Chương 219: Ngươi phải làm lại
Chương 219: Ngươi phải làm lạiChương 219: Ngươi phải làm lại
"Hừ!”
Tiêu Nhiêm đi lại trong bóng đêm chợt nhổ một ngụm nước bọt, khuôn mặt đầy thịt chen chúc lẫn nhau một hồi vội vã giãn ra.
Y chưa bao giờ là một người kiên nhãn, nói chính xác, y nên được coi là loại người có thể giải quyết mọi thứ bằng nắm đấm, và sẽ không bao giờ nói quá nửa từ vô nghĩa.
Nhưng một người như vậy, trong hơn nửa tháng này đã nén tính tình lại, muốn tìm ra những kẻ giết người đang hoành hành trong giang hồ Đại Hạ, tàn sát bừa bãi các cường giả của Đại Diễn cảnh của các môn phái khác nhau trong những ngày này.
Tiêu Nhiêm đã nghĩ ra rất nhiều cách cho việc này, cho dù là ngồi xổm hay dụ rắn ra khỏi hang, hoặc là tìm kiếm điểm chung trong những cường giả Đại Diễn cảnh xui xẻo mất mạng kia. Tuy nhiên kết quả không như ý, nói chính xác là không đạt được gì, đã thế Chấp Kiếm các còn mất đi ba Chấp Kiếm nhân áo bào vàng vì chuyện này.
Những kẻ kia giống như bóng ma ẩn nấp trong bóng tối, giết người vô hình, đã thế người đi vô tung.
Vô hình và không thể chạm tới, cho dù chính họ có phòng thủ nghiêm ngặt đến đâu, địch nhân luôn có thể lấy đi mạng sống của người mà chúng muốn lấy mà không bị phát giác.
Loại cảm giác có lực không có chỗ dùng này khiến Tiêu đại các chủ chán nản đến cực điểm, đương nhiên y muốn tìm ra hung thủ giết người, đánh một trận thống khoái với hắn, nhưng đối phương không cho y một chút cơ hội. Ngược lại mật chiếu bí mật của hoàng đế đã được gửi đến cho Tiêu Nhiêm trước khi y phát điên, cho dù trong lòng có bất mãn như thế nào, vị các chủ béo mập này cũng chỉ có thể triệu tập rất nhiều Chấp Kiếm nhân quay trở về, tạm gác lại chuyện này.
Y nghĩ, nếu Lý Du Lâm không có lý do lại nóng lòng gọi mình về Hoành Hoàng thành như vậy, y nhất định sẽ xách lão hoàng đế này ra khỏi long ỷ, đánh một trận thống khoái trút giận trong lòng.
Ngay khi nghĩ đến cảnh tượng đế vương của một quốc gia bị đánh xuống đất, cầu xin lòng thương xót, Tiêu Nhiêm thầm cảm thấy vui vẻ, chán nản tích tụ trong lòng nửa tháng cũng tiêu tan đi một chút.
Thành quách Hoành Hoàng thành đã sớm xuất hiện trước mặt nhóm người Tiêu Nhiêm, chỉ mất tâm một canh giờ bọn họ có thể tới chỗ kia
Nhưng vào lúc này, đám đông trước mặt họ đột nhiên dừng lại trong màn đêm.
"Có chuyện gì?" Tiểu Nhiêm bất mãn hét lên.
Chuyện lạ chính là, không một người trong số những Chấp Kiếm nhân luôn kính sợ Tiêu Nhiêm đáp lại sự bất mãn của y.
Y nhận ra có gì đó không đúng, cau mày, nâng cái bụng phình to của mình lên, đẩy những Chấp Kiếm nhân như tượng gỗ trước mặt ra, sải bước đến trước đội ngũ.
Sau đó, khi nhìn thấy bóng dáng ở phía trước đội ngũ, lông mày của Tiêu đại các chủ đột nhiên nhíu lại.
Trong màn đêm đen kịt, một bóng người như bóng ma đứng trước mặt đám người y.
Bóng người được bọc trong một chiếc áo choàng đen kịt gần như hòa nhập với màn đêm, im lặng như một pho tượng điêu khắc, nhưng đôi mắt ẩn dưới mũ trùm đầu lại đỏ tươi, giống như những con sói đói trong khu rừng rậm rạp, nhìn chằm chằm vào con mồi đã trở thành cá thịt trên thớt.
Sau khi hơi sững sờ một chút, Tiêu Nhiêm nhanh chóng phản ứng lại vì sao những Chấp Kiếm nhân kia lại như bị đông cứng khi nhìn thấy bóng dáng màu đen này. Không phải bọn họ lo sợ, hay là không muốn, bởi vì khí tức phát ra từ bóng đen phong ấn năm giác quan của những Chấp Kiếm nhân này, bọn họ bị giam cầm tại chỗ!
Đây là một loại công pháp cực kỳ quỷ dị, hắn không những khóa được khí cơ của người bị thụ pháp, càng khóa được ý thức của đối phương, khi hắn cởi bỏ được đạo pháp môn này, người bị thụ pháp thậm chí còn không ý thức được chính mình đã từng bị thi triển qua pháp thuật như thế.
Ngươi là ai?
Một câu hỏi như vậy lập tức xuất hiện trong đầu Tiêu Nhiêm, nhưng rất nhanh đã bị y đè xuống.
Bởi vì y nhanh chóng có đáp án.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao cho dù có phái bao nhiêu nhân thủ đến chăng nữa, những kẻ giết người kia luôn có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của những người mà chúng muốn, mà từ đầu đến cuối hắn và đám Chấp Kiếm nhân dưới tay lại không hê cảm nhận được.
Chân mày y ngay lúc đó trầm xuống, câu hỏi "Ngươi là ai?" được đổi thành một câu khác: "Ngươi muốn làm gì?"
"Sinh mệnh." Câu trả lời của bóng người ẩn giấu bên dưới áo choàng màu đen lại rất đơn giản, đồng thời cũng cực kỳ quái dị.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Nhiêm đã hiểu được 'ý nghĩa sâu xa" của nó.
Sau khi phun ra từ này, bóng đen nhón chân chỉa xuống đất, thân thể tựa như lưu quang giết đến trước mặt Tiêu Nhiêm.
Quanh người gã lôi cuốn khí tức màu đen dường như cực kỳ phù hợp cùng cảnh ban đêm này, cộng thêm tốc độ ra chiêu xuất kỳ bất ý của gã, lấy thị lực của Tiêu Nhiêm trong lúc nhất thời lại rất khó thấy rõ ra quỹ tích tập sát của đối phương.
"Địa Tiên cảnh!" Trên đời này người có thể làm được điểm này, mặc kệ xuất phát từ môn phái nào, lại không bàn về tuổi tác bao nhiêu, nhưng đều không ngoại lệ cũng chỉ có thể là Tiên nhân —— chỉ Tiên nhân mới có thể làm cho Tiên Nhân cảm nhận được uy hiếp, đây chính là luật thép.
Trong lòng Tiêu Nhiêm chấn động, y không dám khinh thường, lúc này một thanh trường kiếm từ không trung hiện lên, được y nắm thật chặt trong tay.
Đó là một thanh kiếm tinh tế rộng không quá hai ngón tay, mỏng như cánh ve, vô cùng tỉnh xảo, linh lung, chuôi kiếm trạm trỗ long phượng, toàn thân từ hoàng kim đúc thành. Loại kiếm như thế hiển nhiên phù hợp tính tình không có lợi không động tay của Tiêu các chủ, nhưng không phù hợp khí lực người mập mạp như y.
Kế tiếp, y linh hoạt vung vẩy mũi kiếm, một loại thân pháp nhanh chóng giống như lôi đình càng hoàn toàn khác biệt với thân hình của y.
Nhưng cũng dựa vào thân pháp như thế, y tránh thoát mũi kiếm lăng liệt của người áo đen kia.
Có thể đây cũng không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu.
Người áo đen một kích không trúng cũng không nhụt chí, gã tiếp tục phát động thế công lăng liệt của mình về phía Tiêu Nhiêm, kiếm phong của gã lưu chuyển, Kiếm ý tràn đầy như Giao Long ra biển, như mãnh hổ trên núi, như một chút cực hung cùng ác trên thế gian.
Tại dưới loại thế công này, Tiêu Nhiêm thân là cường giả Địa Tiên cảnh vậy mà chỉ có lực lượng chống đỡ, không có chút đánh trả nào, y liên tiếp bại lui, cơn giận trong đầu cũng dần dần tăng vọt. Y tung hoành giang hồ Đại Hạ nhiều năm như vậy, chỗ dựa vào chính là ý chơi liều thích tranh đấu tàn nhẫn chưa bao giờ bị dội tắt ở trong lòng.
Tâm thần y trâm xuống, cuối cùng không muốn bị tên áo đen kia đè đầu đánh mãi.
Vì thế y cắn răng một cái, vươn tay của mình ra, một phát bắt được trường kiếm do người áo đen kia đâm tới, Kiếm ý gào thét trên thân kiếm ngay lập tức quấy cho huyết nhục trên tay của y mơ hồ không rõ, nhưng Tiêu Nhiêm chỉ là kêu lên một tiếng buồn bực, cái thanh trường kiếm dài nhỏ kia ngay lập tức rời tay, đâm thẳng ngực người áo bào đen kia.
Người áo đen nọ hiển nhiên không ngờ tới Tiêu Nhiêm vậy mà dám quả quyết dùng tổn thương đổi lấy tổn thương, mắt thấy không thể tránh đi một kiếm này của Tiêu Nhiêm, phía dưới vạn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể vươn tay bắt được trường kiếm do đối phương đâm tới.
Vì vậy tay của gã vào lúc đó cũng bị Kiếm ý của Tiêu Nhiêm gây thương tích, ngay lập tức da tróc thịt bong.
Hai người cứ giằng co ngay tại chỗ như thế, đều cầm "Kiếm' của riêng mình, cũng đều nắm kiếm của đối phương, không có ai buông tay, bởi vì bọn họ biết rõ một khi người nào buông lỏng tay, kiếm của đối phương sẽ đâm về cổ họng mình trước tiên. Chân nguyên tràn đầy bắt đầu không ngừng tụ tập quanh thân hai người, quần áo của bọn họ phồng lên, Chân nguyên cùng Kiếm ý không ngừng thuận theo trường kiếm cùng cánh tay của riêng mình tuôn về phía đối phương, không ngừng ma sát lẫn nhau, ý đồ đánh lui địch nhân của mình.
Tất cả chiêu thức cùng tính toán vào lúc này đêu đã mất đi ý nghĩa, trận quyết đấu giữa Tiên nhân này biến thành một loại ấu đả không có chiêu số của lưu manh trên phố phường.
Rất nhanh lông mi Tiêu Nhiêm liền nhíu lại, trên trán cũng bắt đầu hiện chi chít mồ hôi.
Dù cho y đã dùng hết toàn lực, nhưng Chân nguyên trong cơ thể đối phương lại mênh mông như biển, y dần dần cảm thấy lực lượng chênh lệch, nhưng đối phương lại không có chút dấu hiệu sức cùng lực tận, Chân nguyên hay kiếm ý mãnh liệt vẫn liên tục không ngừng thông qua thân kiếm cùng cánh tay vọt tới.
"Không tệ."
Lúc này, người áo bào đen vốn lặng im kia lại chợt nói.
Trong thanh âm khàn khàn bao lấy một mùi vị hư thối, như là mùi vị cành khô lá vụn ngâm mưa bị người xốc lên, làm người ta buồn nôn.
Nhưng kỳ quái chính là Tiêu Nhiêm lại có thể cảm giác được, sau khi nói xong lời này, bên trong ngữ điệu của người áo đen kia vậy mà mang theo một chút ý vui mừng.
"Nhưng còn chưa đủ."
Người áo đen kia tiếp tục nói, quần áo của gã vào lúc đó cuồng bạo phồng lên, khí thế quanh người phảng phất tăng cao, tựa như không có điểm dừng.
Sắc mặt Tiêu Nhiêm biến đổi, nhưng đã quá muộn.
Ngay trong nháy mắt khí tức của người áo đen buốc lên, lực đạo thuận theo cánh tay cùng trường kiếm vọt tới vào lúc này cũng đột nhiên tăng lớn, trực tiếp đánh thẳng đến Tiêu Nhiêm.
Sắc mặt Tiêu Nhiêm lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy, một ngụm máu từ trong miệng phun ra, thân thể cũng nhanh chóng lui về, lập tức thoát ra khỏi khoảng cách mấy chục mét, lúc này mới ổn định được tư thế chật vật của mình.
Y không có thời gian suy nghĩ tại sao người áo đen này lại có được lực lượng cường đại như vậy, y chuẩn bị áp chế khí tức đang khuấy động bên trong cơ thể mình, sau đó tiếp tục chiến đấu. Nhưng người áo đen kia không muốn cho y cơ hội này, thân thể của gã gân như lần nữa lướt đến trước mặt Tiêu Nhiêm khi vị các chủ đại nhân này mới ngừng lại, một đạo chưởng phong ẩn giấu khí tức màu đen vỗ tới ngực Tiêu Nhiễm.
Tiêu đại các chủ quát tháo giang hồ Đại Hạ hơn mười năm dưới một chưởng này, lại không hề có lực hoàn thủ, thân thể lảo đảo một hồi mới ngã xuống đất.
Giống như không cho y một chút cơ hội đánh trả, người áo đen kia lại duỗi tay ra lần nữa, ấn chặt ngực Tiêu Nhiêm, khí tức màu đen như mực đen tràn trên giấy tuyên thành, như rắn độc há miệng sâu không thấy đáy, tuôn ra từ áo bào đen của gã, bao bọc thân thể y trong đó.
Không chỉ có thân hình, còn có chân nguyên tràn đây thân là Tiên nhân trong cơ thể Tiêu Nhiêm đã không thể động đậy ở bên dưới khí tức màu đen giam cầm.
"Ngươi định giết ta?" Tiểu Nhiêm mở to mắt nhìn người mặc áo choàng đen kia.
Tử vong đối với Tiêu Nhiêm mà nói cũng không phải một chữ lạ lẫm, từ ngày quen biết Lý Du Lâm đến nay, y đã hơn một lần lấy thân phạm hiểm vì vị Đế vương này?
Ba mươi năm trước, tiên đế băng hà, đứa con thứ bảy đoạt vương, chính là y dẫn Lý Du Lâm từ bên trong núi thây biển máu cứng rắn giết ra một con đường thông đến bảo tọa đế vị.
Mười tám năm trước, Ma môn phản loạn, cũng là y một mình sáp nhập trận địa địch, lấy đầu lâu chưởng giáo Ma môn kia, lúc này mới dẹp loạn một mầm mống tai họa cho giang hồ Đại Hạ.
Bảy năm trước. ...
Đối với Tiêu Nhiêm mà nói, y xưa nay làm bạn cùng tử vong, cũng sớm có giác ngộ đối với chuyện này.
Chỉ là y thật không ngờ mình sẽ chết ở chỗ này, chết ở trong tay một người mà ngay cả thân phận cũng không hề biết.
Y đại khái có thể tưởng tượng lúc những Chấp Kiếm nhân kia tỉnh táo lại khỏi pháp môn nơi này, nhìn thi thể mình chết đi sẽ kinh nhạc như thế nào, khó tránh khỏi còn có thể lưu lại một chút tin đồn bên trong giang hồ Đại Hạ —— các loại lời đồn như các chủ Chấp Kiếm các Tiêu Nhiêm bạo ngược vơ vét của cải, khiến trời bất dung, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Tiêu Nhiêm cũng không thương tiếc thanh danh, nhưng nghĩ đến chính mình sau khi chết sẽ đưa tới đồn đãi hoặc chửi rủa như vậy, vị các chủ đại nhân này liền âm thầm hận đến nghiến răng.
Thế nhưng bất kể hiện tại y nghĩ gì làm gì, người áo bào đen kia cũng không có ý để tâm đến.
Thanh kiếm trong tay đâm thẳng về phía y.
Tiêu Nhiêm nhìn tất cả những điều này, nhưng không thể làm gì được.
Phich!
Kèm theo một tiếng vang nhỏ.
Thanh kiếm đâm vào cơ thể Tiêu Nhiêm, đau đớn kịch liệt ập đến, nhưng trong mắt y lại hiện lên vẻ kinh hãi.
Thanh kiếm kia đã đâm vào cơ thể y, nhưng không phải là chỗ hiểm như trái tim, cổ họng hay mi tâm, chỗ nó đâm xuyên qua là chỗ phía trên cách đan điền của Tiêu Nhiêm ba tấc.
Nơi đó là Tử Phủ, là sinh mệnh cung quan trọng nhất của Tiên nhân.
Ma khí màu đen thuận theo thân kiếm tràn vào sinh mệnh cung của Tiêu Nhiêm, Tử Phủ của y dưới Ma khí ngập trời này ngay lập tức liên bị quấy vỡ, mà tu vi Tiên nhân của y cũng theo sinh mệnh cung nghiên nát mà bắt đầu tâng tầng rơi xuống.
Trong một thế giới mà tu vi là tất cả, phá hỏng tu vi một người thậm chí còn khủng khiếp hơn so với giết chết đối phương.
Nhận ra điều này, hai mắt Tiêu Nhiêm đỏ lên, y hét lớn: "Ngươi là ai?"
Nhưng người mặc áo choàng đen không có ý đáp lại y chút nào, sau khi phá vỡ Sinh Mệnh cung của Tiêu Nhiêm, gã rút kiếm trở về bao, quay người bước đi mà không quay đầu lại, dường như không có một chút ý định lấy mạng y.
Mãi đến khi bóng dáng gần như hòa hợp với màn đêm, bước chân của gã mới khẽ dừng lại, một giọng điệu vẫn còn đầy mùi vị thối rữa phát ra từ miệng gã.
"Ngươi như vậy, không đúng."
"Ngươi phải làm lại..."
"Nhiêm nhi..."