Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 220: Hai Tiểu Nhi Biện Bác Võ

Chương 220: Hai tiểu nhi biện bác võ Chương 220: Hai tiểu nhi biện bác võChương 220: Hai tiểu nhi biện bác võ

Bên trong Yến phủ như lâm đại địch, Nam Cung Tĩnh sau khi nhận được đã mang theo rất nhiêu Chấp Kiếm nhân đi đến, vây chặt Yến phủ lại, bắt đầu nhanh chóng điều tra nguyên nhân La Cố Mệnh chất.

Nhưng theo vị kia "Uổng công tự đã chết tại Từ Hàn tay", manh mối về Ma La Huyết cũng đã hoàn toàn đứt đoạn, hôm nay Nam Cung Tĩnh chỉ có thể sử dụng phương pháp xử lý đơn giản vây những Chấp Kiếm nhân còn lại lần lượt thẩm vấn.

La Cố Mệnh chết không thể nghi ngờ sẽ chạm đến đến thần kinh của La Mặc vừa mới du ngoạn Tiên cảnh, vị Tiên nhân mới tấn thăng kia sau khi nhận được tin tức chắc hẳn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đến đây, Nam Cung Tĩnh rất rõ ràng chuyện này không tránh khỏi liên quan đến an nguy của Từ Hàn, cũng liên quan đến đến hưng suy của toàn bộ Chấp Kiếm các, cho nên nàng dốc hết toàn lực phối hợp với Từ Hàn hành động, không ngủ không nghỉ bắt đầu điều tra chuyện này.

Đám người Từ Hàn loay hoay sứt đầu mẻ trán, Tô Mộ An đi qua lượn lại không giúp được gì có chút tức giận đi ra khỏi chỗ biệt viện đám Chấp Kiếm nhân ở. Gã thở dài, cảm giác mình có chút vô dụng, học được đao pháp của Nguyên Quy Long, nhưng vẫn không báo được kẻ thù hại cha mình, nghe nói vị Chúc Hiền kia hôm nay vẫn cực kỳ phong thế ở Đại Chu.

Tiểu gia hỏa nghĩ tới đây lại thở dài cực kỳ ra dáng ông cụ non, một cỗ bối rối vào lúc đó tập kích trong lòng, gã dù sao tính tình trẻ con, cơn buồn ngủ kéo đến, sẽ bỏ qua một bên chuyện phiền lòng, nghĩ đến trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai phải càng thêm nỗ lực luyện đao, tranh thủ sớm ngày trở thành đao khách như Nguyên Quy Long cùng tổ tiên nhà mình.

Vậy có thể báo thù vì phụ thân, vì sư phụ mình, cũng có thể giúp đỡ Phủ chủ đại nhân làm mấy thứ gì đó.

Ngay sau đó tiểu gia hỏa lại giữ vững tinh thần, liền muốn đi khỏi biệt viện này, Nhưng lúc này gã lại phát hiện trên bậc thang bên ngoài biệt viện, một bóng người nho nhỏ đang ngồi dưới đất đưa lưng về phía mình, hai tay chống lấy đầu của mình, có vẻ như đang buồn rầu mấy thứ gì đó.

Là nàng?

Tô Mộ An nhận ra bóng người kia, chính là vị tiểu cô nương tự xưng là Mười chín nọ.

Đại khái là từ rất hiếu kỳ đối với tiểu cô nương này, hoặc là hấp dẫn đối với đồng bạn cùng tuổi tác với mình, Tô Mộ An đi tới trước người tiểu cô nương kia, hé miệng liền muốn nói cái gì đó.

"Đừng tới đây, ta không muốn nói chuyện cùng ngươi." Nhưng lời nói vừa đến yết hầu, còn chưa kịp từ trong miệng phun ra, thanh âm non nớt của tiểu cô nương đã lập tức vang lên.

"Ách?" Tô Mộ An chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị ngăn trở không khỏi sững sờ, lấy tính tình của gã cũng sẽ không tức giận, nhưng khó tránh khỏi nghi hoặc khó hiểu. Cho nên gã nuốt lời nói đã đến yết hầu xuống, nói: "Vì cái gì?"

Tiểu cô nương tên là Mười chín kia lập tức đứng lên, nàng hơi có chút hổn hển dậm chân, quay đầu nhìn về phía Tô Mộ An trừng lớn hai mắt nói: "Đã nói ngươi không được nói chuyện với ta!"

Tô Mộ An lại là không ngờ rằng Mười chín lại có phản ứng lớn như vậy, hắn lại sững sờ, nhưng trong miệng vẫn nói thêm lần nữa: "Là. .. vì cái gì?"

Mười chín nghiêng tròng mắt liếc qua nam hài lưng đeo trường đao, nói: "Sư phụ ta nói, ngàn vạn lần không thể nói chuyện cùng một cái nam hài lưng đeo trường đao."

"Sư phụ ngươi?" Tô Mộ An bắt đầu có chút mơ hồ, hắn vẫn còn nhớ thực sự rõ ràng, trước đó tiểu cô nương này vậy mà một mực quấn quít lấy Từ Hàn nói muốn đi theo hắn học công phu, gã còn tưởng rằng tiểu cô nương này cũng không có sư phụ.

Mười chín trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, cũng không để ý tới suy nghĩ trong lòng Tô Mộ An hiện tại, tự mình liền nói: "Ừ, chính là sư phụ ta nói."

"Vậy sư phụ ngươi là người nào?”

"Mười tám."

"Mười tám?" Tô Mộ An chưa từng nghe qua cái tên kỳ cục như vậy, đương nhiên cái tên Mười chín cũng không thể không kỳ cục hơn, nhưng không khỏi cảm thấy so sánh với Mười tám, Mười chín dường như êm tai hơn một chút.

"Ta là Mười chín, sư phụ ta chính là Mười tám, có vấn đề sao?" Nhưng Mười chín dường như không cảm giác được cổ quái trong đó chút nào, vẻ mặt đương nhiên nói.

Suy luận như vậy vốn cực kỳ khó hiểu, nhưng lại không khỏi mang theo chút sức thuyết phục.

Mà lý do cực kỳ thiếu thuyết phục như vậy liền đủ để cho Tô Mộ An tin tưởng, gã như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, sau đó mới nói: "Có vẻ là đạo lý này." Thế nhưng gã rất nhanh tỉnh ngộ lại, dường như đây cũng không phải là mấu chốt của vấn đề: "Nhưng vì cái gì sư phụ ngươi không để cho ngươi nói chuyện với ta vậy? Ta cũng không biết ngài ấy."

"Còn ngươi nữa, rõ ràng ngươi có sư phụ, vì sao lại luôn mồm muốn Phủ chủ đại nhân dạy công phu cho mình vậy?"

Vấn đề liên tiếp của Tô Mộ An giống như đạn bắn liên hồi đánh trên mặt Mười chín, tiểu cô nương liếc nhìn gã một cái, tức giận đáp lại: "Dù sao sư phụ ta đã từng nói qua, tuy rằng ngài ấy không dạy ta công phu, nhưng dù sao cũng là sư phụ của ta, ngài ấy không cho ta nói gì với ngươi, ta chắc chắn cũng sẽ ngậm miệng không nói.'

Tô Mộ An nghe đến đây nhìn nhìn thần sắc kiên định trên mặt Mười chín, hắn cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Thế nhưng. . . nãy giờ ngươi kể hết cho ta rồi. . "

"Hả?" Tiểu Mười chín nghe được lời ấy hơi sững sờ, nhưng sau một khắc nàng chợt hồi phục thân trí, lập tức biến sắc.

Mười chín vừa mới bày ra tư thế hiện tại lại giống như kiến bò trên chảo nóng, nàng mang vẻ mặt bối rối đi về dậm chân, trong miệng nói lầm bầm: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta đã kể cho ngươi nghe, lão gia hỏa chắc chắn sẽ tức giận, ngài ấy tức giận lập tức bắt ta trở về, bức ta đứng trung bình tấn, ăn rau cỏ! Rau cỏ quá khó ăn! Ta không muốn ăn rau cỏ!!!"

Mười chín thất thố bị Tô Mộ An dễ dàng nhận ra, gã cực kỳ khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô bé này, đại khái là không thể minh bạch nàng tại sao lại làm ra chuyện mang tố chất thần kinh như vậy.

Nhưng xuất phát từ bản năng quan tâm, Tô Mộ An vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sư phụ đối xử với ngươi không tốt sao?"

Vấn đề này lập tức khiến thần sắc trên mặt Mười chín trở nên cổ quái, nàng nhỏ giọng nói: "Cũng không thể nói là không tốt, là ngài ấy mang Mười chín ra khỏi chỗ đó, không có ngài ấy sẽ không có ta bây giờ."

"Thế nhưng ngài ấy dù sao vẫn để Mười chín khó ăn rau cỏ, cả ngày ngồi trên ngựa, lại cõng những thư sách không thú vị kia, nhưng chỉ không dạy ta công phu. . “

"Ngươi rất muốn học công phu?" Dường như bắt được mấu chốt của vấn đề, Tô Mộ An lại hỏi. "Ừ!" Nói đến công phu, trong con ngươi Mười chín lập tức sáng lên một đạo hào quang tươi đẹp, như là ngôi sao sáng chói trong đêm tối, sáng loáng đến cực hạn.

"Học công phu làm gì?" Tô Mộ An lại hỏi.

Nhưng vấn đề này lại khiến cho Mười chín trợn tròn mắt, nàng lấy một loại ánh mắt xem đứa ngu nhìn Tô Mộ An một cái, sau đó đương nhiên hồi đáp: "Học được công phu sẽ không còn người nào có thể khi dễ ta."

Tô Mộ An ngược lại hiểu được đạo lý này, hắn đang muốn gật đầu, nhưng lúc đó thanh âm của Mười chín lại vang lên lần nữa.

"Đấn lúc đó, ta có thể khi dễ người khác."

Tô Mộ An đang muốn gật đầu vào lúc này chợt ngừng lại, gã nhíu mày nói: "Cha ta đã từng nói qua binh giả là vũ khí điềm xấu, Thánh nhân chỉ bất đắc dĩ phải dùng. Cha ta còn nói qua, võ giả, dừng thương kích. Học võ cũng không phải vì tàn nhẫn thích tranh đấu, mà là. . "

Mắt thấy Tô Mộ An muốn thao thao bất tuyệt nói đến mấy đời cha của hắn, Mười chín bịt lấy lỗ tai khoát tay áo, không kiên nhẫn nói: "Ngươi sao lại giống hệt lão gia hỏa kia vậy, mặc kệ chuyện gì đều có một đống lớn đạo lý lớn bày ra, ta mặc kệ, ta muốn học công phu của tên họ Từ kial"

Tô Mộ An chân thành nói: "Ngươi cứ như vậy, Phủ chủ đại nhân sẽ càng không dạy công phu cho ngươi."

"Vì cái gì?" Mười chín bất mãn nói.

"Bởi vì ngươi tâm thuật bất chính." Tô Mộ An lấy một bộ giọng điệu của người từng trải nói.

"Ta tâm thuật bất chánh khi nào vậy?"

"Ngươi muốn khi dễ người khác."

"Khi dễ người khác cũng luôn tốt hơn so với không có công phu bị người khác khi dễ." Mười chín kiên định nói.

Tô Mộ An có chút nhức đầu, lấy đồ vật tồn trữ trong đầu hiển nhiên không đủ để thuyết phục tiểu cô nương nhỏ hơn mình mấy tuổi, y nhíu mày suy nghĩ sau nửa ngày cuối cùng mới nói: "Chuyện này dễ, về sau nếu có ai khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta giúp ngươi dọn dẹp hắn."

Nói xong lời này, Tô Mộ An thâm cảm thấy bản thân cách... tổ tiên của mình gân một bước, trừ bạo giúp kẻ yếu là trách nhiệm của một vị đao khách, hắn muốn làm đao khách lợi hại nhất, đương nhiên cũng phải như thế.

Nhưng gã vạn lần không ngờ chính là, chính mình hiên ngang lẫãm liệt nhưng lại không được Mười chín nhận thức.

Tiểu cô nương nghe vậy mang vẻ mặt chán ghét đánh giá Tô Mộ An khó khăn lắm mới cao hơn một cái đầu so với chính mình một phen, có chút khinh thường nói: "Chỉ bộ thân thể này của ngươi, đánh thắng được người nào?”

Bị một tiểu cô nương tuổi tác như vậy chán ghét đương nhiên là một chuyện cực kỳ mất mặt mũi, lấy tư cách đao khách mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng, Tô Mộ An đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho vẻ "Khinh nhờn" như vậy. Gã nhíu mày, đang muốn phản bác.

Lạch cạch...

Nhưng vào lúc này, bên phía cửa sân lại bỗng nhiên truyên đến một trận động tĩnh. "Người nào?" Tô Mộ An trong lòng xiết chặt, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Gã căn bản không đợi Mười chín bên cạnh kịp phản ứng, thân thể đã mãnh liệt nhảy tới phương hướng truyên ra động tĩnh kia.

Đang đang.

Sau một tiếng giòn vang, trường đao sau lưng của gã ra khỏi vỏ, một đạo đao mang được ánh sao chiếu đến bắn ra, chặt đứt cây cối chỗ thanh âm kia truyền đến, mà thân ảnh trốn ở dưới đại thụ vào lúc đó cũng hiện lên trong tâm mắt vị tiểu đao khách này.

Tuy rằng bởi vì cảnh ban đêm quá nồng nặc, cũng không thể nào thấy rõ dung mạo của đối phương, vốn lấy thân hình đến xem có lẽ là một vị nam tử. Y dường như cũng không ngờ rằng hành tung của mình sẽ bị Tô Mộ An phát hiện, vào thời khắc này cũng sững sờ, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại, thân hình chợt động thúc giục lấy chân nguyên trong cơ thể liền muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Y có vẻ như cũng tu luyện chút pháp môn liên quan đến thân pháp, tốc độ cực nhanh, nhất là dưới suy nghĩ của Mười chín không tấc tu vi, bóng dáng của nam tử sau khi phát lực gần như hóa thành một đạo tàn ảnh mắt thường khó có thể được.

Chỉ là với tốc độ như vậy, lại dường như không thể chạy trốn khỏi Tô Mộ An truy kích.

Đứa bé kia chĩa mũi chân xuống đất, trong miệng lấy ngữ điệu của con nít nói ra: "Đứng lại."

Thân thể gã vào lúc này cũng bắn ra, tốc độ kia nhanh hơn chứ không chậm so với nam nhân đang chạy trối chết.

Đại khái là cảm thấy tiếp tục như thế cũng không có biện pháp thoát khỏi Tô Mộ An truy kích, hay hoặc là thấy tuổi tác của đứa bé này, thầm cảm thấy đối phương cũng không có được tu vi quá mức cường đại.

Bởi vậy nam nhân sau khi cân nhắc một phen đã cắn răng một cái, lại rút ra trường kiếm bên hông mình, ý đồ một lần quyết cao thấp với Tô Mộ An.

Tô Mộ An tuổi tác mới mười hai mười ba tuổi thấy tình hình này, trong mắt nhưng lại không nửa phần bối rối, lông mày gã trầm xuống, một vẻ lạnh lùng cực kỳ không tương xứng cùng niên kỷ của gã nổi lên đuôi lông mày. Trường đao trong tay lại bị gã xách lên lần nữa, thân đao chiếu lên ánh sao, để cho khuôn mặt sáng rỡ.

Một đao vung xuống.

Kendl

Kèm theo một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay nam nhân vào lúc đó bị chém thành hai đoạn, mà đao ý tràn đầy cuốn trên thân đao của Tô Mộ An lại tiếp tục hướng trước, oanh kích tại trên người nam nhân.

Phốc!

Y phát ra một tiếng kêu đau đớn, trong miệng phun ra một luồng máu tươi, thân thể đã hung hăng mới ngã xuống đất.

Tô Mộ An bước nhanh về phía trước, lấy trường đao chống đỡ cổ họng nam nhân, trong miệng nói: "Nói! Ngươi là ai?"

Nam nhân kia sắc mặt phát lạnh, dường như biết được kết cục của mình, y hung dữ nhìn Tô Mộ An một cái, trong miệng mắng: "Hoàng mỗ rơi vào tay của ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt đương nhiên không cần nhiều lời, ngươi cùng Từ Hàn kia chính là cá mè một lứa, cũng không cần ba hoa gạt người!"

Nam nhân nói ra lời này thực sự nghĩa chính từ liêm, Tô Mộ An nghe vào lại vẻ mặt khó hiểu, trong lúc gã đang do dự bất định, một đạo thanh âm hưng phấn lại bỗng nhiên truyền đến. "Oa! Vốn ngươi lợi hại như vậy!" Chỉ thấy tiểu Mười chín chạy tới trước mặt Tô Mộ An, vẻ mặt sùng bái nhìn gã, trong miệng nói. "Không bằng ngươi dạy ta công phu đi!"
Bình Luận (0)
Comment