhận, gã vì thế tiếp tục nhíu mày, nghĩ có lẽ nên tìm thời cơ trở về sơn môn một chuyến bàn bạc thật kỹ cùng vị đệ đệ kia của mình, dù sao càng sớm làm ra quyết định việc này đối với Lạc Hà cốc mà nói sẽ càng có lợi.
Nghĩ tới chuyện này, La Cố Mệnh cũng thoáng bình phục sầu lo trong lòng mình, La Cố Mệnh nghĩ đến dị trạng gần đây của La Mặc đại khái là bởi vì thất bại lúc trước gây ra, gã tin tưởng chỉ cần tỉnh táo lại, lấy tâm trí La Mặc hẳn là không khó nghĩ rõ vấn đề này.
"Cốc!"
"Gốc!"
"Cốc!"
Nhưng đúng lúc này, chỗ cửa phòng lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
"Ai?" La Cố Mệnh trong lòng căng thẳng, theo lý thuyết giờ phút này đã qua giờ Hợi, không có người đến tìm gã mới đúng.
"La trưởng lão, là ta." Mà chỗ cửa cũng truyền đến một đạo thanh âm mà gã cực kỳ quen thuộc.
"Hả?" La Cố Mệnh biến sắc, gã từ trong thanh âm kia nghe ra người tới rõ ràng là một vị đệ tử nội môn trong tông môn mình. Người này gọi là Hoàng Dư, tuy rằng thiên phú không tốt, nhưng làm người trung hậu, trung thành và tận tâm đối với tông môn, cho nên chuyện truyền tin tức đều giao cho y làm, giờ phút này y bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ là có chuyện lớn phát sinh.
Nghĩ tới đây, La Cố Mệnh vội vàng mở cửa phòng, kéo Hoàng Dư đứng ở cửa vào trong phòng, sắc mặt cũng trầm xuống, hỏi: "Ngươi đến chỗ ta trễ như vậy làm cái gì? Có phải La Mặc xảy ra chuyện gì hay không?”
La Mặc từ sau khi thất bại ở đại hội Chấp Kiếm nhân, tâm tình liền có chút khác thường, La Cố Mệnh hiện tại lo lắng cũng không phải không có đạo lý.
Mà vị Hoàng Dư ngoài ba mươi tuổi kia dường như bởi vì đi đường quá gấp gáp, lúc này nói chuyện cũng có chút đứt quãng: "La... La chưởng giáo... hắn."
"Hắn làm sao vậy?" La Cố Mệnh thấy thế trong lòng càng thêm bất an, vội vàng truy hỏi.
"Hắn... vượt qua... Thiên kiếp!" Hoàng Dư nghẹn một lúc lâu rốt cục cũng phun ra lời này.
Nhưng La Cố Mệnh hiển nhiên cũng không cách nào tiếp nhận tin tức đột nhiên này, gã sững sờ tại chỗ, miệng hỏi: "Cái gì?"
Hoàng Dư thấy thế không thể không lặp lại: 'La chưởng giáo đã lên Tiên cảnh rồi!"
Lúc này đây, La Cố Mệnh nghe được cực kỳ rõ ràng, nhưng gã vẫn như cục gỗ trì trệ mấy hơi thở ngay tại chỗ, sau đó mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó gã dường như vẫn không thể chấp nhận tin vui đột nhiên đến, không thể không hỏi lại: "Thật sự?"
Hoàng Dư tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng của La Cố Mệnh, y vỗ đùi một cái, trong miệng lo lắng nói: "La trưởng lão, Hoàng Dư ta tuy rằng ngày thường cợt nhả, nhưng chuyện lớn liên quan đến hưng suy của tông môn này, ta sao dám lấy ra đùa giỡn? La chưởng giáo ngày hôm trước đã độ kiếp thành công, đăng lâm Tiên cảnh, có lẽ ngày mai tin tức này có thể truyên đến Hoành Hoàng thành, ta cũng phụng mệnh lệnh của chưởng giáo sớm đến báo cho trưởng lão tin vui này."
La Cố Mệnh nghe đến đây rốt cuộc cũng xác nhận tất cả những gì gã nghe được đều là chuyện đã thật sự xảy ra, mà không phải là đang nằm mơ, gương mặt của gã bởi vì quá mức lo lắng mà rõ ràng già đi không ít so với tuổi thật của gã khi đó cũng hiện ra vẻ mừng như điên.
Cánh môi của gã run rẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Bảo vệ truyên thừa tông môn... Lạc Hà cốc được cứu rồi... sư tôn, đồ nhi rốt cục có mặt mũi gặp ngài dưới suối vàng rồi."
Nam nhân hơn năm mươi tuổi nói như thế, hốc mắt lún sâu đã bắt đầu phiếm hồng.
Hoàng Dư ở một bên nhìn những chuyện này, cũng cảm thấy bi thương khi hiểu được những năm gần đây La Mặc cùng La Cố Mệnh chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng rất nhanh y liền đè khác thường trong đáy lòng xuống, lần nữa nói: "Trưởng lão, còn có một tin tức tốt."
"Hả?"
"La chưởng giáo cùng con gái của trưởng lão Tiên nhân Ô Minh Thu của Xích Tiêu môn sẽ cử hành hôn lễ ở Lạc Hà cốc ba ngày sau."