Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 228: Người Trong Sách, Chuyện Trong Sách

Chương 228: Người trong sách, chuyện trong sách Chương 228: Người trong sách, chuyện trong sáchChương 228: Người trong sách, chuyện trong sách

Chữ viết đến tận đây chợt dừng, trong lòng Từ Hàn lại chấn động, hắn trong thoáng chốc tựa như xuyên thấu qua giữa những hàng chữ kia nhìn thấy một vị tiên hiên ngồi nghiêm chỉnh trước thanh đăng bên trong tháp cổ, trầm tư suy nghĩ dốc hết tâm huyết, mới tìm được một đạo pháp môn như thế.

Gã chính là người dò đường chưa từng cam chịu số phận mà Lý Đông Quân từng nhắc đến.

Từ Hàn trong lòng kính sợ, hắn tạm thời bỏ xuống nghi hoặc chuyện người luyện thể nên làm sao để du ngoạn Tiên cảnh, nhẹ nhàng đặt quyển sách cổ ố vàng kia lên bên trên bàn gỗ, sau đó đứng dậy cung kính chắp tay một xá với quyển sách cổ kia.

"Tiên sinh dạy dỗ, hậu sinh Từ Hàn ghi nhớ trong lòng." Hắn nói như thế, lại bái thêm ba lần mới thôi, rồi sau đó hắn đứng người lên, lại câm lấy quyển sách cổ ố vàng kia lần nữa, đang muốn thu vào trong ngực, sau đó lại suy nghĩ thật kỹ nội dung bên trong là như thế nào.

Nhưng ngay thời khắc tay của hắn chạm vào quyển sách cổ kia, thân thể của hắn lại bỗng nhiên chấn động.

Một cỗ cảm giác cực nóng vào lúc đó dâng lên từ bên trong sách cổ này. ..

Tay Từ Hàn giống như bị chạm điện buông ra, sau khi sững sờ một lúc hắn mới phục hồi tinh thần lại, lúc đó quay qua nhìn quyển sách cổ kia, thần sắc trên mặt cũng không kìm được mà trở nên cổ quái.

Hắn đương nhiên không thể nói rõ biến hóa như vậy cuối cùng bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm quyển sách cổ nhìn như bình thường kia. Nhưng hiện tại quyển sách cổ nọ chỉ yên tĩnh nằm bên trên bàn gỗ, cũng không phát sinh bất cứ dị biến nào, thật giống như toàn bộ cảm nhận của Từ Hàn lúc trước cũng chỉ là do hắn nhầm lẫn vậy.

Khoảng chừng mười hơi thở trôi qua, Từ Hàn rút cuộc quyết định kết thúc giằng co như thế, hắn vận dụng kiếm ý nổi lên quanh người mình, đồng thời cũng tăng lực lượng bên trong cơ thể tới cực hạn, sau đó lại lần nữa vươn tay, lấy một bộ tư thái như lâm đại địch chậm rãi nhích tới gần bản Ý Đại Long Tượng Ấn} kia.

Nhưng ngay tích tắc tay của hắn sẽ chạm vào bản É Đại Long Tượng Ấn } kia, trên quyển sách cổ ố vàng nọ bỗng nhiên tuôn ra một đạo kim quang, Từ Hàn giật nảy mình vội vàng ngừng động tác trong tay, mà quyển sách cổ kia vào giờ khắc này cũng tự mình lật, chỉ qua một chốc đã mở một tờ cuối cùng một lần nữa.

Từ Hàn nhìn chăm chú chữ viết bên trên một tờ cuối cùng này, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ biến hóa nào ở trên đó, trong lòng hắn nổi lên nghi vấn, nghĩ đến quyển sách cổ này đột nhiên tuôn ra kim quang hiển nhiên là bởi vì bên trong vẫn còn bảo tồn lấy chút lực lượng, mà nó tự chủ lật đến trang này có lẽ cũng tuyệt không phải ngẫu nhiên, thế nhưng đến tột cùng là vì sao thì hắn trăm mối vẫn không có cách giải.

Ngay lúc Từ Hàn đang còn nghi hoặc, bỗng nhiên có đồ vật gì đó bắt đầu dần dần hiện lên bên trên trang sách chỉ có vài dòng chữ viết lác đác kia.

Từ Hàn nhìn chăm chú nhìn lại, đã thấy đồ vật hiện lên lại là một nhóm chữ viết mới. Từ bộ dáng của những chữ viết kia có thể nhìn ra được, chữ viết xuất hiện về sau cùng chữ viết lúc trước rõ ràng cũng không phải đến từ cùng một người, thậm chí mấy chữ viết xuất hiện về sau cũng không phải từ một người duy nhất viết.

Trong lòng hắn không kìm được nổi lên vài phần hiếu kỳ, hắn lúc đó rốt cuộc thò tay cầm quyển sách cổ kia lên, lúc này đây, cảm giác nóng rực bên trong sách cổ vậy mà tản đi, mà hắn cũng có thể an tâm nhìn những chữ viết hiện lên bên trong đó.

"Năm Chiêu Minh thứ mười ba Đại Ly triều, lấy phương pháp của tiên sinh thử tới, Kiếm ý Chân nguyên chạm vào nhau, đoạt được lực lượng có thể rèn luyện thân thể, nhưng cách dùng vô ý, làm tổn thương nội phủ, đời này chỉ sợ vô duyên du ngoạn Tiên cảnh, hậu nhân chú ý việc này. —— Thần tướng Đại Ly triêu Đồ Lô Phi."

"Năm Nhạc Chính thứ tư Đại Ly triều, được Thần tướng dạy bảo, lấy phương pháp của tiên sinh cả gan thử một lần, lấy lực lượng Kiếm ý Chân nguyên chạm vào nhau tôi thể ba mươi bảy năm, tu vi thân thể đại thành, nhưng so với Tiên cảnh vẫn kém hơn rất nhiều, ngày hôm nay đại nạn buông xuống, báo cho người đến sau thử phương pháp này. —— tán tu giang hồ, Ly Giang đạo nhân."

"Năm Huyền Mông thứ bảy mươi ba Đại Ly triều, lấy đao ý kiếm ý tôi thể bốn mươi lăm năm, không tìm thấy con đường, hậu nhân chớ lạc lối. —— Đế tử Huyền Mông Đại Ly, Tiêu Đồ."

"Đại Ly triều. .. năm bao nhiêu lão tử cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là thiên hạ này vẫn là của Đại Ly triều, lão tử chính là một người thô kệch, dùng Thiên lôi cùng Chân nguyên tôi thể, tôi tiên sư bà ngoại nhà nó sáu mươi năm, tóc đã bạc, qua không biết bao nhiêu lần té xỉu, nhưng lại không thấy được Thiên kiếp của Tiên nhân. Con mẹ nó biện pháp này cũng không được, đám nhóc con hậu bối các ngươi ghi nhớ kỹ! —— Tôn Đại Khôn.'

"Năm Ninh Dương thứ hai mươi lăm Đại Sở triều, ta nghiên cứu thật kỹ giáo huấn của chư vị tiền bối, cho là phương pháp này cũng không vấn đề, mà sở dĩ chư vị tiền bối không thể thành công, nguyên do ở chỗ lực lượng đoạt được vẫn không đủ mạnh, xa không bằng lực lượng Thiên nhân mà tiên hiền nói. Vì thế cả gan mời được Tuệ Viết đại sư có thể coi là Phật sống tại thế cùng Tông sư Đao đạo Tô Thần, rót lực lượng vào cơ thể, ba năm liên tục như thế, đoạt được tương đối khá, nhưng không biết làm sao Tô Thần tiền bối độ kiếp thành ách, lại khó kiếm đại hiền, thành tựu chỉ còn kém mỗi một bước, trong lòng vô cùng tiếc hận, mong người đến sau biết phương pháp này của ta, thành tựu được đại đạo. —— Long Ẩn tự, Lạc Dân."

Chữ viết trong sách kia đến lúc này liền im bặt mà dừng, tuy rằng chỉ rải rác không quá năm lời nhắn, nhưng sức nặng bên trong đó cũng trầm trọng vô cùng. Đó là đồ vật mà một vị lại một vị tiên hiền lục lọi ra bên trong hắc ám tìm ra được, giữa những hàng chữ kia có bất đắc dĩ cuối cùng cả đời cầu còn không được, nhưng cũng có hi vọng chờ mong về sau phương pháp này có thể thành công.

Từ Hàn đột nhiên cảm giác được quyển sách trên tay mình bỗng chốc trở nên nặng trịch, hắn nhìn chằm chằm vài dòng chữ viết kia, nghiêm nghị nói: "Chư vị tiền bối đổ máu mở đường, nếu Từ mỗ có thể thành công trên cong đường này, chắc chắn sẽ mang phương pháp này cùng danh tiếng của chư vị tiền bối truyền khắp thiên hạ, nếu không may mắn thất bại, cũng nguyện viết toàn bộ được mất lên sách, tựa như chư vị tiên bối đã để lại cho tại hạ vậy."

Dứt lời này, hắn lại cung kính làm một xá với quyển sách cổ kia.

Lúc này, quyển sách cổ kia tựa như cảm nhận được, ánh vàng bên trên đó trở nên chói lóa, sau đó lại bỗng nhiên tản đi, khôi phục bộ dáng như cũ.

Từ Hàn thấy thế lúc này mới tiếp nhận quyển sách cổ kia một lần nữa, bỏ vào trong ngực.

Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, trong lòng lặng yên nghĩ lại phương pháp ghi lại bên trong sách cổ lúc trước, dường như chỉ có lực lượng Tiên nhân Địa Tiên cảnh va chạm lẫn nhau mới có thể đủ để sinh ra lực lượng cho tu sĩ tu luyện nhục thân phá vỡ gông cùm xiêng xích, du ngoạn Tiên cảnh.

Nhưng Từ Hàn sao có thể tìm được hai vị đại năng Tiên nhân cảnh giúp mình làm chuyện này? Huống hồ theo người cuối cùng kia nói, dù cho phương pháp này có hi vọng du ngoạn Tiên cảnh nhưng gã đã hao tổn khoảng chừng ba năm vẫn chưa từng thành công, mà trên thực tế thời gian còn lại cho Từ Hàn chỉ không đến ba ngày.

Hắn nghĩ tới đây chợt nhăn mày lại, hiển nhiên trong chuyện này không thể chỉ vì cái trước mắt, nếu như hắn có thể vượt qua kiếp nạn lần này, lại nên tìm kiếm hai cỗ lực lượng như vậy ở chỗ nào đây?

Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, hắn nhớ lại đạo Tinh quang mà người giám thị lưu lại trong cơ thể mình, thứ kia hiển nhiên là lực lượng vượt qua cảnh giới Tiên nhân, chỉ là hắn không thể trực tiếp hấp thu, nếu như có thể tìm được một cỗ lực lượng cùng chống lại, hai thứ chạm vào nhau, lại thi hành pháp môn Ý Đại Long Tượng Ấn } này rèn luyện thân thể, chỉ là đi chỗ nào tìm cỗ lực lượng thứ hai này, Từ Hàn lại không có đầu mối.

Đang lúc nghĩ ngợi những thứ này, thân thể Từ Hàn bỗng nhiên chấn động, sắc mặt của hắn vào lúc đó trở nên trắng bệch như bị trọng thương, trên trán hiện ra mồ hôi chỉ chít.

Đạo Huyết Nguyên đã lâu không có động tĩnh trong cơ thể hắn bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng bạo động, Từ Hàn vẫn không kịp nghiên cứu kỹ nguyên do chuyện này, cảnh tượng trước mắt hắn liên đột nhiên biến ảo.

Hắn nhìn thấy một bậc thang do đá cẩm thạch lát thành, dường như kéo dài về phía chân trời, hắn thấy được một đám giáp sĩ đang mặc áo giáp màu đen.

Hắn nhìn thấy một vị Tiên nhân mặc áo bào màu trắng, một thiếu niên áo bào tím, còn có nam nhân lông mi trắng tóc đen kia.

Đương nhiên còn có một thanh trường kiếm màu đỏ tươi.

Càng có cô bé đang mặc Hoàng bào đứng ở cuối bậc thang, sắc mặt lạnh lùng kia...
Bình Luận (0)
Comment