Chương 224: Thảo dân không phục
Chương 224: Thảo dân không phụcChương 224: Thảo dân không phục
Sắc trời vừa mới tảng sáng.
Trước cửa Vị Ương cung thành Trường An đã tụ tập rất nhiều nhân vật có mặt mũi ở triều đình Đại Chu.
Thí dụ như người cầm lái của Thiên Sách Phủ hôm nay, đã trải qua mấy đời Đế vương Đại Chu - Lộc tiên sinh, lại thí dụ như vị Trương tướng đứng đầu Tam công kia, hay là Vũ Văn Thành đứng vị trí Cửu khanh trong dòng họ Hoàng thất, tuổi tác ba vị này cộng lại đã vượt qua lão giả hôm nay đứng riêng một phe kia, được coi là nhân vật đứng đầu trên công đường Đại Chu triều. Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt ba người đứng ở đỉnh quyền lực này cũng không đẹp mắt, bọn họ hoặc cau mày, hoặc ánh mắt nghiêm nghị nhìn đám người đứng đối diện với mình.
Cầm đầu chính là một vị lão giả mặc áo bào trắng, tóc dài tới eo, tuy rằng nhìn qua đã trên bảy mươi, nhưng phần eo lại thẳng tắp, mỗi nhất cử nhất động dẫn dắt ra lực lượng quanh thân đủ để cho những người xung quanh lạnh run —— đây chính là Tiên nhân, một vị Tiên nhân đến từ Linh Lung các, cũng là nhân vật chính ngày hôm nay —— Tư Không Bạch!
Bên cạnh lão nhân có một nam tử trung niên đang đứng, y cúi đầu liễm lông mày, bộ dáng khiêm cung, không thấy được bộ dạng vênh váo tự đắc năm đó, lại nhiều thêm vài phần âm trâm làm cho người ta không thể phỏng đoán ra. Vị Chúc đại nhân mà đám người Lộc tiên sinh dùng trăm phương ngàn kế muốn hạ bệ, hôm nay vẫn ngồi ở trên bảo tọa chức thủ tọa Trường Dạ ty, mặc dù không còn phong quang giống như năm đó, vốn lấy tâm tư của Vũ Văn Nam Cảnh hôm nay, đợi thêm một thời gian, cũng chưa chắc sẽ không thể không ngồi cao như trước.
Mà phía sau của y, vị nữ tử kỳ nhân xưa nay luôn mặc một bộ áo xanh cũng lặng yên mà đứng, bộ dáng cô cực kỳ đoan trang, yên tĩnh lại như Thanh Liên nở rộ ven hồ, mưa xuân khẽ rơi hồ xanh. Có thể không phải là cảnh vật đẹp nhất thế gian, lại đủ để cho một vị đại hán trung niên tự xưng là tiêu dao mỗi khi mượn rượu tiêu sầu, đều có thể nhớ mãi không quên.
"Giờ lành đã đến!"
Bỗng nhiên, mặt trời rạng rỡ cuối cùng cũng bay lên trên đường chân trời, ánh nắng ngày hè chiếu ra, một tiếng nói bén nhọn khàn khàn cũng lập tức vang vọng ở trước cửa điện Vị Ương cung.
Vũ Văn Nam Cảnh mặc một bộ Long bào màu vàng ngồi trên đài cao do đá cẩm thạch xây thành, lông mi nàng cực kỳ trang nghiêm, ánh mắt thâm sâu đảo qua trên thân mỗi người có mặt ở đây, cuối cùng nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
Thanh âm không hề cao vút kia lại tựa như cuốn theo chút ma lực nào đó, vào lúc đó truyền vào trong tai mỗi người ở đây vô cùng rõ nét.
"Đại điển thụ mệnh bắt đầu!"
Lão thái giám bên cạnh rất là cơ cảnh, vào lúc đó cũng dắt cuống họng dùng thanh âm khàn khàn của mình cao giọng nói.
Đông!
Đông!
Đông!
Thanh âm này vừa mới rơi xuống, tiếng chiêng trống lập tức vang lên ở bốn phương tám hướng bên ngoài Vị Ương cung này, một tiếng nối liền một tiếng, mặc dù cũng không quá nhiều vận luật, nhưng mang theo một cỗ trang nghiêm đánh thẳng vào lòng người. Đám văn võ bá quan đứng yên lấy ba người Lộc tiên sinh câm đầu đều chau mày khi nghe được thanh âm kia vang lên, hiển nhiên bọn họ cũng không nguyện ý nhìn thấy chuyện đang phát sinh trước mắt mình.
Mà vị Tiên nhân đứng đối diện bọn họ lại sửa sang lại quần áo mũ quan của bản thân, lập tức cất bước mà ra, tới chỗ giữa đám văn võ bá quan này, cung kính xá một cái với Vũ Văn Nam Cảnh ở trên đài cao.
"Trưởng lão Linh Lung các Tư Không Bạch, đức thịnh hành chính, trên có công lao thí nghịch đỡ chính, dưới có ân đức cứu bá tánh trong nước lửa, hôm nay trên cáo tiên hiền, dưới thừa dân ý, ban Tư Không Bạch vị trí quốc sư, lấy Linh Lung các là quốc giáo chính thống."
"Tư sự thể đại, một hỏi văn võ cả triều còn có ai chỉ trích?"
Thái giám ở bên cạnh Vũ Văn Nam Cảnh vào lúc đó lại cao giọng nói lần nữa.
Đây là quy củ đã có từ khi Đại Chu khai triều đến nay, loại chuyện lớn sắc phong quốc giáo này chiếu theo quy củ kia cần phải có ba hỏi.
Một hỏi văn võ cả triều.
Hai hỏi bá tánh muôn dân.
Ba hỏi liệt tổ liệt tông.
Đương nhiên dạng lướt ngang qua sân khấu như vậy thực ra không có ý nghĩa quá lớn, chỉ là một quá trình danh chính ngôn thuận mà thôi.
Ví dụ như Lộc tiên sinh lúc này, trong lòng còn có nhiều bất mãn đối với việc sắc phong Linh Lung các làm quốc giáo, cũng nhất định sẽ không gây nên phiên phức cho Vũ Văn Nam Cảnh trong giờ phút này. Đây là ăn ý ở giữa quân thân, cũng là quy củ nào đó đã thay đổi một cách vô tri vô giác. Dựa theo song phương mà nói, nếu ngay cả điểm ấy mà cũng bất tuân thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cho nên một lần hỏi này cũng không nhận được một phản bác nào.
Sau hơn mười hơi thở trâm mặc, lão thái giám kia xác định không người sẽ lên tiếng, liền cao giọng nói lần nữa: "Hai hỏi bá tánh muôn dân."
Có câu là trong nhà đế vương không có việc nhỏ, dù cái gọi là ba hỏi chỉ làm cho người ta xem lướt qua, nhưng cũng phải làm đầy đủ lễ tiết, làm phải xinh đẹp. Bởi vậy lần hỏi thứ hai sẽ cần người được phong mang theo văn võ bá quan cùng nhau đi dạo thành Trường An, không đi quá trăm trượng thì không dừng lại, từ quan lễ cao giọng hỏi: "Chư vị có dị nghị gì không?."
Sau khi xác định không người phản đối thì mới có thể đi về phía trước một lần nữa, dùng chuyện này hiển lộ rõ ràng đức hạnh trên thuận lòng trời dưới ứng dân tâm của nhà đế vương. ...
Thành Trường An có bốn con đường lớn, phân biệt gọi là Chu Tước, Lưu Phương, Chiêu Chương, Đan Thanh, mỗi một cái cũng xuyên thẳng qua toàn bộ thành Trường An, đi dạo thành Trường An chính là lượn qua bốn con đường lớn này, cộng thêm màn biểu diễn qua sân khấu trăm trượng dừng hỏi kia, đội ngũ sáng sớm đứng đầy bên trong Vị Ương cung triển khai trận thế đi tới đây, đơn giản chỉ cần đến buổi trưa, đã có thể đi xong bốn con phố dài này.
Tuy rằng văn võ bá quan đi theo đại khái đều lấy ba người Lộc tiên sinh câm đầu, trong lòng đương nhiên có nhiều bất mãn đối với việc giúp đỡ địch nhân tuần phố, nhưng những dân chúng bình thường đâu có thể hiểu được mạch nước ngầm đang chảy mãnh liệt trong triều bình bề ngoài sóng yên biển lặng này.
Bọn bọ chỉ biết từ khi Vũ Văn Nam Cảnh đăng cơ đến nay, nạn hạn hán cũng tốt, tuyết họa cũng được đều không thấy bóng dáng, mùa màng có thể xưng là mưa thuận gió hoà, trong lòng đương nhiên cực kỳ yêu quý đối với vị Nữ đế này, càng không có chút tâm tư phản bác đối với quyết định của nàng, những nơi đội ngũ tuần phố đi qua, đám dân chúng tự phát ra đường hẻm hoan nghênh, tình hình như vậy rơi vào trong mắt một đoàn người Lộc tiên sinh, đương nhiên khiến tâm tư của bọn họ càng thêm âm trầm.
Mà chính vì mang theo tâm tình buồn rầu như vậy, đội ngũ tuần phố của bọn họ cuối cùng tới một chỗ cuối cùng để hoàn thành việc lập quốc giáo cho Đại Chu —— chính là Long đài nằm ở ngoại ô phía tây thành Trường An!
Đế vương xưa nay được xưng là chân long thiên tử.
Nói đến Long đài, chính là chỗ sắp đặt linh bài đế vương các thời kỳ của Đại Chu, cũng là chỗ tế tự quan trọng nhất trong Đại Chu quốc, mà lần hỏi thứ ba thỉnh liệt tổ liệt tông, chính là hỏi những đế vương các đời an nghỉ trong tông miếu trên Long đài này.
Mặc kệ dân chúng bình thường hay là đế vương Tiên nhân, chết đi sẽ là hết, cho dù người đào phần mộ, bốc xương trắng của hắn ra, hắn cũng sẽ không thể nhảy ra tranh chấp hoặc là quát mắng với ngươi, một lần hỏi sau cùng này chẳng qua cũng chỉ là trình diễn cho qua chuyện.
Đội ngũ tuần phố đã đi tới dưới Long đài, mà Vũ Văn Nam Cảnh thân là đế vương lại sớm đứng ở trước tòa tông miếu kia, Tư Không Bạch chỉ cần thuận theo cầu thang nghìn bậc tiến lên, đi tới trước mặt Vũ Văn Nam Cảnh, sau đó lão thái giám kia lại hỏi thêm một câu cuối cùng: "Liệt tổ liệt tông có đồng ý hay không?.'
Vậy đại điển sắc phong này sẽ chính thức hạ màn, từ hôm nay về sau, Tư Không Bạch chính là quốc sư, Linh Lung các chính là quốc giáo của Đại Chu.
Tư Không Bạch đứng ở phía trước đội ngũ cũng hiểu rõ điểm này. Chỉ cần không qua nửa canh giờ nữa, lão sẽ có thể trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người trong cả giang hồ và triều đình Đại Chu, đến nỗi lấy tu vi Tiên nhân của lão, nếu như lăn lộn thật tốt, kê vai sát cánh cùng Hoàng đế cũng không phải là chuyện không thể nào.
Lúc này, trên đài truyên đến từng đợt tiếng chiêng trống trâm ổn không khác gì so với lúc ở Vị Ương cung trước đó, theo sát phía sau chính là từng vị binh lính đang mặc áo giáp tuôn ra, phân biệt đứng ở hai bên bậc thang đi thẳng tới Long đài. Tư Không Bạch thấy tình cảnh này, trong con ngươi lập tức sáng lên một vòng hào quang cực nóng, lão lúc đó muốn cất bước ra, muốn đi đến chỗ Long đài kia.
Quan lễ đi theo phía sau lão chịu trách nhiệm tuyên đọc thấy thế nhướng mày, đây là một việc không hợp lễ nghi.
Tuy rằng đến Long đài, nhưng một lần hỏi trên một trăm trượng đường đi cuối cùng này vẫn chưa kịp nói ra, hiện tại lập tức tiến về phía trước có nhiều chỗ không thích đáng, tên quan lễ kia theo bản năng muốn mở miệng ngăn cản. Thế nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, phía sau có một thanh âm êm ái bỗng nhiên truyên đến: "Tư Không trưởng lão có lòng hướng thánh, hiện tại thấy bệ hạ phía trước, kìm lòng không được muốn tiến lên cũng là hợp tình hợp lý, đại nhân không nên gây thêm phiền phức rồi."
Ngữ điệu của nữ tử cực kỳ yên lặng, nhưng khiến tên quan lễ đang muốn vươn tay ra kia trong lòng chấn động, một cỗ cảm giác nghĩ mà sợ xông lên đầu.
Trước đó gã theo bản năng muốn ngăn cản chẳng qua chỉ là xuất phát từ quen tay, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại ý thức được vị lão nhân trước mặt này thế nhưng là Tiên nhân sắp trở thành quốc sư, nhân vật như vậy không phải là người mà gã có thể trêu chọc được? Nghĩ tới đây, tên lễ quan kia vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy một vị nữ tử mặc áo xanh khóe miệng mỉm cười nhìn mình.
Kia đương nhiên là một bộ phong cảnh tuyệt mỹ, nhưng tên quan lễ kia lại rất rõ ràng thân phận của đối phương, gã giật mình một cái, vội vàng gật đầu nói tạ với cô, sau đó liền thu hồi ánh mắt của mình, không dám liếc mắt nhìn nhiều dù chỉ là một cái.
Sau đó tên quan lễ kia ngẩng đầu nhìn vị Tiên nhân đang bước từng bậc thang trước mặt, nghĩ đến rốt cuộc có muốn hỏi xong một câu tuần phố cuối cùng hay không, miễn cho đến lúc đó bị người bắt lấy một cái lý do lễ nghi không thoả đáng, gã thấp cổ bé họng trong triều đình cũng không có bao nhiêu bằng hữu, nếu như thật sự bị người bắt được chân đau, không hẳn sẽ có người sẵn lòng buông tay giúp đỡ gã, ở trong triều đình này, dù chỉ là một tên quan lễ không có chút ý nghĩa, cũng phải ăn nói cẩn thận, sống cẩu thả qua ngày. Ôm tâm tư như vậy, gã lúc đó vẫn dắt cuống họng cao giọng nói: "Chư vị còn có chỉ tríchI"
Trên đời này có một số việc dù sao vẫn đi ngược lại với suy nghĩ của con người.
Câu hỏi này của tên quan lễ vốn là muốn làm cho cẩn thận chặt chẽ, không để người khác nắm bắt lấy nhược điểm của mình, có ai ngờ rằng hết lần này tới lân khác một câu hỏi cuối cùng này, đã dẫn xuất ra mầm tai vạ —— cái loại cực kỳ lớn kia.
Tất cả mọi người vào lúc đó ngẩng đầu nhìn lão giả đang cất bước tiến lên, đại khái cũng không để trong lòng đối với một câu cuối cùng của tên quan lễ này, dĩ nhiên cũng chưa từng để tâm chuyện nhỏ nhỏ Tư Không Bạch làm ra hành động không hợp lễ nghi, dù sao tâm tư Vũ Văn Nam Cảnh còn tại đó, đương nhiên sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà thay đổi.
Nhưng trong nháy mắt câu hỏi của viên quan lễ kia rơi xuống, trước Long đài vốn chỉ có tiếng chiêng trống vang vọng và tiếng bước chân của Tư Không Bạch lại bỗng nhiên vang lên một thanh âm cực kỳ đột ngột.
"Thảo dân Ninh Trúc Mang cảm thấy chuyện này không thích đáng!"
Thanh âm kia không quá lớn, cũng không trộn lẫn bất cứ chân nguyên nào vào trong đó, nhưng có thể nói ra lời như vậy ở trong đại điển đã đủ để được xưng tụng là kinh thế hãi tục rồi. Mọi người chưa từng lường trước còn có biến cố như vậy đương nhiên khó tránh khỏi trong lòng xiết chặt, đang muốn theo tiếng nhìn lại, nhưng vào lúc này lại có một thanh âm vang lên.
"Thảo dân Tống Nguyệt Minh cũng cảm thấy chuyện này không thích đáng!"