Chương 227: Viết lại cho hậu nhân, như ta ghi chép vậy
Chương 227: Viết lại cho hậu nhân, như ta ghi chép vậyChương 227: Viết lại cho hậu nhân, như ta ghi chép vậy
Trong Chấp Kiếm phủ, Từ Hàn chau mày nhìn thân ảnh đang nằm trên giường kia.
"Chẳng lẽ ngay cả các ngươi cũng không hề phát giác được chút gì sao?" Hắn nhìn một hồi lâu, sau đó mới quay đầu hỏi một người nam tử trung niên ở bên cạnh.
Người này có diện mạo cao lớn, phải trên tám thước, đang mặc áo bào màu vàng bốn tuyến, tên là Ngọc Bất Trần. Nghe nói mấy chục năm trước dựa vào lực lượng của bản thân sát nhập thi đấu Chấp Kiếm nhân, đứng đầu hạng Đồng chấp, bởi vì không môn không phái, cộng thêm những năm này làm việc cần cù chăm chỉ, rất được Tiêu Nhiêm tín nhiệm, cũng coi như thuộc nhân vật "Người một nhà" ở hàng ngũ Kim chấp ít ỏi bên trong Chấp Kiếm các hôm nay.
Lần này tiến về những nơi rộng lớn như Tề châu, Long châu điều tra chuyện những cường giả Ly Trân cảnh chết đi một cách ly kỳ, Tiêu Nhiêm liên dẫn theo vị Ngọc Bất Trần này, một là có ý đề bạt trọng dụng, hai là bên trong Chấp Kiếm các hôm nay thực sự không có quá nhiều người đáng giá để y tin tưởng.
Nhưng chỉ sợ bản thân Tiêu Đại các chủ cũng chưa hề ngờ tới, hành trình ra ngoài lần này rốt cuộc sẽ rơi vào kết cục như vậy.
Theo Ngọc Bất Trần dẫn rất nhiều Chấp Kiếm nhân mang Tiêu Nhiêm toàn thân là máu trở về nói, Tiêu Nhiêm đang trong lúc đi tới lại đột nhiên liền ngã xuống đất không dậy, toàn thân đổ máu.
"Không có!" Nghe được một câu hỏi này của Từ Hàn, Ngọc Bất Trân quả quyết lắc đầu, nói: "Chính trong thời gian một cái nháy mắt kia, các chủ liên ngã xuống đất không dậy, đám người chúng ta vào thời khắc đó cũng không phát giác được có bất cứ khác thường nào."
Những từ ngữ như vậy, Từ Hàn đã nghe Nam Cung Tĩnh nói trên đường ởđi tới đây, lúc này nghe nam nhân tên Ngọc Bất Trần này nhắc lại, hắn vẫn ôm lấy nghi kị rất lớn đối với chuyện này.
Tiêu Nhiêm cũng không phải là La Cố Mệnh kia, Tiêu đại các chủ mặc dù như thường ngày cà lơ phất phơ, thích tiền tài như mạng, nhưng tu vi lại thật sự là cường giả Địa Tiên cảnh, không nói có rất ít người trên đời này có thể gây tổn thương cho y? Cho dù có cũng không thể đánh trọng thương một cách thần không biết quỷ không hay như vậy được? Từ Hàn nghĩ đến, cho dù là vị Tạ Mẫn Ngự vượt qua ba lần Thiên kiếp kia cũng không cách nào làm được. . .
Từ Hàn mơ hồ cảm thấy chuyện này có tồn tại chút liên hệ nào đó cùng với chuyện mà Tiêu Nhiêm đang cố hết sức muốn điều tra rõ ràng, dường như có một âm mưu cực lớn đang bao phủ toàn bộ giang hồ Đại Hạ, Từ Hàn không thể phán đoán chắc chắn chuyện kia là gì, nhưng có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự hiện hữu của nó....
Bây giờ là giữa trưa, sau khi từ miệng ngự y được mời tới từ Hoàng cung biết được Tiêu Nhiêm cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mọi người từ khi biết được nguyên nhân La Cố Mệnh chết đến hiện tại cũng không kịp chợp mắt cuối cùng tạm thời an lòng một chút, chia tay nhau trở về chỗ ở của riêng mình.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày hôm nay đã khổ cực rồi, có chuyện gì chúng ta nghỉ ngơi thật tốt rôi hãy nói." Trở lại bên trong Yến phủ, Từ Hàn cười ha hả nhìn mọi người một cái, thần tình thoải mái nói.
Đám người Yến Trảm Sở Cừu Ly cũng không có dị nghị, đồng loạt gật đầu xác nhận, liền lập tức quay người trở lại chỗ ở của riêng mình, nhưng Diệp Hồng Tiên lại dường như cảm nhận được Từ Hàn khác thường khi cố làm vẻ thoải mái, nàng há mồm đang muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, một thanh âm non nớt bỗng nhiên vang lên.
"Ài! Ngươi chính là Diệp Hồng Tiên phải không? Tên oắt con cõng đao kia kể với ta ngươi rất lợi hại, ngươi dạy ta công phu đi."
Diệp Hồng Tiên nghe nói lời ấy không khỏi sững sờ nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy tiểu cô nương tên là Mười chính kia chẳng biết lúc nào lanh lợi đi tới bên cạnh mình, hiện tại đang ngưỡng cái đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng.
Đối với vị tiểu Mười chín lai lịch không rõ này, trong lòng nàng nhiều ít có chút nghi hoặc, nhưng cô bé này mặc dù tính khí cổ quái, nhưng dù sao lúc trước đã giúp bọn họ nhận ra Ma La Huyết kia, Diệp Hồng Tiên mặc dù như thường ngày tính khí lạnh nhạt một chút, nhưng cũng là người ân oán rất rõ ràng, cộng thêm cô bé Mười chín này tuổi còn quá nhỏ, nàng đương nhiên không thể dùng lời lẽ lạnh lùng ghét bỏ đối phương được.
Nàng lúc đó hơi khom người xuống nhỏ giọng nói: "Công pháp của tỷ tỷ lại không thích hợp với tiểu hài tử, muội nên đi tìm tên tiểu Mộ An kia đi."
"Ta không! Ta muốn ngươi dạy!" Cũng không biết Tô Mộ An rốt cuộc đã ba hoa chích chòe mấy thứ gì đó với Mười chín, tiểu cô nương này liền nhận thức Diệp Hồng Tiên, trực tiếp ôm lấy một cái chân của nàng, lớn tiếng hét lên, nhìn tư thế chuẩn bị khóc lóc om sòm đặc hữu của đám tiểu hài tử.
Diệp Hồng Tiên có chút bất đắc dĩ, mà Từ Hàn lúc này đã quay người đi vào biệt viện của hắn, Diệp Hồng Tiên chỉ có thể tạm thời gạt tâm tư đi tìm hắn, quay người đối phó vị tiểu Mười chín khó dây dưa này. ...
Thân thể Bất Diệt cảnh để cho Từ Hàn có thể rất nhanh chóng chữa trị thương thế trên cơ thể mình, cũng làm cho hắn có được tinh lực lớn hơn thường nhân rất nhiều. Chỉ cần sẵn lòng thì hắn có thể không ngủ không nghỉ suốt một tháng.
Sau khi đi vào trong phòng hắn đúng như Diệp Hồng Tiên sở liệu, cũng không hề có ý định thiếp đi.
Nhưng đây cũng không phải là do hắn không muốn, mà bởi vì biết rõ mặc kệ ra sao mình cũng không cách nào an tâm thiếp đi.
Một cái lựa chọn gian nan bày ở trước mặt của hắn —— rời đi hoặc là lưu lại.
Hắn sở dĩ nói với mọi người không cần đi điều tra án mạng của La Cố Mệnh, nguyên nhân cũng rất đơn giản, kỳ thật chỉ cân nghĩ thật kỹ một chút, sẽ biết Chấp Kiếm các cũng tốt, Từ Hàn cũng được đều không có một chút lý do nào đoạt tính mạng La Cố Mệnh trong thời khắc mấu chốt này. Cái chết của gã nói cho cùng chỉ hai loại công dụng, thứ nhất là cho Lạc Hà cốc một cái lý do hoàn toàn đoạn tuyệt với Chấp Kiếm các, thứ hai chính là cho phép Xích Tiêu môn cầm đầu rất nhiêu tông môn, bày ra một cái cớ thuận lý thành chương đối đầu với Chấp Kiếm các ở bên trong Hoành Hoàng thành.
Thái độ của La Mặc hôm qua đã khiến Từ Hàn nhìn ra manh mối, Lạc Hà cốc dường như đã hoàn toàn ngả về phía Xích Tiêu môn, vị Tiên nhân mới thăng kia biết rất rõ ràng trong chuyện này có ẩn tình lại không muốn đi tìm kiếm chân tướng. Gã cho ra thời gian ba ngày càng không phải thật sự hy vọng Từ Hàn có thể tra ra cái gì, chỉ là vì kiêng ky Tiêu Nhiêm lúc ấy còn đang trên đường trở về, đồng thời cũng lo lắng câu châm ngôn "Bên trong Hoành Hoàng thành, không thấy huyết nhận”. Thế nhưng chờ đến ba ngày sau, châm ngôn như vậy ở trước mặt rất nhiều Tiên nhân lấy Tạ Mẫn Ngự cầm đầu, cuối cùng còn có thể có vài phần lực chấn nhiếp, hắn cũng không dám phán đoán nữa.
Huống hồ Tiêu Nhiêm mà Từ Hàn vẫn lấy làm chỗ dựa hôm nay cũng lâm vào hôn mê, nhìn thương thế cho dù có thể thức tỉnh trước khi Tạ Mẫn Ngự dẫn đại quân đến, chiến lực chỉ sợ cũng đã mười không còn một, Chấp Kiếm các hôm nay đại họa lâm đầu, Từ Hàn cũng không có lý do nhất định phải lưu lại cùng tiến thối với tổ chức này. Nhưng nếu như rời đi, không còn bức tường thiên nhiên như Hoành Hoàng thành che chở, lão nhân áo xanh từ Địa ngục trở về sẽ bỏ qua cho hắn sao? Nếu nói tiến thoái lưỡng nan, đại khái chính là tình cảnh của Từ Hàn hiện giờ.
Dưới tình huống như thế, có lẽ không một ai có thể thoải mái ngủ ngon được, Từ Hàn đương nhiên cũng là như vậy.
Hắn đứng ở trong phòng, sau khi trâm mặc mấy hơi thở cuối cùng hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh giường, từ dưới gối đầu móc ra một quyển sách cổ ố vàng, sách cổ kia dường như tuổi tác đã lâu, nhưng trên trang tên sách lấy khí thế long xa viết ra vài chữ to lại chưa hề tiêu giảm nửa phần phong vận bởi vì năm tháng.
Chỉ ngước mắt thoáng nhìn bốn chữ lớn Đại Long Tượng Ấn )_, Từ Hàn trong lúc nhất thời tâm thần kích động.
Đây chính là công pháp tu luyện thân thể Mật tông do Bất Khổ đại sư thuận theo tàn hồn của Lý Đông Quân dặn dò tặng cho Từ Hàn, công pháp này có thể tính là căn cơ lập tông của Mật tông Long Ẩn tự, đương nhiên là một phần hậu lễ, nhưng đáng tiếc một tầng sâu nhất trong Tàng Kinh các của Long Ẩn tự cần Bất Khổ đại sư cùng các chủ Chấp Kiếm các Tiêu Nhiêm liên thủ mới có thể mở ra, bằng không lấy thái độ tôn kính như khách quý của Bất Khổ đại sư đối với Từ Hàn hiện tại, xem chừng muốn đi đến chỗ kia đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó.
Đương nhiên Từ Hàn cũng chỉ tùy ý suy nghĩ một chút những ý niệm này, hiện tại đối với hắn mà nói, điều quan trọng nhất vẫn là nghĩ biện pháp tăng tu vi của mình lên, chuẩn bị ứng đối với phiền toái sắp đến. Cách làm như vậy khó tránh khỏi có chút dị nghị lâm trận mới mài gươm, nhưng trên thực tế từ khi Từ Hàn đạt được công pháp này đến nay, liền quá bận rộn theo trên người Lưu Đinh Đương tìm ra phương pháp cứu trợ Lưu Sanh, mặc dù cuối cùng không thu hoạch được gì, nhưng sau khi hao phí lượng lớn thời gian cùng tỉnh lực, đến lúc này Từ Hàn mới có thời gian đến đọc thật kỹ quyển sách é Đại Long Tượng Ấn } truyền thừa từ Mật tông Long Ẩn tự này.
Hắn chỉ có ba ngày ngắn ngủi, muốn trong chút thời gian như vậy tăng tu vi của mình lên tới cảnh giới đủ để chống lại cường giả Tiên nhân, không khác một chuyện người si nói mộng, nhưng tính khí Từ Hàn vốn là như thế, dù là hy vọng xa vời hắn cũng sẽ không bao giờ buông bỏ. ...
É Tu La Quyết È_ dùng Yêu lực để rèn luyện thân thể, trong đó tồn tại tai hại, tuy đơn thuần cung cấp tu vi tiến triển cực lớn cho người tu hành trong thời gian ngắn hạn, nhưng cũng sẽ lưu lại rất nhiều tai hoạ ngầm, đây cũng là lý do vì sao đám Tu La tu luyện Tu La Quyết )_ chỉ dừng ở cảnh giới luyện thể thứ tư, còn người vượt qua ba cảnh phía sau lại cực kỳ hiếm.
Cho dù là Từ Hàn, nếu không phải có được cánh tay phải của Yêu quân, lại trùng hợp đi đến Trấn Ma tháp, chỉ sợ hắn phải hao tổn không biết bao nhiêu thời gian mới có thể đi đến cảnh giới như hiện tại.
Mà công pháp Đại Long Tượng Ấn} so sánh với € Tu La Quyết ) lại rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều, cũng hợp lý rất nhiều. Hiển nhiên người sáng tạo ra công pháp này có rất nhiều nhận thức đối với tu hành thân thể.
Nhưng bất kể người phía trước hay là người sau, kỳ thật Từ Hàn cũng không quan tâm pháp môn tu hành cụ thể của bọn họ, hắn chỉ thực sự muốn từ bên trong công pháp é Đại Long Tượng Ấn} này biết rõ phương pháp để dùng tu vi luyện thể du ngoạn cảnh giới Tiên nhân.
Đến cảnh giới thứ bảy này, lấy phương pháp xử lý bên trong é Tu La Quyết ) , dùng Yêu lực rèn luyện thân thể có thể lấy được hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, cho nên nếu muốn đăng lâm Tiên cảnh, Từ Hàn tính toán thật kỹ một phen, nếu không có hai ba ngàn năm tuổi thì chắc chắn sẽ làm không được. Mà sau khi đọc xong ghi chép phương pháp tu hành bảy cảnh giới nhục thân bên trong quyển é Đại Long Tượng Ấn ) này, hắn lại nhíu mày. Phương pháp tu luyện € Đại Long Tượng Ấn } có khác biệt cực kỳ to lớn với é Tu La Quyết) ở chỗ, (Tu La Quyết} coi trọng truy cầu cường độ thân thể,mà_ é Đại Long Tượng Ấn} lại cần người tu hành có được tu vi nội lực ở mức độ nhất định, thông qua nội lực chế thuốc, lại rèn luyện thân thể. Nhưng nói cho cùng biện pháp như vậy chỉ thiếu cái là chỉ vì trước mắt của € Tu La Quyết ) , sau đó phương pháp rèn luyện thân thể bởi vì sử dụng nội lực khác biệt mà có chút biến hóa, nhưng bản chất lại không khác nhau quá lớn.
Thế nhưng bên trong phương pháp tu luyện một cảnh cuối cùng của é Đại Long Tượng Ấn ) cũng đã đề cập, phương pháp rèn luyện thân thể khi đến Bất Diệt cảnh sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, đại khái cũng như Ý Tu La Quyết ) , hiệu quả quá mức bé nhỏ, về phần làm thế nào lấy thân thể du ngoạn Tiên cảnh, bên trong đó cũng không hề đề cập nửa chữ, ôm một tia hi vọng cuối cùng, Từ Hàn lật ra một trang cuối cùng của quyển Đại Long Tượng Ấn} kia.
Bên trên một tờ này tràn đầy tranh vẽ cùng chú giải như những trang trước, trang cuối cùng này chỉ có rải rác vài chữ.
"Phương pháp bảy cảnh trước khó thành Thánh thể, có lẽ vì lực lượng người phàm khó có thể xây Tiên khu."
"Cho nên vọng trắc, lấy lực lượng Thiên Nhân thâm nhập quan sát phàm thể, có thể trợ giúp thành công con đường này; Nhưng Tiên nhân vốn ngạo mạn, há có thể hạ mình cho phàm nhân?"
"Cho nên lại vọng trắc, lấy hai lực lượng thủy hỏa bất dung va chạm vào nhau ở thể nội, làm cho lực lượng bao hàm trong đó có thể so với uy lực của Tiên nhân, đã thành Tiên đạo."
"Vốn lấy nhục thân xông đường lên trời, trước không có người sau cũng không có người. Lần này nói bừa không biết phép tắc, hi vọng hậu nhân thử tới, thành bại đều báo vào trong sách, như ta để lại ghi chép vậy...