Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 221: Hàng Lâm

Chương 221: Hàng lâm Chương 221: Hàng lâmChương 221: Hàng lâm

Nam nhân Tô Mộ An bắt được tên là Hoàng Dư.

Cũng chính là người của Lạc Hà cốc.

Y xuất hiện ở đây đương nhiên là một chuyện rất đáng được cân nhắc, cử chỉ vô tâm của Tô Mộ An ngược lại giúp cho Từ Hàn một cái đại ân.

Nhưng Tô Mộ An cuối cùng không cần buồn rầu vì mình không giúp được điều gì đã có phiên phức của riêng mình—— sau khi được chứng kiến một tay đao pháp của gã, cô bé cổ quái tên là Mười chín kia liền quấn lấy gã, la hét muốn Tô Mộ An dạy nàng công phu.

Tô Mộ An nào có cái bổn sự này? Gã cũng lúng túng không biết nên ứng đối ra sao, Từ Hàn thấy tình cảnh này cũng nhịn không được cười lên, hắn hiện tại vội vàng ứng phó chuyện La Cố Mệnh chết, không rảnh bận tâm ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Tô Mộ An đang ném về phía mình, chỉ có thể qua loa để đối phương tự mình giải quyết chuyện này. Mắt thấy Tô Mộ An như chạy trốn rời khỏi nơi đây, còn Mười chín thì theo đuổi không bỏ ở phía sau, Từ Hàn lại không nhịn được cười.

Thế nhưng hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình, trầm tâm tư xuống nhìn về phía vị nam nhân trung niên bị trói ở nguyên chỗ, mỉm cười, bế đối phương lên quay người đi vào trong phòng... .

Một đám người bao gồm Nam Cung Tĩnh ở bên trong tiến hành thẩm vấn đối với Hoàng Dư cũng rất không thuận lợi.

Nam tử tu vi không quá Thông U cảnh này ngược lại có vài phân cốt khí, y một mực chắc chắn La Cố Mệnh chính là bị Từ Hàn giết bằng thuốc độc, ra sức nói ra các lời nói ác độc nguyền rủa Từ Hàn chết không yên lành. Toàn bộ quá trình hùng hùng hổ hổ, xem tư thế là đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.

Từ Hàn ngược lại có thể thản nhiên nhận loại nhục mạ như vậy, nhưng Diệp Hồng Tiên lại không nghe lọt tai, nàng cau mày xoa tay đang muốn động thủ, lại bị Từ Hàn ngăn lại.

"Tiếp tục nghe hắn luôn mồm mắng như vậy sao?" Diệp Hồng Tiên nhìn Từ Hàn đang ngăn mình lại, có chút không hiểu hỏi.

"Chấp Kiếm các các ngươi tốt quá, miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, lại làm ra hành vi bẩn thỉu như vậy!"

"Ngươi cho rằng giết tên Bạch Tự kia là có thể lừa dối cho qua chuyện sao?"

"Ngươi cho rằng Lạc Hà cốc ta vẫn là Lạc Hà cốc mặc cho kẻ khác nắm mũi dẫn đi ư?"

"Ta đã thả chim bồ câu đưa thư từ lâu rồi, báo tin cho tông môn biết được!"

"Đợi đến khi chưởng giáo nhà ta giết đến, chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro!!!"

Tiếng quát mắng của Hoàng Dư sau khi bị bế vào trong phòng này đã chưa từng ngừng lại, lấy tu vi Thông U cảnh của y, nếu như không mất hết hứng thú, xem chừng có thể luôn mồm mắng trên một ngày một đêm.

Cũng khó trách lấy tính khí lạnh nhạt xưa nay của Diệp Hồng Tiên đến hiện tại cũng không thể dễ dàng tha thứ được.

Nhưng so với việc mọi người bởi vì không biết làm sao đối mặt vị Hoàng Dư không ăn dầu muối này cho nên lông mày nhíu chặt, thần tình Từ Hàn lại thoải mái hơn rất nhiều, hắn ung dung cười với Diệp Hồng Tiên, cũng không đáp ;ại câu hỏi của nàng, ngược lại yên tĩnh nhìn Hoàng Dư liên tục quát mắng, không nói một lời.

Mọi người thấy hắn như thế, cũng đồng loạt thu hồi ngưng trọng trong đáy lòng, chuyển con mắt nhìn thiếu niên lưng đeo hộp gỗ này.

Hoàng Dư mắng đến say sưa dường như cũng kỳ quái thái độ của Từ Hàn, y hơi hơi dừng lại một hồi, cười lạnh nói: "Thế nào? Sợ?"

"Uy lực của Tiên nhân, phàm nhân sao có thể là địch, Từ mỗ đương nhiên cực kỳ sợ." Từ Hàn lại không thể ngờ tới thuận theo ý của Hoàng Dư, vẻ mặt khiêm cung nói.

Hoàng Dư đại khái cũng không ngờ rằng thái độ của Từ Hàn sẽ là như thế, y nhíu mày, nhưng trong miệng vẫn tiếp tục nói: 'Chưởng giáo cùng trưởng lão chính là huynh đệ ruột thịt, ngươi đã có gan hại tính mạng trưởng lão, liền phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả chuyện này gây nên, hôm nay cho dù ngươi giết ta hay là tìm mọi cách nịnh nọt, Hoàng Dư ta đều không thể giấu diếm một chút chân tướng với Chưởng giáo."

Từ Hàn nghe vậy khóe miệng phác họa một vòng tiếu ý, hắn tiến lên một bước, ý vị sâu xa nhìn Hoàng Dư nói: "Nếu nói như vậy, Từ mỗ chẳng phải chỉ có một con đường chết rồi sao?"

"Đương nhiên!" Hoàng Dư đáp, dường như đã thấy được kết cục thê thảm thân tử đạo tiêu của Từ Hàn trong tương lai không xa, khóe miệng người nam nhân này cũng khơi gợi lên một tiếu ý.

"Nếu như Từ mỗ đã là người sắp chết, có câu là người sắp chết nói lời cũng thiện, không biết Hoàng huynh có nguyện ý nghe Từ mỗ nói hai câu hay không?" Từ Hàn lại nói.

Đại khái là bởi vì một phen giận mắng lúc trước khiến oán khí trong lòng Hoàng Dư tiêu tan hơn phân nửa, hay là ôm tâm tư nghe một chút không ngại, lúc này đây vị Hoàng Dư kia sau khi hơi sững sờ một chút, lại không hề phản bác lời nói của Từ Hàn, y hừ lạnh một tiếng liền nói: "Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có thể miệng lưỡi lưu loát đến mức nào?"

Nghe được lời nói như vậy, Từ Hàn cũng không để ý trong lòng, khóe miệng của hắn vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên.

"Hoàng huynh cũng đã nói, giết La trưởng lão, kết cục chờ Từ mỗ chỉ còn đường chết, vậy Hoàng huynh có nghĩ sâu xa tới, Từ mỗ làm như vậy là vì cái gì hay không?”

"Có câu là phía dưới trọng thưởng mới có dũng phu. Từ mỗ ôm lấy mạo hiểm lớn như vậy giết La trưởng lão, cuối cùng cũng đã mưu đồ thành công sao? Nhưng Hoàng huynh nhìn mà xem, hôm nay Từ mỗ ngoại trừ đưa tới mối họa sát thân, còn nhận được thứ gì khác ư?”

Vấn đề của Từ Hàn khiến Hoàng Dư không khỏi sững sờ, nhưng y rất nhanh lại lên tiếng phản bác: "Hừ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi muốn giá họa cho người nào, hay là muốn mưu đồ cái gì lại không kịp thi triển đã bị La trưởng lão phát hiện, lúc này mới phải quyết đoán làm ra chuyện như vậy! Nếu như ngươi muốn mê hoặc Hoàng mỗ, vậy thì không khỏi quá coi thường tại hạ rồi!"

Hoàng Dư hiển nhiên trong lòng đã kiên định chắc chắn Từ Hàn chính là hung phạm, mặc kệ đối phương có nói cái gì, y dường như cũng không muốn nghĩ kỹ đầu cuối bên trong đó.

"Đương nhiên, Hoàng huynh hoài nghi như vậy rất có đạo lý." Nhưng trên mặt Từ Hàn lại không thấy chút vẻ nôn nóng nào, hắn vẫn thần tình tự nhiên nói: "Nhưng dù là chỉ tỷ lệ một phần vạn, Từ mỗ không phải là hung thủ, mà là bị người hãm hại thì sao? Hoàng huynh cũng tốt, vị La chưởng giáo kia cũng được, đương nhiên cũng có thể xem nhẹ một phần vạn khả năng như vậy, giết tại hạ, các vị cũng phát tiết được oán khí vì cái chết của La trưởng lão, nhưng nếu tỷ lệ một phần vạn kia là thật sự thì sao? La trưởng lão chết đi chẳng phải cũng không thể nhắm mắt ở dưới Cửu tuyền?"

Lời nói này của Từ Hàn hiển nhiên chọt trúng điểm uy hiếp của Hoàng Dư, thần tình trên mặt hắn đã không còn kiên định giống như lúc ban đầu, ngữ điệu nói ra cũng ôn hòa thêm vài phần: "Ngươi dù có khua môi múa mép như vậy thì có ý nghĩa gì, lẽ nào còn có thể chứng minh mình trong sạch trong chuyện này ư?”

Từ Hàn cảm nhận được điểm này, tay của hắn đột nhiên duỗi ra, một đạo hàn quang hiện lên, lực lượng cấm chế vây khốn quanh thân Hoàng Dư vào lúc đó đều tản đi.

Nam nhân đương nhiên không rõ ràng cho lắm, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lập tức trở nên cảnh giác.

"Trước cũng không quen biết Hoàng huynh, còn tưởng rằng Hoàng huynh sẽ là hung thủ hại La trưởng lão cho nên bắt giữ, mong rằng Hoàng huynh thứ lỗi." Từ Hàn lại vào lúc đó hơi hơi chắp tay với Hoàng Dư, nói như thế.

Hoàng Dư đại khái cũng không thích ứng thái độ đột nhiên chuyển biến tốt đẹp của Từ Hàn, vẻ đề phòng trong mắt y cũng không bởi vậy tản đi, ngược lại còn nặng thêm vài phần, y trâm giọng nói: "Ta nói rồi, Hoàng mỗ sẽ không bởi vì hoa ngôn xảo ngữ của ngươi mà lường gạt Chưởng giáo, nếu ngươi thực sự muốn sống, giết ta có lẽ mới là biện pháp tốt nhất."

"Nếu Hoàng huynh đã thả chim bồ câu truyền tin ra, có lẽ không quá mấy canh giờ, La chưởng giáo sẽ nhanh chóng tới đây, Từ mỗ giết ngươi cũng không giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh của La chưởng giáo, chạy trốn sao? Cũng đương nhiên không thoát khỏi lòng bàn tay của đại năng Tiên nhân. Từ mỗ chỉ muốn khẩn cầu Hoàng huynh giúp đỡ ta một việc, để Từ mỗ thử một lần có thể tìm ra hung phạm hay không, làm như vậy cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với Hoàng huynh, chỉ cần La Chưởng giáo đến, nếu gã nhận định Từ mỗ là đầu sỏ gây nên chuyện này, Từ mỗ đương nhiên khó thoát khỏi cái chết. Mà trước khi La chưởng giáo tới, nếu Từ mỗ may mắn hoặc còn có thể giúp đỡ Hoàng huynh bài trừ đi một phần vạn nghi kị trong lòng, Hoàng huynh cảm thấy thế nào?" Từ Hàn híp mắt cười nói.

Hoàng Dư nghe được lời này sắc mặt biến hóa một trận, y sau khi cân nhắc hồi lâu mới nghiến răng nhìn về phía Từ Hàn, trầm giọng nói: "Tốt! Ngươi muốn biết cái gì?"...

Hoàng Dư lẻn vào trong phủ, làm như vậy là để thông báo chuyện La Mặc du ngoạn Tiên cảnh cho La Cố Mệnh biết.

Mà thời gian y rời khỏi nơi ở của La Cố Mệnh cùng thời điểm Nam Cung Trác phát hiện La Cố Mệnh chết đi chênh lệch lại không quá một khắc đồng hồ. La Cố Mệnh chết gây ra động tĩnh khiến Hoàng Dư lúc ấy còn chưa kịp ly khai Yến phủ lại quay trở về chỗ ở trưởng lão nhà mình lần nữa, y phát hiện sau khi La Cố Mệnh chết đi, đã thả ra chim bồ câu đưa thư trước tiên, về sau lúc chuẩn bị rời khỏi nơi đây, lại không cẩn thận bị Tô Mộ An phát hiện, cho nên mới có chuyện phát sinh sau này.

Sau khi nghe Hoàng Dư nói xong chuyện này, lông mày đám người Từ Hàn đồng loạt nhíu chặt.

Theo lý trong một đoạn thời gian La Cố Mệnh bị ngộ hại, Từ Hàn vừa lúc ở bên ngoài phủ, cùng một chỗ với cô bé Mười chín cổ quái kia, nhưng lời nói của tiểu cô nương này hiển nhiên không đủ khiến Từ Hàn thoát khỏi hiêm nghi.

"Độc tính của Ma La Huyết rất mạnh, vừa rồi ta đã hỏi qua tiểu cô nương kia, theo như lời nàng nói, mấy hơi thở sau khi Ma La Huyết nhập vào cơ thể sẽ bộc phát độc tính, lấy đi tính mạng người ở trong thời gian cực ngắn. Như vậy xem ra thời gian La Cố Mệnh bị gieo vào Ma La Huyết chỉ có thể phát sinh ở thời gian sau khi Hoàng Dư bái kiến La Cố Mệnh đến trước khi Nam Cung Trác phát hiện thi thể. Có thể gieo Ma La Huyết vào trong cơ thể cường giả Đại Diễn cảnh như La Cố Mệnh trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa trong tình huống ở hiện trường còn không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào, hung thủ kia hoặc là có được thực lực rất mạnh, hoặc chính là người quen biết với La Cố Mệnh... " Diệp Hồng Tiên vào lúc đó trầm ngâm nói.

"Vậy liền phải dò xét bên trong đám Chấp Kiếm Nhân kia có thấy người xuất nhập gian phòng họ La nọ trong khoảng thời gian này không!" Phương Tử Ngư nghe vậy cũng cảm thấy Diệp Hồng Tiên phân tích có lý có cứ, cùng cũng hiểu rõ chuyện này liên quan đến sinh tử của Từ Hàn, Phương đại tiểu thư đương nhiên khó tránh khỏi vào lúc đó lo lắng thúc giục.

"Không đơn giản như vậy." Nam Cung Tĩnh nhìn Phương Tử Ngư một cái, nhẹ giọng nói: "Hung phạm làm những chuyện này hiển nhiên là muốn châm ngòi cuộc chiến giữa Lạc Hà cốc cùng Chấp Kiếm các, mà người có thể làm như vậy, nghĩ đến liền chỉ có Xích Tiêu Môn cùng các tông môn đã ngả về phía bọn chúng. Bên trong những Chấp Kiếm nhân này cũng là người của bọn chúng, trong bọn họ nói không chừng vẫn tồn tại đông phạm hoặc thậm chí là hung thủ đang lẩn trống, muốn lấy được hữu dụng tin tức từ trong miệng những người này, có thể nói là si tâm vọng tưởng."

Lời nói này của Nam Cung Tĩnh đương nhiên cũng có chút đạo lý, nhưng rơi vào trong tai Phương đại tiểu thư lại trở thành ý đang cười cợt nàng ngu ngốc.

Sắc mặt Phương đại tiểu thư lập tức đỏ lên, lập tức bất mãn phản bác: "Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào ngồi không chờ chết?"

Từ Hàn thấy đã đến nước này mà hai người vẫn còn tâm tư tranh cãi, đang muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đúng lúc này, sắc mặt của hắn chợt biến đổi.

Một cỗ khí thế cuồn cuộn đột nhiên từ phía chân trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ đại môn này trong đó...

Ở phía dưới khí thế mênh mông như vậy, sắc mặt mọi người ở đây cũng cực kỳ khó coi.

"Cái này là. . " Diệp Hồng Tiên trâm giọng nói, hai hàng lông mi bên trên một đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần kia nhíu chặt.

Sắc mặt Từ Hàn cũng lập tức biến thành âm trâm, hắn đưa mắt quan sát ngoài cửa sổ, phía trên chân trời chỗ này có một đạo thân ảnh đang mặc áo bào trắng đang cuốn theo uy áp kinh khủng, chậm rãi rơi xuống...

Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, trầm con mắt nói: "Không ngờ gã lại tới nhanh như vậy... “
Bình Luận (0)
Comment