Chương 229: Được chết như thế (1)
Chương 229: Được chết như thế (1)Chương 229: Được chết như thế (1)
Từ Hàn cực kỳ chắc chắn là biến cố như vậy chính là do miếng Huyết Nguyên đã bị gieo vào trong cơ thể hắn từ lâu. Chỉ là hắn không thể xác định được chuyện đang xảy ra trước mắt mình rốt cuộc là sự thật hay là ảo ảnh.
Trên thực tế, bất kể tất cả mọi thứ trước mắt là ảo ảnh hay thật, Từ Hàn cũng không thể làm gì được, hắn ra sức hét lớn vào mặt mọi người, nhưng tất cả mọi người đều không để ý đến hắn, giọng nói của hắn cũng không thể truyền ra trong tai bọn họ.
Ngược lại, Huyết Nguyên cuồng bạo trong cơ thể hắn dường như đã sinh ra một loại liên hệ huyền diệu nào đó với chủ nhân thực sự của nó, chính là thanh Hình Thiên kiếm hiện tại, nó dần dần mạnh lên và không ngừng lan rộng, thậm chí còn cố gắng lây nhiễm vào cơ thể Từ Hàn.
Ít nhất Từ Hàn có thể chắc chắn rằng việc này có thật và đang thật sự xảy ra. Nếu để cho Huyết Nguyên kia cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ trong vòng chưa đầy một canh giờ, hắn sẽ hoàn toàn bị lực lượng Hình Thiên kiếm để lại trong cơ thể nuốt chửng.
Hắn không quan tâm đi sâu vào chuyện cảnh tượng trước mắt có thực sự là ảo giác hay không, hắn bắt đầu thúc giục lực lượng trong cơ thể cố gắng ngăn cản Huyết Nguyên đang cuồng loạn này, nhưng kiếm ý của Thiên Thú cảnh giống như châu chấu rung cây dưới lực lượng của Huyết Nguyên này, nó không thể ngăn cản tốc độ của Huyết Nguyên này chút nào, tan biến chỉ trong tích tắc va chạm vào nhau.
Từ Hàn cảm nhận được tình huống này, sắc mặt trâm xuống, hắn chợt nhận ra có lẽ tất cả những gì xảy ra trước mắt mình quả thực đều là thật, nếu không thì không thể giải thích được vì sao Huyết Nguyên đã ngủ yên bấy lâu nay lại đột nhiên náo loạn. Nhưng loại nhận thức này không giúp ích gì cho tình hình của hắn hiện tại, cau mày, suy nghĩ thật kỹ cách giải quyết vấn đề nan giải trước mắt.
Kiếm ý của hắn không thể sánh với Huyết Nguyên này, một khi sử dụng lực lượng quỷ dị trong cánh tay phải của hắn, cho dù có thể ngăn cản Huyết Nguyên này hay không, chắc chắn sẽ mang đến cho hắn tai họa lớn hơn, phương pháp chặt đầu cá vá đầu tôm này rõ ràng không phải là cách giải quyết vấn đề. Cho nên thứ cuối cùng mà hắn có thể dựa vào chính là tinh quang do người giám thị để lại!
Nghĩ đến đây, Từ Hàn không chút do dự.
Hắn biết rõ đây là lựa chọn duy nhất của mình.
Tinh quang kia rất linh động, ngay khi tâm tư Từ Hàn chuyển động, nó đột nhiên từ nội tạng của hắn tuôn ra, hóa thành ánh sáng rực rỡ trong lồng ngực hắn.
Lông mày Từ Hàn trầm xuống, trong miệng khẽ gầm: "ĐiI"
Ngay khi thanh âm này phát ra, tỉnh quang kia đột nhiên dâng về phía Huyết Nguyên đang cuồng loạn trong cơ thể Từ Hàn.
Âm!
Một tiếng nổ lớn lập tức vang lên trong cơ thể Từ Hàn, thân thể hắn run rẩy, trong đầu chỉ hoàn toàn trống rỗng.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên có chút tái nhợt, thậm chí còn có một vệt máu tràn ra từ khóe miệng.
Lực lượng của tinh quang kia thực sự rất cường đại, nó có thể áp chế toàn diện Huyết Nguyên cường đại kia, nhưng đúng vào lúc này, thân thể hắn đã trở thành chiến trường của hai thế lực cường đại nọ, mặc dù tinh quang đã kiêm chế được Huyết Nguyên kia, nhưng kết cục sau sự va chạm của hai thứ vẫn tiếp tục phá hủy nội tạng của hắn. Từ Hàn nghĩ đến đây, trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười đắng chát.
Chẳng nhẽ hôm nay mình sẽ chết trẻ sao?
Trong lòng hắn thầm nói, nhưng lại bắt đầu nghĩ cách phá vỡ khốn cảnh lúc này.
Khi một ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu, sắc mặt Từ Hàn có chút kỳ quái, hắn nhớ tới "Đại Long Tượng Ấn" mình vừa mới đọc.
Lực lượng tinh quang này cùng với khí huyết do Hình Thiên kiếm gieo vào trong cơ thể hắn không phải là hai lực lượng thủy hỏa bất dung được đề cập trong Đại Long Tượng Ấn sao?
Nghĩ đến đây, Từ Hàn không chút do dự nào, hắn bắt đầu chiếu theo ghi nhớ lúc trước thúc giục công pháp "Đại Long Tượng Ấn", đồng thời thủ ấn trên hai tay không ngừng biến đổi, rót lực lượng do tinh quang và Huyết Nguyên va chạm tạo ra vào trong cơ thể bằng xương bằng thịt của hắn, tôi luyện nhục thân.
Không thể không nói pháp môn Đại Long Tượng Ấn phối hợp với thủ ấn cũng cực kỳ phù hợp với việc tu thân luyện thể, thành tựu của hắn ở điểm này vượt xa "Tu La Quyết", theo việc khu động pháp môn như vậy, lực lượng do tinh quang và Huyết Nguyên va chạm sinh ra cũng bắt đầu rót vào thân thể Từ Hàn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng việc tu luyện thân thể của mình ngay thời khắc này tiến bộ cực kỳ nhanh chóng.
"Là ngươi!!" Nhưng ngay khi Từ Hàn đang hưởng thụ khoái cảm trong sự biến đổi của thể chất, bên tai lại vang lên một câu cảm thán.
Từ Hàn sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện đó chính là thanh âm cảm thán của vị Tiên nhân áo trắng trong ảo ảnh do Huyết Nguyên kích phát ra. ...
Thân thể Tư Không Bạch không kìm được bắt đầu run rẩy.
Lão nhìn chằm chằm vào bóng người cầm Hình Thiên kiếm, hai mắt mở to, lúc này lão tựa như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất trên thế giới này.
"Ngươi không phải... đã chết rồi sao..." Tư Không Bạch hỏi, run rẩy trong giọng điệu lộ ra sự hỗn loạn trong lòng lão lúc này, lão đã mất phong thái nên có của quốc sự Đại Chu cũng như khí độ của Tiên nhân.
Một thân ảnh áo đỏ kia nhẹ nhàng bước tới, Hình Thiên kiếm lúc đó bị siết chặt trong tay, hắn khẽ mỉm cười, nhìn vị Tiên nhân áo trắng kia với vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Tại hạ đương nhiên chết rồi, sư thúc vậy mà không nhìn ra sao?”
Tư Không Bạch khi nghe lời này chợt sững sờ, dường như lão nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt nhìn thân ảnh kia trở nên ngưng đọng, sau đó trầm giọng nói: 'Linh phách?”
"Chung mỗ ngu dốt, cả đời này rất khó đạt tới cảnh giới Tiên nhân, nhưng may mắn thay đã tu luyện Chân linh thành Kiếm linh, sau đó gửi vào trong thân thể Nguyệt Minh, để hôm nay mới có vận mệnh nói lời từ biệt sư thúc." Chung Trường Hận cười nói, nhưng kiếm ý quanh thân hắn lúc này lại bộc phát, bao phủ lấy thân thể hắn.
Cho dù là Phật giáo, Đạo giáo hay Nho giáo, đều có một câu nói vạn vật đều có linh.
Người có linh của riêng mình, kiếm cũng như vậy.
Khi lý giải của một kiếm tu đối với kiếm đạo đạt đến một trình độ nhất định mà người bình thường khó có thể sánh bằng, hắn có thể tu ra kiếm linh, hoàn toàn hợp nhất với kiếm đạo của riêng mình, từ đó có thể cùng Kiếm linh hợp nhất thành một thể. Đây gần như có thể gọi là thành tựu lớn nhất của một kiếm tu trừ việc du ngoạn Tiên cảnh, đương nhiên trên thực tế, rất nhiều cường giả Tiên nhân còn lâu mới có thể làm được điều này.
"Ngươi cho rằng có thể giết ta chỉ bằng một Kiếm linh sao?" Sắc mặt Tư Không Bạch trở nên vô cùng âm trầm, lão nhìn chằm chằm Chung Trường Hận nói: "Lúc mới bắt đầu, ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện tại chỉ là một Kiếm linh, còn có thể nhảy nhót được gì? Nếu ta có thể giết ngươi một lần, vậy lân thứ hai cũng có thể."
Tư Không Bạch nói xong lời này, một bộ bạch ý trên người lúc đó cũng khuấy động, kiếm ý màu đen dâng trào, chín con Giao Long màu đen hung tợn lại thò đầu ra sau lưng lão, nhe răng lộ vuốt nhìn chằm chằm Chung Trường Hận.
Hừi
Một tiếng hừ lạnh vang lên từ trong miệng Tư Không Bạch, chín con Giao Long màu đen kia theo tiếng mà động, gầm lên giết vê phía Chung Trường Hận.
Giao Long màu đen từ Tiên nhân gọi ra mạnh đến mức nào? Khi tiếng gầm qua đi, cuồng phong và hắc khí cuồn cuộn nhanh chóng bao phủ bâu trời, chỉ riêng uy áp của nó đã khiến những giáp sĩ đứng chung quanh run rẩy, những người tu vi thấp sắc mặt trở nên tái nhợt, thậm chí còn có người trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.
Thế nhưng thân là trung tâm trong cuộc tấn công của chín con Giao Long màu đen này, trên khuôn mặt của Chung Trường Hận lại không chút biến đổi. Ngay khi lưỡi kiếm của hắn vung lên, một luông hào quang màu máu chói mắt lóe lên trên thân Hình Thiên kiếm, những nơi nó đi qua, kiếm ảnh màu máu đọng lại, hóa thành một bức tường kiếm ảnh quanh người hắn.
Hắc long uy thế mạnh mẽ ở trước mặt bức tường kiếm ảnh kia tựa như da mục, trực tiếp bị những kiếm ảnh đỏ tươi kia khuấy động thành từng mảnh, không thể tiến vào trong cơ thể Chung Trường Hận nửa tấc.
Mà Chung Trường Hận sau khi đạt được thắng lợi như vậy cũng không dừng lại, hắn đi thẳng về phía trước, thanh trường kiếm trong tay đâm ra, thẳng vào mặt lão Tiên nhân áo trắng kia.
Thấy công kích của mình dễ dàng bị Chung Trường Hận bẻ gãy, khuôn mặt trắng bệch của Tư Không Bạch hiển nhiên khó nhìn ra cực hạn.
Cuối cùng lão cũng hiểu được Tống Nguyệt Minh hay Chung Trường Hận đang dựa vào cái gì.
Lão đã từng khu động lực lượng bản nguyên của Hình Thiên kiếm, cho nên không thể hiểu được Chung Trường Hận vốn là Kiếm linh chưa tới Tiên nhân làm sao có thể làm được điểm này, nhưng chân tướng thật sự đang trình diễn ở trước mắt lão.
Nhưng dù sao lão cũng là Tiên nhân, đương nhiên sẽ không chỉ có chút vốn liếng này, chỉ thấy sắc mặt lão lúc đó trở nên lạnh lẽo, một bàn tay đột nhiên duỗi ra, chỗ không gian trên bàn tay lão chợt vặn vẹo không chút quy luật, lòng bàn tay vươn vào trong không gian vặn vẹo kia, sau đó kéo thật mạnh, một thanh trường kiếm đen như mực dễ dàng bị lão kéo ra khỏi không gian vặn vẹo nọ.
Lão cầm chặt thân kiếm đen kịt đang không ngừng run rẩy, hắc khí và Giao Long trên bầu trời bắt đầu điên cuồng lao về phía hắc kiếm, hóa thành từng đạo kiếm ý giống như ngưng thực quấn thanh kiếm màu đen vào bên trong.
Kendgl
Sau đó lão giơ kiếm lên, cứng rắn va chạm với Hình Thiên kiếm trong tay Chung Trường Hận.
Hai thứ này va chạm, trên Long đài vang lên một tiếng sắt thép va vào nhau thật lớn, sau đó huyết sắc đầy trời và hắc khí cuồn cuộn không ngừng va chạm ở chỗ hai thanh kiếm gặp nhau, khuấy động lên từng cơn phong bạo, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không ai có thể áp chế được đối phương. ....