Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 614 - Chương 226: Đừng Quên Chuyện Năm Xưa (2)

Chương 226: Đừng quên chuyện năm xưa (2) Chương 226: Đừng quên chuyện năm xưa (2)Chương 226: Đừng quên chuyện năm xưa (2)

Biến cố như vậy thật ra khiến Tư Không Bạch vốn chuẩn bị xuất thủ có chút bất ngờ, lão nhíu mày, đáy lòng nổi lên nghi hoặc, cũng có phẫn nộ vì bị hai người khinh thường. Lão cũng lười xem xét hai người cãi lộn là cố ý biểu diễn, hay là còn có ẩn tình khác, lão chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tính mạng hai người, sau đó lão sẽ có thể leo lên Long đài, dẫn đầu Linh Lung các đi về chỗ huy hoàng.

Nghĩ như vậy, một thanh trường kiếm màu đen sau lưng của lão liền phát ra một trận kiếm minh cao vút, dường như dồn dập muốn uống máu tươi của địch nhân.

Dường như cũng cảm nhận được điểm này, Tống Nguyệt Minh thở dài một hơi, nói: "Chưởng giáo không có hậu chiêu gì ư?”

Ninh Trúc Mang nghe được câu hỏi này, khóe miệng lập tức phác hoạ lên một ý cười khi "Gian kế thực hiện được”, y hỏi ngược lại: "Ngươi có sao?”

"Nếu như không có, không dám mời Chưởng giáo đi tìm chết trước?" Tống Nguyệt Minh cười khổ nói.

"Hậu sinh đều có, kẻ làm chưởng giáo lại không, truyền đi chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ ư?" Ninh Trúc Mang mở trừng hai mắt nói.

Lúc này, Tư Không Bạch dĩ nhiên đã thúc giục lên vài thanh kiếm ảnh màu đen sau lưng mình, chúng nó cuốn theo kiếm ý màu đen tràn đầy nào gào thét đánh tới hai người, mà trong quá trình tập sát như vậy, kiếm ý bao bọc quanh thân vài thanh kiếm ảnh màu đen càng nồng đậm, sau khi thoáng qua lại hóa thành một mảnh Giao Long màu đen dài hẹp.

Mắt thấy tai vạ đến nơi, Tống Nguyệt Minh cũng không khỏi không thu hồi ý định tiếp tục thử, gã nói: "Cùng một chỗ?"

Đề nghị như vậy lại cực kỳ bất ngờ bị Ninh Trúc Mang phản bác, vị Chưởng giáo đại nhân lông mi trắng tóc đen này lắc đầu, nói: "Ngươi tới trước, pháp môn của ta ra tay, sẽ không có cơ hội cho ngươi biểu diễn."

Nghe câu trả lời như vậy, Tống Nguyệt Minh đương nhiên khó tránh khỏi sững sờ, thế nhưng chín con Giao long màu đen chỉ do kiếm ảnh hóa thành vậy mà tập sát đến trước mặt, gã cũng không có thời gian suy nghĩ thật kỹ hoặc đề ra nghi vấn với ý trong lời nói của Ninh Trúc Mang.

Gã lúc đó không thể không đứng thẳng người, triệu tập lên chân nguyên của quanh thân, đột nhiên kích phát ra, một cỗ kiếm ý cuồn cuộn lập tức cuồn cuộn quanh thân thể gã.

"Hả?" Lông mày của Tư Không Bạch nhíu lại, hai đầu lông mày nổi lên một chút dị sắc, nhưng rất nhanh liền lại khôi phục nguyên trạng, trong miệng lại cảm thán nói: "Đại Diễn cảnh. .. Nghĩ không ra ngươi tuổi còn trẻ lại có thể đạt được cảnh giới như vậy, thực sự khiến cho kẻ làm sư phụ như ta kinh ngạc... -

Rất nhanh lão lại lắc đầu, không khỏi tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc ngươi chọn lầm đường, ngày hôm nay sư phụ chỉ có thể tự mình tiễn đưa ngươi quy thiên."

Nói đến đây, thủ chưởng của Tư Không Bạch giấu ở ống tay áo rộng thùng thình bỗng nhiên cong ngón búng ra, chín con Giao long gào thét mà đi bỗng nhiên cải biến phương hướng phân biệt giết đến trước mặt hai người, vào lúc đó đều đồng loạt chuyển hướng về phía Tống Nguyệt Minh.

Đối mặt chín con Giao long do kiếm ý của Tiên nhân gây ra, trên mặt Tống Nguyệt Minh chẳng những không biểu hiện ra một chút vẻ hoảng sợ nào, ngược lại vào lúc đó chậm rãi nhắm hai con ngươi lại.

Xung quanh kiếm ý cuồn cuộn, bốn bề Giao long gào thét, vào giờ khắc này đều không liên quan gì đến gã. Gã vẫn như lão tăng nhập định đứng ngay tại chỗ, lông mi giãn ra, như đi vào một giấc mộng đẹp.

Nhưng kiếm ý trong cơ thể gã vào lúc đó càng cuồn cuộn trào ra, tính cả một bộ áo bào tím rộng thùng thình kia vào lúc này cũng căng phồng thật lớn.

Kiếm kia ý ngưng mà không tán quanh thân gã, theo số lượng tụ tập dân dần tăng nhiều, vậy mà từ vẻ thuần trắng dần dần biến thành màu đỏ tươi chói mắt. Sau đó trong một loạt biến cố này nổi lên, kiếm ý đỏ tươi bắt đầu không ngừng tràn vào thân Hình Thiên kiếm đang dựng ngược ở phía trước mặt gã, trên thân kiếm Hình Thiên kiếm cũng bắt đầu nổi lên tia sáng chói mắt.

"Chẳng lẽ ngươi lại muốn thúc giục lực lượng bản nguyên của Hình Thiên kiếm?" Tư Không Bạch tận mắt nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng lại nổi lên một ý cười đầy giễu cợt.

Dù tu vi của Tống Nguyệt Minh đã vượt quá lão dự liệu đi tới Đại Diễn cảnh, nhưng tu vi như vậy ở trước mặt lực lượng bản nguyên kinh khủng của Hình Thiên kiếm vẫn không đáng giá nhắc tới. Một khi thúc giục lực lượng bản nguyên này, tu vi huyết nhục trong cơ thể Tống Nguyệt Minh sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ ở trong thời gian cực ngắn, trong suy nghĩ của Tư Không Bạch, thúc giục Hình Thiên kiếm không thể nghi ngờ là một lựa chọn ngu xuẩn đến cực hạn.

Nhưng Tống Nguyệt Minh hiển nhiên không để lời nói của Tư Không Bạch vào trong tai, trong tích tắc chín con Giao Long màu đen do kiếm ý hóa thành đánh úp về phía mình, hai con ngươi gã nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, một đường kiếm quang đỏ tươi hiện lên trong hai đôi mắt.

Chích!

Hình Thiên kiếm trong tay gã đột nhiên tuôn ra một tiếng kiếm minh cao vút, huyết quang chói mắt sáng lên trên thân kiếm, sáng loáng gần như khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

Mà ở phía dưới huyết quang chói mắt như vậy, chín con Giao long từ kiếm ý hóa thành kia như lâm đại địch đồng loạt phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, vậy mà điên cuồng ngừng thế công của bản thân, bỏ chạy về phía Tư Không Bạch.

Nhưng Hình Thiên kiếm bạo phóng ra hào quang lại tựa như đã có được linh trí, nó cũng không cam lòng dừng lại như vậy, thân kiếm chấn động, lại từ trong tay Tống Nguyệt Minh bay ra, trực tiếp đuổi theo chín con Giao long đang bỏ chạy kia.

Tốc độ của nó nhanh đến cực hạn, dù là Giao long do kiếm ý của Tiên nhân thúc giục ra cũng không thể thoát được nó truy kích, chỉ nghe một tiếng rên rỉ cực lớn vang lên, một con Giao long kiếm ý vào lúc đó bị Hình Thiên kiếm toàn thân quấn vòng quanh huyết quang chặt đứt đôi, hóa thành từng đạo hắc khí thật lâu không tiêu tan.

Hình Thiên kiếm một kích đắc thắng lại tựa như chưa thỏa mãn với chiến quả như vậy, nó gào thét còn muốn xông về phía trước, lúc này đây nó chuyển mục tiêu của mình vào trên người vị Tiên nhân Tư Không Bạch kial

Chuyện này không thể nghi ngờ đã chọc giận vị Tiên nhân nọ, lão nhân mặc một bộ áo bào màu trắng này nhướng mày, mãnh liệt vung ống tay áo của mình lên, hắc khí ngập trời tuôn ra từ dưới ống tay áo của lão, con Giao long bị chém đứt hóa thành hắc khí sau khi được cỗ hắc khí này tràn vào chợt trùng sinh lân nữa, mà khí thế của tám con Giao long còn lại dưới cỗ hắc khí này xâm nhiễm cũng trở nên đại thịnh.

Chín con Giao long dưới sự thúc giục của Tư Không Bạch, dường như đã lấn át được sợ hãi với Hình Thiên kiếm này, chúng nó gào thét xông lên, không ngừng lấy thân hình va đập vào trên thân kiếm Hình Thiên, tuy rằng khó tránh khỏi bị kiếm quang đỏ tươi bắn ra từ thân Hình Thiên kiếm gây thương tích, nhưng vết thương chỉ trong tích tắc đã bị hắc khí do Tư Không Bạch kích phát ra chữa lành như cũ. Hình Thiên kiếm dưới loại trùng kích như vậy tốc độ dần dần đổi chậm, huyết quang dữ tợn khiếp người trên thân kiếm kia cũng lập tức trở nên ảm đạm.

Chỉ mấy hơi thở trôi qua, chín con Giao long vậy mà xông tới Hình Thiên kiếm gần trăm lần, hào quang trên thân Hình Thiên kiếm cuối cùng triệt để mờ đi, nó phát ra một tiếng kiếm minh không cam lòng, thân kiếm vào lúc đó thẳng tắp rơi xuống, đâm vào trên mặt đất cách Tư Không Bạch mấy trượng.

Tư Không Bạch giải quyết xong phiền toái này ngước mắt nhìn về phía Tống Nguyệt Minh cách đó không xa, lúc này dường như đã bị lực lượng bản nguyên của Hình Thiên kiếm cắn trả, Tống Nguyệt Minh cúi đầu, có chút bạc nhược đứng ở nơi đó. Lấy thần thức của Tư Không Bạch cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, hiện tại nội tức trong cơ thể gã loạn thành một đoàn, hiển nhiên mấy hơi thở ngắn ngủi thúc giục Hình Thiên kiếm trước đó cũng đã khiến cho gã kiệt lực, hoàn toàn mất đi lực lượng tái chiến.

Nghĩ tới đây, Tư Không Bạch không khỏi cười lạnh một tiếng, bên trong ngữ điệu có chút ít đùa cợt: "Phía dưới Tiên nhân, chỉ bằng vào lực lượng bản thân không người có thể làm tổn thương Tiên nhân được."

"Chuyện như vậy xưa nay đồng lý, ta cho rằng ngươi là người thông minh, lại không nghĩ chỉ đạo lý đơn giản như vậy mà nghĩ mãi không rõ."

Tư Không Bạch dứt lời ấy, tay của lão lại nâng lên lần nữa, chín con Giao long màu đen theo tiếng mà động, vào lúc đó liền bao bọc quanh người Tống Nguyệt Minh.

Ngay khi lão muốn khu động những con Giao long kia tước đoạt đi tính mạng của thiếu niên này, Tống Nguyệt Minh cúi đầu lại mở miệng nói: 'Sư tôn thật sự là dễ quên a?"

Không biết là vì cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, hay là ngữ điệu kỳ quái trong lời nói của Tống Nguyệt Minh để cho Tư Không Bạch có chút tò mò, vị Tiên nhân này vào lúc đó vậy mà ngừng thế công sắp phát động của bản thân, khế nhíu mày nói: "Cái gì?"

Lúc này cái đầu cúi thấp của Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên ngẩng lên, trên khuôn mặt trong suy nghĩ của Tư Không Bạch hẳn là vốn nên tràn ngập uể oải cùng quẫn bách lại hiện ra một ý cười cực kỳ sáng lạn. Gã nhìn chằm chằm vào Tư Không Bạch, khóe mắt nheo lại dần dần cong lên, giống như nghĩ tới chút chuyện cực kỳ thoải mái nào đó, lại dùng một loại ngữ điệu tiếc nuối tựa như của Tư Không Bạch lúc trước nói: "Tống mỗ ngu dốt, có lẽ làm không được chuyện này. . “

"Nhưng sư tôn sao có thể quên chuyện Cực Mang Kiếm tiên nhập ma năm đó vậy?"

Tư Không Bạch nghe vậy biến sắc, nhưng còn không đợi lão nói ra bất kỳ lời nào.

Thanh Hình Thiên kiếm vốn hào quang ảm đạm rơi cách lão không xa kia bỗng nhiên lại sáng lên một vòng hào quang màu đỏ tươi một lần nữa, rồi sau đó hào quang kia quấn vòng quanh không ngừng hội tụ về chỗ chuôi kiếm, vậy mà hóa thành một cánh tay nắm chuôi kiếm, hào quang đỏ tươi thuận theo cánh tay kia không ngừng lan ra, một bóng người dần dần ngưng tụ thành hình, sau mấy hơi thở đã hóa thành một thân ảnh mặc áo bào màu đỏ.

Cho dù Tư Không Bạch thân là Tiên nhân cũng chưa bao giờ thấy tình cảnh quỷ dị như vậy, lão trừng lớn hai mắt nhìn tất cả chuyện này.

Đạo thân ảnh mặc áo đỏ kia lại một tay bắt lấy thanh Hình Thiên kiếm kia nâng lên, dịu dàng cười nhìn vê phía Tư Không Bạch, một thanh âm quen thuộc vào lúc đó vang lên bên tai lão giả này.

Đã lâu không gặp, Tư Không sư thúc.'
Bình Luận (0)
Comment