Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 225: Đừng Quên Chuyện Năm Xưa (1)

Chương 225: Đừng quên chuyện năm xưa (1) Chương 225: Đừng quên chuyện năm xưa (1)Chương 225: Đừng quên chuyện năm xưa (1)

Con mắt Tư Không Bạch vào lúc đó bắt đầu híp lại, bước chân lão phóng ra cũng đột nhiên dừng, đứng thẳng tại chỗ, hai tay thả lỏng phía sau, một bộ áo dài màu trắng cùng với bộ tóc bạc kéo dài tới eo tung bay trong gió.

Hai bóng người kia tới đúng hạn, từ phía chân trời rơi xuống, ngăn ở con đường dẫn lên Long đài trước người Tư Không Bạch.

Một người lông mi trắng tóc đen, tuổi tâm bốn mươi.

Một người mày rậm mắt to, tuổi tròn đôi mươi.

Ánh mắt Tư Không Bạch dừng ở trên người nam nhân lông mi trắng tóc đen chừng một lát, thần sắc bình tĩnh nói: 'Không ngờ ngươi còn sống."

Sau đó lão lập tức quay đầu nhìn về phía thanh niên áo bào màu tím bên cạnh, một khắc này, thân sắc trên mặt vị Tiên nhân nọ cuối cùng có chút biến hóa khác biệt, lão không khỏi tiếc nuối nói: "Cũng thật không ngờ, ngươi vẫn lựa chọn con đường này."

Thanh niên áo bào tím nghe vậy lại chắp tay làm một xá với Tư Không Bạch, mở miệng nói: "Tống Nguyệt Minh bái kiến sư tôn."

Ngữ điệu của gã cực kỳ cung kính, thái độ khiêm cũng, cũng không thể nhìn ra một chút sát cơ của người chuẩn bị liều mạng, ngược lại thật sự như là một vị hậu sinh lúc gặp mặt trưởng bối của mình.

Đương nhiên, sự thật chắc chắn không phải là như thế.

Trong tích tắc thanh niên áo bào tím chắp tay làm một bái kia, trong đôi mắt híp lại của Tư Không Bạch liền sáng lên một đạo Thần quang. Lão thoáng nhìn thấy một sự vật màu đỏ tươi ở phía sau lưng thanh niên kia, lão đương nhiên cực kỳ quen thuộc với việc này. Đó là thanh kiếm tạo nên địa vị của lão ngày hôm nay, được xưng là con có thể giết cha, thân nhưng giết vua.

Tâm tư của lão vào lúc đó trầm xuống, ánh mắt đảo qua trên thân hai người, lập tức nói: "Lẽ nào các ngươi cho là dựa vào một thanh Hình Thiên kiếm, là có thể giết được ta hay sao?"

Tư Không Bạch chỉ nhìn một cái đã thấy rõ ràng tu vi của hai người, Ninh Trúc Mang là Đại Diễn cảnh, Tống Nguyệt Minh thì là Ly Trân cảnh, người phía trước đã xâm dâm cảnh giới này thật lâu, đương nhiên có thể coi là người số một, số hai bên trong cùng cảnh; còn người sau tuổi tác mới hai mươi tuổi đã có tu vi Ly Trần cảnh đại thành, điểm này có thể đủ để sánh vai cùng người được xưng là thiên tài kiếm đạo - Diệp Hồng Tiên. Nhưng mặc kệ người phía trước hay là người sau, không tới Tiên nhân cảnh, dù cho có thanh hung kiếm Hình Thiên nổi danh thiên hạ tương trợ, muốn giết lão vẫn như là vào đầm rồng hang hổ.

Đây cũng không phải là do Tư Không Bạch khinh thường thực lực hai người, cũng không phải là Hình Thiên kiếm nổi danh có một không hai thiên hạ, cần nhiều thế hệ Kiếm Lăng Nam Hoang trấn thủ chỉ là hữu danh vô thực.

Trên thực tế, Tư Không Bạch chắc chắc như vậy bắt nguồn từ hiểu rõ của lão đối với Hình Thiên kiếm.

Dù sao lão đã từng dùng qua vật này, chém giết đế vương có Long khí hộ thể, dù có thân thể Tiên nhân, nhưng chỉ cần hơi hơi vận dụng lực lượng bản nguyên của Hình Thiên kiếm vẫn không thể không khiến lão tĩnh dưỡng nhiều ngày mới chuyển biến tốt đẹp, còn với tu vi của hai người Ninh Trúc Mang, nếu như dám động dùng lực lượng bản nguyên của Hình Thiên kiếm này, chỉ sợ không quá mười hơi thở sẽ bị hung linh bên trong Hình Thiên kiếm cắn trả, cũng chính bởi vì hiểu rõ điểm này, Tư Không Bạch mới dám giao vật ấy cho Tống Nguyệt Minh. "Được hay không, cuối cùng phải thử qua một chút mới biết được."

Thanh niên áo bào tím mỉm cười, thân thể cùng lúc đó phóng ra một bước lên phía trước, trường bào màu tím của gã lập tức căng phồng lên, một cỗ kiếm ý cuồn cuộn trào ra. Nam nhân lông mi trắng tóc đen ở bên cạnh thấy thế, đương nhiên cũng không chịu thua đối phương, vào lúc này cũng bước chân ra, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, một thanh trường kiếm bị y nắm chặt trong tay, còn sau lưng có một hư ảnh chân linh sư tử màu trắng hiện lên. ....

Mắt thấy hai người đột nhiên xông ra này muốn đánh một trận sống chết với Tư Không Bạch dưới Long đài này, thống lĩnh cấm quân Triệu Tinh Vũ vốn đứng bên cạnh Vũ Văn Nam Cảnh lập tức nhíu mày, muốn tiến lên một bước, kêu gọi những hộ vệ mặc giáp kia vây bắt hai người này lại.

Thế nhưng bước chân của hắn vừa mới phóng ra, Vũ Văn Nam Cảnh ở một bên lại bỗng nhiên nhíu hai con ngươi lại, nhẹ giọng nói: "Triệu thống lĩnh, cứ mặc kệ bọn họ đi."

"Thế nhưng. . . nếu mặc cho bọn họ càn quấy, sợ sẽ mất thể diện của Hoàng thất." Triệu Tinh Vũ có chút lo lắng nói.

Vũ Văn Nam Cảnh nghe vậy chuyển con mắt nhìn vị thống lĩnh trẻ tuổi này một cái, nhẹ giọng nói: "Thể diện của Hoàng thất chưa bao giờ là nghi thức uy nghiêm, cũng không phải kính sợ tránh như tránh hổ, mà là trên bàn ăn của dân chúng có đồ ăn đủ no, trên người mặc xiêm y có thể giữ ấm."

"Nếu như hỏi bá tánh, nếu bá tánh có chỉ trích, vậy thì để cho bọn họ tranh luận ra đúng sai, quyết ra thắng bại."

"Đây mới là thể diện mà Hoàng thất Đại Chu ta cần."

Lời nói này của Vũ Văn Nam Cảnh cực kỳ nhu hòa, nhưng rơi vào trong tai Triệu Tinh Vũ lại cảm thấy như búa tạ rơi trống, vang vọng bên tai, làm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. .. .

Đối với song phương Tư Không Bạch mà nói, giữa bọn họ cũng không thể coi là lạ lãm.

Bọn họ hiểu rõ tính cách lẫn nhau, cũng có thể cảm nhận được quyết ý của đối phương, đương nhiên cũng sẽ không vọng tưởng chỉ cần mấy câu đã dẹp loạn trận quyết chiến này.

Chuyện này liên quan đến ý niệm, liên quan đến truyền thừa, càng liên quan đến hứa hẹn với một số người không còn trên đời này.

Mà một khi chuyện đã kéo lên trình độ như vậy, một cuộc quyết chiến không chết không thôi đã định trước không thể tránh né.

Bởi vậy giữa lẫn nhau cũng không cần nhiều lời, đại chiến thoáng qua đã kéo ra màn che.

Chân linh sư tử phía sau lưng Ninh Trúc Mang gào thét, cuốn theo kiếm ý cuồng bạo quanh người y, trực tiếp tập sát về phía Tư Không Bạch, Tống Nguyệt Minh đương nhiên cũng không chịu thua chiến hữu của mình, gã mặc dù không gọi Chân linh ra, nhưng thanh Hình Thiên kiếm trong tay lại sáng lên một trận huyết quang màu đỏ tươi, sát cơ cuồn cuộn trào lên, cùng phối hợp với Ninh Trúc Mang từ trái phải giáp công Tư Không Bạch.

Chiêu thức của hai người này hiển nhiên là lăng liệt vô cùng, mặc kệ khí thế hiện tại hoặc là lực lượng lôi cuốn bên trong đó, đã không có địch thủ bên trong cùng cảnh.

Nhưng điều tiếc nuối chính là, mặc kệ người ở bên ngoài xem chiêu thức như vậy thanh thế to lớn ra sao, tại trước mặt Tiên nhân vẫn có vẻ không ăn thua gì như cũ.

Tư Không Bạch lúc đó duỗi tay ra, một trái một phải, trực tiếp nghênh đón sát chiêu của hai người.

Hai mặt kiếm thuẫn từ mấy đạo kiếm quang màu đen xoay tròn ngưng tụ mà thành lơ lửng ở trong lòng bàn tay Tư Không Bạch hiện tại, kiếm thuẫn màu đen nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt khi chạm nhau với kiếm chiêu do hai người Ninh Trúc Mang kích phát ra, thân thuẫn run rẩy một trận, rồi sau đó kiếm ý mênh mông do hai người Ninh Trúc Mang gọi ra tựa như cùng gặp phải một cái lạch trời, lại không cách nào vượt qua nửa phân.

Tuy rằng từ vừa mới bắt đầu đã minh bạch Tư Không Bạch cường đại, nhưng sát chiêu không lối thoát do hai người liên thủ lại bị hóa giải một cách dễ dàng như thế, kết quả như vậy khiến sắc mặt Ninh Trúc Mang cùng Tống Nguyệt Minh trầm xuống. Mà tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt vị Tư Không Bạch kia, khóe miệng lão giả này lập tức phác họa một nụ cười lạnh, lão nhẹ giọng lời nói: "Ta sẽ cho các ngươi một cái tang lễ đầy đủ long trọng đấy."

Lời này vừa dứt, kiếm ảnh tạo thành hai quả kiếm thuẫn trên hai tay của lão bỗng nhiên xoay tròn, những kiếm ảnh kia một thanh nối liền một thanh dựng thân kiếm của mình lên, lập tức liên tiếp phát ra từng tiếng kiếm minh cao vút, sau đó tựa như lưu quang chia nhau đánh về phía Ninh Trúc Mang cùng Tống Nguyệt Minh.

Chân nguyên hai người gọi ra cũng tốt, kiếm ý kích phát ra cũng được, tại phía dưới chút kiếm ảnh màu đen này đều như da mục bị xé toạc ra, những kiếm ảnh màu đen kia như vào chỗ không người thoáng qua liền giết trước mặt hai người.

Phốc!

Hai tiếng kêu rên đồng thanh phun ra từ trong miệng hai người, thân thể Tống Nguyệt Minh cùng Ninh Trúc Mang vào lúc đó bị kiếm ảnh màu đen kia gây thương tích, chia ra ở dưới eo cùng cánh tay phải tràn ra một đường máu tươi, thân thể bọn họ chợt lùi vê, kiếm chiêu của riêng bản thân kích phát ra cũng bởi vì bản thể bị thương mà tạm thời phải thu liễm.

Mặc dù thương thế của hai người nhìn qua chỉ là bị mũi kiếm cắt vỡ huyết nhục, miệng vết thương cũng không quá sâu, nhưng trên thực tế thứ bám vào phía trên kiếm ảnh màu đen kia đến từ kiếm ý màu đen của Tư Không Bạch, kiếm ý kia theo những kiếm ảnh nọ lưu lại trên miệng vết thương của hai người, không ngừng gặm nhấm huyết nhục, cắn nuốt lực lượng trong cơ thể bọn họ.

Tuy rằng bởi vì miệng vết thương không lớn, thôn phệ như vậy diễn ra rất chậm, nhưng nếu về sau lại bị Tư Không Bạch tranh thủ được mấy cơ hội, xem chừng song phương cũng không cần thiết phải đánh nữa —— chỉ bằng vào lực lượng thôn phệ của kiếm ý màu đen cổ quái này đã đủ để hấp thu cạn kiệt kiếm ý chân nguyên trong cơ thể hai người Ninh Trúc Mang chỉ trong một thời gian ngắn.

Hai người hiểu rõ được điểm này sắc mặt tự nhiên ngưng trọng lên.

Bọn họ vào lúc đó nhìn nhau một cái, Tống Nguyệt Minh trước tiên mở miệng nói: "Bổn sự của sư tôn còn lợi hại nhiều hơn so với trong tưởng tượng của Tống mỗ?”"

Ninh Trúc Mang mang ánh mắt phức tạp khẽ gật đầu, nói: "Quả thực không giống như người vừa mới du ngoạn Tiên cảnh không đến mấy năm."

"Tiếp tục như thế, chưởng giáo cùng ta chỉ sợ phải bỏ mạng ở ở nơi này rồi." Tống Nguyệt Minh lại tiếp tục nói, bên trong ngữ điệu lại bỗng nhiên nhiêu hơn một chút hương vị khác.

"Ừ, đúng là như thế" Ninh Trúc Mang đáp lại, nhưng thần tình trên mặt lại không có quá nhiều vẻ thê lương, ngược lại mang theo một chút vẻ đùa cợt.

"Tuy rằng tiếc hận, nhưng vì truyền thừa nghìn năm của Linh Lung các, lão phu cũng không thể không đau nhức hạ sát thủ.' Tư Không Bạch nghe hai người này đối thoại chợt tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói, khí thế quanh người lão vào một khắc này trở nên càng cuồng bạo, từng đạo kiếm ảnh màu đen như khổng tước xòe đuôi mở ra phía sau lưng lão, uy thế cực lớn cùng lúc đó bao phủ Ninh Trúc Mang cùng Tống Nguyệt Minh.

Nhưng hai người dưới uy áp của Tiên Nhân lại tựa như không nghe được lời cảm thán của Tư Không Bạch, bọn họ vẫn đang tiếp tục đối thoại của chính mình.

"Chưởng giáo đại nhân không tiếc Tử Ngư sao? Nàng vẫn còn chưa lấy chồng, ngài dù sao cũng hiểu rõ tính khí của Tử Ngư sư tỷ, chết vô ích như vậy không giúp nàng thử phu quân tương lai một chút? Đến lúc đó gặp người không tốt sẽ đau khổ cả đời đó a." Tống Nguyệt Minh nhìn chằm chằm nam nhân lông mi trắng tóc đen trước mắt, nói.

Nhưng Ninh Trúc Mang nghe được lời này lại không động chút nào, y mở trừng hai mắt nói: "Vậy ngươi có nghĩ đến Tử Xuyên cô nương đang còn trẻ trung như vậy, nhất định sẽ phải cô phụ làm vợ góa cho ngươi cả đời ư, xem chừng không qua được mấy năm sẽ tái giá, ừ... Tiểu Từ Lai có phải sẽ gọi người khác một tiếng cha hay không?”

Bầu không khí nặng nề giữa hai người chẳng hiểu sao chợt tản đi, ngược lại bắt đầu mở miệng châm chọc lẫn nhau.
Bình Luận (0)
Comment