Chương 218: Mười chín
Chương 218: Mười chínChương 218: Mười chín
La Cố Mệnh là người đảm nhiệm Chấp Kiếm nhân khoảng chừng năm năm ở Chấp Kiếm các, cũng là vị huynh đệ đồng bào của chưởng giáo Lạc Hà cốc kia.
Gã chết, nếu đặt ở ngày thường mặc dù cũng coi như là một chuyện đại sự, nhưng cũng không lao sư động chúng. Nhưng hiện tại, La Mặc vừa mới đăng lâm Tiên cảnh, trở thành Tiên nhân, cái chết của La Cố Mệnh liền không còn là chuyện đơn giản như cường giả Đại Diễn cảnh ngã xuống nữa.
Hai người huynh đệ La gia những năm gần đây vì chống đỡ Lạc Hà cốc lung lay sắp đổ, có thể nói là nhãn nhục chịu nặng, mà La Cố Mệnh vì tranh thủ thời gian cho đệ đệ nhà mình, làm ra rất nhiều hy sinh, cũng có chút nghe đồn ở trong giang hồ Đại Hạ, hiện giờ mắt thấy mưa gió tản đi, Lạc Hà cốc rốt cục có chuyển biến, nhưng La Cố Mệnh lại chết một cách ly kỳ ở Hoành Hoàng thành, không những thế còn chết ở trong phủ đệ của Từ Hàn.
Nghĩ đến đây, Từ Hàn nhìn thi thể té trên mặt đất trước mắt, môi răng tím tái, dĩ nhiên không còn khí tức, lông mày liên nhịn không được nhíu thật sâu.
"Phát hiện khi nào?" Tâm tư Diệp Hồng Tiên trầm ổn, nàng đương nhiên nghĩ rõ La Cố Mệnh chết sẽ mang đến phiền toái gì cho Từ Hàn, mà muốn giải quyết phiền toái như vậy, biện pháp duy nhất chính là tra ra thủ phạm.
Nàng vừa rồi nhận được tin tức này từ chỗ Nam Cung Trác, liền ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trước tiên liên muốn thông báo cho đám người Từ Hàn, giờ phút này cũng là lần đầu tiên đến hiện trường.
Xung quanh rất nhiêu Chấp Kiếm nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nói không ra nguyên nhân, ngược lại vị Nam Cung Trác kia hơi suy nghĩ, sau đó mới nói: "Một khắc trước, ta đến tìm La trưởng lão, lúc đẩy cửa liền phát hiện tình cảnh như vậy."
Từ Hàn nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn Nam Cung Trác này một cái, hiện tại đã sắp qua giờ Tuất, Nam Cung Trác một mình đến nơi này tìm La Cố Mệnh, riêng chuyện này cũng đáng để đề lên nghi vấn rồi.
Chỉ là sinh tử của La Cố Mệnh này không chỉ liên quan đến an nguy của Từ Hàn, đồng dạng cũng có liên quan đến Chấp Kiếm các, Nam Cung Trác không có động cơ cũng không phải cường giả có thực lực giết chết một vị Đại Diễn cảnh một cách vô thanh vô tức. Hung thủ đương nhiên là người khác, Từ Hàn giờ phút này hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự tình, cũng vô tâm đi tìm hiểu đêm khuya Nam Cung Trác đến thăm La Cố Mệnh đến tột cùng là vì chuyện gì.
Sở Cừu Ly ở một bên cũng tiến lại gần, y cẩn thận nhìn thi thể ngã xuống đất kia, chợt nhướng mày, che mũi nói: "Thối quái"
Nghe nói vậy, Từ Hàn lúc này mới tỉnh ngộ lại, lúc trước bởi vì trong lòng lo lắng cái chết của La Cố Mệnh này sẽ mang đến tai họa cho mọi người, lại quên mất việc này, hiện tại mới ngửi được một mùi hôi thối từ thi thể nạn nhân truyền đến.
Theo những Chấp Kiếm nhân xung quanh nói, trưa hôm nay còn có người từng gặp La Cố Mệnh, nói cách khác thời gian gã chết đi nhiều nhất chỉ phát sinh trong ba bốn canh giờ trước, trong thời gian ngắn như vậy thi thể không có khả năng phát ra mùi thây thối, nghĩ tới đây, Từ Hàn bước nhanh đến trước thi thể La Cố Mệnh, bắt đầu kiểm tra bên trên thi thể gã.
Đại khái là bởi vì tới quá gần, mùi hôi thối kia càng lúc càng nồng đậm, xông thẳng đến chóp mũi Từ Hàn, trong dạ dày như lật sông đảo hải. Hắn kiểm tra thi thể La Cố Mệnh thật kỹ một phen, tuy rằng trên ngực có một vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhưng máu chảy ra lại mơ hồ phiếm tím, hơn nữa số lượng rõ ràng thấp hơn người thường, mà trên đồng tử trong con ngươi La Cố Mệnh nhắm chặt phủ đầy đường tơ máu màu tím.
"Đây là" Từ Hàn lúc đó hơi trầm ngâm, ánh mắt trầm ổn đảo qua mọi người, cuối cùng nói: 'Là chết vì độc.'
Lời này ra khỏi miệng, đừng nói đám người Diệp Hồng Tiên, ngay cả những Chấp Kiếm nhân vây xem cũng đồng loạt biến sắc.
Phải biết rằng La Cố Mệnh tốt xấu gì cũng là cường giả Đại Diễn cảnh, đến cảnh giới này độc dược tâm thường vốn khó có thể đả thương đến tính mạng của gã, cho dù có độc vật như vậy, muốn vô thanh vô tức giết chết gã cũng là một chuyện cực kỳ gian nan.
"Tiểu Hàn, chàng chắc chắn chứ?" Diệp Hồng Tiên hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nàng trâm giọng hỏi.
"Ừm”" Từ Hàn khẽ gật đầu, rất là chắc chắn đáp lại. Tuy rằng hắn không cách nào xác định đến tột cùng là loại độc vật gì, nhưng nguyên nhân cái chết của La Cố Mệnh lại không thể nghi ngờ là như thế.
"Vậy việc cấp bách bây giờ chính là tìm được độc vật này đến tột cùng là vật gì!" Yến Trảm cũng ở khi đó nói.
Đúng như lời nói lúc trước, độc vật có thể giết chết cường giả Đại Diễn cảnh đương nhiên không phải phàm phẩm, mà độc vật như vậy đại khái đều có nguồn gốc độc đáo của nó, chỉ cần điều tra rõ ràng độc vật này đến tột cùng là vật gì, như vậy có thể thu hẹp phạm vi hung thủ rất lớn.
Chỉ là những kẻ thi độc đại khái cũng có thể nghĩ đến điểm này, cho nên đều xen lẫn một ít vật có thể che dấu thân phận chân thật của bọn chúng ở trong độc vật, không có trình độ y đạo nhất định, muốn phá giải vật này gần như là thiên phương dạ đàm.
Ít nhất lấy bản lĩnh y thuật Từ Hàn học hơn nửa năm mà nói chính là như thế.
Từ Hàn nghĩ tới đây chợt nhíu mày, có lẽ tin tức La Cố Mệnh chết sẽ không giấu được bao lâu, với bản lĩnh của vị đệ đệ La Mặc đăng lâm Tiên nhân cảnh kia, chỉ ngày mai là sẽ có thể chạy tới Hoành Hoàng thành, nếu đến lúc đó không cho ra một lời giải thích, đám người Từ Hàn sẽ không tránh khỏi phải thừa nhận lửa giận của vị đại năng Tiên nhân này.
"Có muốn đi tìm Nam Cung Tĩnh, để cho nàng nhờ Đỗ Bình Sách hỗ trợ hay không?" Diệp Hồng Tiên ở một bên hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, khi đó nàng đi tới bên cạnh Từ Hàn, nhẹ giọng nói bên tai hắn.
Từ Hàn cau mày gật đầu, tuy rằng không muốn nợ nhân tình với Nam Cung Tĩnh, nhưng kế hoạch hiện tại dường như cũng chỉ có như thế.
Đợi đến khi Từ Hàn đồng ý, Diệp Hồng Tiên cũng khẽ gật đầu, xoay người muốn rời đi.
Nàng đương nhiên không thích Nam Cung Tĩnh, hoặc có thể nói không thích thái độ cổ quái của đối phương đối với Từ Hàn, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của người mình yêu thương, nàng lại không thể không cầu viện đối phương, nhưng nàng muốn tự mình đi cầu cứu đối phương, nếu như vậy, ít nhất, nhân tình này là nàng nợ —— nàng quá rõ ràng tính tình Từ Hàn, một khi hắn nợ nhân tình, vậy có chút nợ cũng không phải chỉ nói một câu là có thể trả.
Đây xem như là một chút cẩn thận của người thân là nữ tử như Diệp Hồng Tiên.
"Tránh ra! Tránh ra!"Nhưng ngay lúc nàng bước chân của mình ra, trước người vây kín rất nhiều Chấp Kiếm nhân lại đột nhiên truyền đến một thanh âm non nớt, chỉ thấy một tiểu cô nương búi tóc sừng dê vẻ mặt không vui từ trong đám người chen vào trong phòng. Đại khái là hành vi này đối với nàng mà nói quá mức gian nan một chút, khi nàng đi tới trước người, sắc mặt đã có chút phiếm hồng.
Diệp Hồng Tiên hơi sửng sốt, nàng nhận ra đây chính là cô bé cùng Từ Hàn trở về, chỉ bởi vì La Cố Mệnh chết mà nàng còn chưa kịp hỏi thân phận đối phương.
"Cô bé này là?" Giờ phút này gặp đối phương, nàng không khỏi chần chờ quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Còn chưa đợi Từ Hàn đáp lại vấn đề này, Phương Tử Ngư ở một bên liền đỡ trán thở dài nói: "Chuyện nên đến dù sao cũng phải đến."
Sở Cừu Ly cũng thở dài một hơi, u sầu nói: "Phòng đã dột trời còn mưa cả đêm a."
Từ Hàn nghe vậy liếc mắt một cái, hai người đến lúc này còn có tâm tư đùa giỡn, đang muốn há mồm giải thích lai lịch của tiểu cô nương cổ quái này.
Nhưng chưa kịp nói ra, tiểu cô nương kia đã mang vẻ mặt ông cụ non đi tới trước thi thể La Cố Mệnh, nàng vươn tay cực kỳ ra dáng mở đồng tử La Cố Mệnh ra, đánh giá con ngươi đã sớm mất đi sinh cơ kia thật kỹ.
Trên mặt tràn ngập vẻ lạnh nhạt cùng trấn định không giống bộ dáng của một đứa trẻ khi đối mặt với người chết.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Tô Mộ An thấy thế, vừa định cao giọng quát ngăn.
Nhưng lời vừa mới nói ra, cô bé kia đã cực kỳ bất mãn quay đầu, mở to tròng mắt với gã, cực kỳ ra vẻ nói: "Đừng ồn ào."
Bị một tiểu cô nương nhỏ hơn mình mấy tuổi giáo huấn, Tô Mộ An đương nhiên cảm thấy mất hết mặt mũi.
Đối với một gã đao khách mà nói, mặt mũi lại là thứ cực kỳ quan trọng.
Đây là tổ huấn của Tô gia.
Cho nên Tô Mộ An rất bất mãn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này cô bé kia lại đứng dậy, chắp tay đi tới trước mặt Từ Hàn.
Thân thể nho nhỏ của nàng khi đó nhìn thẳng Từ Hàn, vẫn là vẻ mặt bà cụ non kia, chỉ là vẻ mặt như vậy lại ẩn chứa một phần chắc chắn: "Trong máu chứa màu tím, là do độc vật Phân Á Thảo gây ra, mùi hôi thối trong cơ thể là Tanh Huyết Trùng sinh sôi nảy nở tạo thành, nhưng muốn giết chết một vị cường giả Đại Diễn cảnh bằng hai thứ này còn lâu mới đủ, nói cho cùng những thứ này đều là giả dối dùng để mê hoặc người ngoài, nguyên nhân cái chết chân chính là..."
Nói đến đây, cô bé lại dừng một chút, nháy mắt khiêu khích với Tô Mộ An đang bị một đoạn lời nói thao thao bất tuyệt của nàng chế trụ, mới lần nữa dùng giọng nói non nớt của nói: "Ma La Huyết."
"Ma La Huyết?" Từ Hàn nghe vậy sửng sốt, hai thứ đầu tiên hắn đại khái cũng đã nghe nói qua trong nửa năm ở cùng Phu tử, chúng nó quả thật có thể tạo thành dị tượng như vậy, tiểu cô nương nhỏ như vậy đã có thể nói ra chuẩn xác hai thứ này hiển nhiên không phải là chuyện tâm thường, hắn cũng bất chấp suy nghĩ kỹ vì sao cô bé này lại có bản lĩnh như vậy, trong miệng lại nhịn không được truy hỏi.
Ma La Huyết là vật gì, hắn cũng chưa bao giờ nghe.
Thấy mọi người lúc này ném ánh mắt tò mò về phía mình, nụ cười trên mặt cô bé kia càng sâu thêm vài phần. Nàng lại chớp chớp mắt, mới nói: "Ma La Huyết chính là dùng dị chủng Ma La Hoa lấy chí âm chí độc, phối hợp với ba mươi bảy loại độc vật luyện hóa mà thành, màu đỏ thẫm, mang theo dị hương. Người trúng độc sẽ bị tê liệt toàn thân trong thời gian rất ngắn, mất đi ý thức, sau đó chậm rãi chết đi, thi thể sẽ hóa thành máu trong dị hương của Ma La Huyết."
"Tanh Huyết Trùng đơn giản là vì che dấu mùi hương khác lạ kia, mà Phân Á Thảo tuy rằng không độc, nhưng có thể phòng ngừa thi thể thối rữa, tạo thành giả dối có thể đánh lừa người khác, đương nhiên cũng có thể là vì để cho người ta có thể biết rõ người chết đến tột cùng là ai."
Mọi người nghe xong lời này hoàn toàn kinh ngạc, một là bởi vì tiểu cô nương không rõ lai lịch này có thể dễ dàng nói ra nguyên nhân có lý có cứ như vậy. Cũng bởi vì kẻ đứng sau hạ độc La Cố Mệnh mưu tính sâu đến nhường nào.
"Ngươi muốn đi nơi nào!' Mà ngay khi Từ Hàn nghĩ đến những thứ này, Yến Trảm ở một bên đột nhiên phát ra một tiếng quát lớn.
Từ Hàn phục hồi tinh thân nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy một vị Chấp Kiếm nhân mặc áo bào vàng ba tuyến giống như chó nhà có tang, xoay người muốn đẩy đám người chật chội chạy trốn khỏi nơi này.
Người này Từ Hàn còn quen biết, chính là Chấp Kiếm nhân lúc trước dẫn đầu gây sự, nói bản thân mình mất đi một vật nào đó. Người này tên là Bạch Tự, chính là trưởng lão của Trường Xuân cốc trong mười hai trấn, môn phái này chính là lấy y đạo nổi danh Đại Hạ, nhưng rất nhiều lúc, y độc đồng lý, hiện tại nghĩ đến có thể luyện ra độc dược cỡ này, chỉ sợ cũng chỉ có Trường Xuân cốc mà thôi
Từ Hàn nghĩ tới đây đương nhiên hiểu được, vị Bạch Tự này hiển nhiên là biết việc này, hắn không kịp suy nghĩ kỹ, liên nhanh chóng bước ra, muốn ngăn cản kẻ đang muốn chạy trốn kia, tu vi thân thể của hắn rất cao, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ tự nhiên không phải là tôn tại cường giả Đại Diễn cảnh tâm thường có thể so sánh, lắc mình đã đi tới phía sau Bạch Tự.
Từ Hàn đưa tay giữ chặt bả vai người nọ, đang muốn bắt lấy.
Nhưng khi đó thân thể Bạch Tự dưới cái vỗ này của Từ Hàn vậy mà chấn động, sau một khắc, cả người liền giống như con rối gỗ mất đi dây điều khiển ngã xuống đất.
Mọi người ở đây thấy tình hình này lại sửng sốt, Diệp Hồng Tiên ở một bên nhanh tay lẹ mắt đi tới trước người Bạch Tự rốt cuộc không dậy nổi, vươn tay hơi thăm dò một phen, lập tức sắc mặt nàng ngưng trọng lên, nhíu mày nhìn về phía Từ Hàn nói: "Chết rồi."
Từ Hàn cũng phục hồi tinh thần lại, một chưởng vừa rồi của hắn tuy rằng dùng một chút lực đạo, nhưng lực đạo này lại rõ ràng không đến mức dễ dàng đập chết một vị cường giả Đại Diễn cảnh như vậy, nhưng Bạch Tự vừa chết, đặc biệt là chết trước mặt nhiều Chấp Kiếm nhân như vậy, mọi chuyện rất có thể sẽ biến thành Từ Hàn giết La Cố Mệnh, cũng vỗ chết Bạch Tự, lấy đó bị đè xuống một cái chết không chứng.
Chuyện đã phát triển đến mức này. Từ Hàn cũng cảm giác được một tấm lưới đang bao vây mình, mà hắn lại không có đầu mối gì đối với chuyện này.
Hắn cau chặt mày sững sờ tại chỗ, trầm mặc không nói.
Mọi người xung quanh, bất kể đám người Diệp Hồng Tiên hay là những Chấp Kiếm nhân kia đều bị biến cố như vậy làm cho kinh hãi, cả đám đều trâm mặc xuống.
Nhưng chỉ có một người dường như không cảm nhận được bầu không khí khác thường lúc này, nàng nhảy nhót đi tới trước mặt Từ Hàn, cười khanh khách nhìn hắn, dùng thanh âm non nớt của mình nói.
"Ngươi xem, ta giúp ngươi tìm ra độc dược, ngươi có muốn đa tạ ta không?”
"Như vậy đi, ngươi dạy võ công của ngươi cho ta được không?”
"A, đúng rồi, quên giới thiệu mình một chút." “Ta là Mười chín." "Từ một hai ba đến mười chín."