Chương 223: Bỏ vợ bỏ con
Chương 223: Bỏ vợ bỏ conChương 223: Bỏ vợ bỏ con
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đợi cho thân ảnh La Mặc hoàn toàn biến mất trong tâm mắt mọi người, Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh cuối cùng nhịn không được nói.
Nàng từ trong lời nói cuối cùng của Từ Hàn nghe ra một chút gì đó, trong lòng cũng có chút suy đoán, nhưng cũng không có phương pháp xác định, vì thế mới hỏi ra một câu như vậy.
Từ Hàn nghe được câu hỏi này chuyển con mắt liếc nhìn Diệp Hồng Tiên, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói như thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: "Thời buổi rối loạn a... “
Phương Tử Ngư nghe cuộc đối thoại này, đương nhiên là cực kỳ khó hiểu, nàng mở trừng hai mắt, nói: "Không phải La Mặc nói chỉ cho chúng ta ba ngày sao? Chúng ta chắc chắn phải nhanh hơn chút nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng chuyện mới đúng chứ?"
Nhưng không ai ngờ Từ Hàn vào lúc này lại lắc đầu, nói: 'Không cần?”
Lời nói này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều sững sờ, lập tức liên có người không kìm được hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắt Từ Hàn vào lúc đó đảo qua trên thân từng người, sau đó nhìn về phía đám Chấp Kiếm nhân cách đó không xa kia, cuối cùng lại thu hồi ánh mắt của mình, nhẹ giọng nói: "Đã không trọng yếu nữa."
Dứt lời này, hắn cũng không cho mọi người thời gian tiêu hóa, chuyển con mắt nhìn về phía Nam Cung Trác bên cạnh, nói: "Nam Cung Tĩnh đâu rồi?"
"Hả?" Nam Cung Trác nghe được lời này chợt sững sờ, gã nghiêng đầu nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện Nam Cung Tĩnh sớm đã không thấy bóng dáng. Gã nghi ngờ nói: "Vừa rồi còn ở nơi này, sao hiện tại lại không thấy?"
"Không ngại." Từ Hàn sắc mặt yên lặng nói: "Ngươi nhanh chóng đi tìm nàng, nói cho nàng nên lấy tốc độ nhanh nhất truyền tin cho Tiêu Nhiêm trở lại Hoành Hoàng thành. . "
Từ Hàn nói đến đây lại dừng một chút, ngữ điệu cũng vào thời khắc này trâm thấp thêm vài phần, tiếp tục nói: "Nếu như nàng còn muốn bảo trụ Chấp Kiếm các."
Mọi người ở đây đều là hạng người cực kỳ thông minh, sắc mặt khi nghe được lời nói này đều đồng loạt biến đổi, đại khái tỉnh ngộ ra, có lẽ cuộc nói chuyện giữa Từ Hàn cùng vị Tiên nhân mới tấn thăng cũng không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, đối phương rời đi cũng không phải là thỏa hiệp, mà là vì chuẩn bị cho trả thù càng lớn hơn, mà trả thù như thế rất có thể sẽ mang theo đối thủ cũ Xích Tiêu môn —— Tạ Mãn Ngự!
Nếu như thực sự là như thế, đối với Chấp Kiếm các mà nói hoàn toàn chính xác có thể coi là một trận tai hoạ ngập đầu.
Nam Cung Trác sau khi hơi sững sờ cũng hồi phục thần trí, gã khẽ gật đầu đang muốn quay người đi tìm Nam Cung Tĩnh.
"Không cần." Nhưng đúng vào lúc này, thanh âm lạnh như băng của Nam Cung Tĩnh lại bỗng nhiên vang lên từ trong bóng đêm. Mọi người theo tiếng nhìn lại, đã thấy Nam Cung Tĩnh mặc một bộ màu lam quần lụa mỏng đang chậm rãi đi tới, trên mặt của nàng kết lấy một tâng sương lạnh tựa như trong ngữ điệu của nàng vậy.
"Tiêu các chủ đã trở về." Nàng nói như thế xong, thân thể chậm rãi tránh ra bên cạnh, mà cảnh tượng sau lưng nàng vào lúc đó cũng lơ lửng trong tâm mắt của mọi người. Vì vậy vẻ kinh hãi không hẹn mà cùng đồng loạt nổi lên bên trong đuôi lông mày của đám người Từ Hàn....
Đại Chu, thành Trường An.
Sắc trời đã tối, cảnh ban đêm càng sâu, người tuần đêm điểm canh vừa mới gõ vang chiêng trống canh ba, ở bên trong một cái khách sạn, một vị nam nhân lông mi trắng tóc đen bỗng nhiên mở hai con ngươi chính mình ra.
Từ khi mở mắt đến đứng dậy, y mất không quá nửa hơi thở.
Có rất ít người có thể nhanh chóng thanh tỉnh từ bên trong giấc ngủ sâu như vậy, lại nhanh chóng làm ra chút phản ứng.
Mà nam nhân hiển nhiên cũng không thuộc về một nắm người đặc thù này.
Y chỉ là không thể thiếp đi, dù cho nhắm hai mắt lại, trong đầu y cũng chưa bao giờ lâm vào qua ngủ Say.
Y không ngủ được, không phải là bởi vì lo lắng, cũng không phải là bởi vì sợ hãi.
Y nhắm mắt lại, trong nội tâm cũng đang đếm thầm, mỗi một hơi thở mỗi một khắc đều đang đếm, mà mỗi một hơi mất đi cũng có nghĩa là y cách chuyện kia một bước càng gần. Chỉ nghĩ đến điểm này, y liền cảm thấy toàn thân run rẩy, đáy lòng khô nóng, làm sao có thể an tâm ngủ say được?
Từ trong đêm mưa năm đó, y bị đánh rớt xuống hẻm núi, sau khi may mắn còn sống liên một mực chờ giờ khắc này đến.
Y chưa bao giờ quên lời thề kia, cũng chưa bao giờ quên hai cỗ thi hài bị treo cao bên ngoài phủ Tế thế. .
Y ẩn núp, ẩn nhẫn chưa bao giờ là trốn tránh, y chỉ muốn nếu như còn sống, vậy sẽ phải làm mấy thứ gì đó. Vì sao y mặt dày mày dạn đuổi kịp Nguyên Quy Long cùng Mặc Trần Tử, leo lên núi Nha Kỳ kia, y muốn biết rõ ràng, nguyên do Linh Lung các phát sinh kiếp nạn cuối cùng ở đâu. Cuối cùng y đã nhận được đáp án như nguyện, lại không thể thay đổi.
Mà trong lòng y cũng luôn tồn tại chút lo lắng, vì sao y hao phí chút thời gian, đi cắt đứt hoàn toàn lo lắng của chính mình. Cách làm như vậy có chút ích kỷ, nhưng áy náy trong mấy năm cuối cùng để cho y không thể đè ý niệm như vậy trong đầu xuống, càng không cách nào an tâm chịu chết. Dù sao trong cuộc chiến đêm mưa khiến y suýt chết kia, ngay thời điểm cận kề cái kết lúc rơi xuống vách núi, thứ hiển hiện trong đầu y vốn chính là ý nghĩ như vậy.
Sau khi làm xong những chuyện này, y liên trở lại Trường An trước tiên, đi làm chuyện mà y đã không làm được trong đêm mưa ngày hôm đó.
Hiện tại thời điểm đã đến.
Y từ giường đứng lên, đi tới nơi hẻo lánh trong gian phòng, chỗ đó có để một chậu nước trong, y mượn ánh sao thưa thớt bên ngoài phòng, đánh giá cái bóng trong nước.
Y mỉm cười, sau đó đưa tay ra, nhúng lấy một chút nước trong, chải vuốt mái tóc của mình một cách chỉnh tê, lại sửa sang quần áo của mình lại, đang muốn quay người rời đi. Nhưng lúc đó y tựa như nghĩ ra điêu gì, bước chân vừa mới phóng ra lại đột nhiên bị y thu trở về, y cúi đầu xuống nhìn gương mặt phản chiếu bên trong chậu đồng, lông mày đã dần dần nhíu lại.
Y trầm ngâm thật lâu, dường như là đang bất mãn vì vài điều nào đó, lại tựa như đang tìm kiếm chỗ sơ suất cực kỳ trọng yếu. Đột nhiên y lại duỗi tay ra lần nữa, tiếp tục nhúng một chút nước trong bên trong cái chậu kia, sau đó điểm ngón tay quẹt vào hai hàng lông mày trên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt một phen, đến đây vị nam nhân lông mày trắng tóc đen này mới giãn đôi lông mày của mình ra, nhoẻn miệng cười —— trước khi làm chuyện này, bên trên đôi lông mày màu trắng kia còn vương từng hạt bụi li ti không thể nhìn thấy.
Hôm nay với y mà nói là một cột mốc cực kỳ trọng yếu, mà đối mặt với cột mốc như vậy, hiển nhiên theo lý phải lấy tư thái hoàn mỹ nhất nghênh đón.
Hoàn mỹ như vậy là hoàn mỹ trên bất kỳ ý nghĩa nào, nam nhân cũng không cảm thấy cử động của mình có bất cứ cái gì không ổn.
Làm xong mọi chuyện, y cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Vì vậy y xoay người lân nữa, cất bước chân của mình ra... .
Ngoài khách sạn, gió đêm ngày mùa hè cuốn lên bụi bặm rơi lả tả trên đường phố.
Lúc nam nhân đi đến, phía dưới bóng đen không thấy năm ngón, có một đạo thân ảnh mặc áo bào tím lưng đeo một thanh trường kiếm màu đỏ bỗng nhiên đi ra.
Gã đánh giá nam nhân một phen từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: 'Ngài đã chậm mười sáu hơi thở."
Đối mặt chỉ trích như thế, nam nhân nhún vai, nghiêm trang đáp lại: "Một ít chuyện vặt vãnh gây chậm trễ."
"A...' Bóng người màu tím khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều: "Dạo một chút."
"Tốt." Nam nhân cũng khẽ gật đầu.
Cho nên hai bóng người lúc đó kề vai sát cánh mà đi trên đường phố không một bóng người của thành Trường An.
Ngày mùa hè gió đêm lại lớn vài phần, ánh sao trên bầu trời bị mây đen che đậy, lờ mờ bao phủ hai người.
"Ngài nói xem. . ."
"Hả?"
"Nếu tại hạ chết, tiểu Từ Lai sau khi lớn lên sẽ cảm thấy tại hạ như thế nào?"
"Ngươi muốn nó nghĩ ngươi như thế nào ư?"
"Quân tử quên mình vì người, Thánh nhân cứu thế cứu dân, đại hiền đỡ lầu cao sắp nghiêng, cái gì cũng được, tóm lại phải là anh hùng?”
"Ha ha.. .
"Chưởng giáo cười cái gì?" Thanh niên áo bào tím bỗng nhiên dừng bước, khó hiểu hỏi.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều."
"Trên thực tế ở trong mắt con mình, ngươi sẽ chỉ là một người cha không xứng chức."
Nam nhân lông mi trắng tóc đen nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút, rôi sau đó mới lấy một loại giọng điệu của người từng trải, kiên định nói: 'Hoặc có thể nói. .. là một tên hỗn đản bỏ vợ bỏ con.. “