Chương 230: Được chết như thế (2)
Chương 230: Được chết như thế (2)Chương 230: Được chết như thế (2)
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt Ninh Trúc Mang biến đổi, cảm giác vui mừng khi cố nhân đã lâu mới gặp chỉ thoáng qua trong tức thì.
Y thật sự có thể nhìn ra, bên trong cuộc đối kháng lần này, linh thể của Chung Trường Hận đang trở nên mờ nhạt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời cái giá cho việc thúc giục Hình Thiên kiếm chính là linh hồn của hắn!
Nhưng Ninh Trúc Mang vẫn không thể động đậy, bởi vì y biết mình chỉ có một cơ hội, y không thể thất bại, chỉ có thể nhìn cố nhân xa cách từ lâu dần dần đi tới cái chết một lần nữa, cảm giác này thật không dễ chịu, trái tim y giống như bị xé rách, nhưng cũng chính cơn đau nhói này khiến y càng ngày càng kiên định một số quyết tâm trong lòng mình.
So với vẻ kinh ngạc và buồn bã của y, biểu cảm trên mặt Tống Nguyệt Minh lại hờ hững hơn rất nhiều.
Gã đã làm xong toàn bộ hứa hẹn của mình, nhưng như vậy thật sự có thể đánh bại Tư Không Bạch sao?
Gã nhìn chằm chằm vào thân hình màu đỏ không ngừng bị nuốt chửng dưới kiếm ý màu đen, sắc mặt trở nên ảm đạm. ...
Đêm mưa.
Mưa lớn như trút nước.
Nó tưới ướt Trọng Củ Phong, cũng thấm đẫm đầu tóc và quần áo của thiếu niên.
"Sư thúc!" Trên mặt gã cũng ướt sũng nước, đôi mắt trừng tròn xoe, xen lẫn hoảng loạn bên trong đó. Gã không kìm được lùi lại vài bước, như thể có một con quỷ dữ đang đứng trước mặt gã.
"Đây là biện pháp duy nhất!" Lão nhân áo đỏ cũng đã ướt sẫm nước vào lúc đó cất bước tiến lên, hắn dùng cả hai tay nắm lấy vai thiếu niên, dùng hết sức lực để cơn đau phát ra từ chỗ vai suýt chút nữa khiến thiếu niên rơi vào hôn mê.
"Nhất định còn có cách khác! Đệ tử có thể, đệ tử nhất định có thể giết chết Chúc Long Khởi, như vậy Tư Không trưởng lão nhất định sẽ không có biện pháp..." Thanh niên kia tuyệt vọng lắc đầu, trong giọng điệu đã hàm chứa khóc nức nở.
"Ngươi không làm được." Giọng điệu của lão nhân áo đỏ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể phủ nhận những gì hắn nói, người nào cũng biết đó là sự thật."Tư Không Bạch mạnh hơn ngươi nghĩ rất nhiều, trong cơ thể hắn có một loại lực lượng mà ta cũng không thể nói rõ, hắn cũng đã nhập Ma đạo giống như sư tôn của ta rồi!"
"Giết ta, Kiếm linh của ta sẽ lưu lại trong cơ thể ngươi. Ngươi phải sống, lấy được lòng tin của hắn, sau đó nắm được Hình Thiên kiếm, chỉ có dựa vào hung vật Thượng cổ này thì mới có thể đánh bại hắn!"
"Nhưng..." Thiếu niên vẫn do dự, nếu có thể, gã thà chết còn hơn phải làm một việc như vậy.
"Không có nhưng! Ngươi là đệ tử của Linh Lung các, nhất định phải gánh vác được trách nhiệm này!" Lão nhân lớn tiếng nói, với sự nghiêm túc bên trong ngữ khí của mình, đó không phải là một yêu cầu, mà chính là một mệnh lệnh.
Thân thể thanh niên ướt sũng bắt đầu run rẩy, gã nhìn lão nhân áo đỏ trước mặt, cảm nhận được kiên quyết trong ánh mắt của đối phương, ánh mắt gã dưới vẻ kiên quyết này trở nên dịu lại, cuối cùng biến thành bình thường. Gã đứng dậy im lặng thêm vài hơi thở nữa, lập tức nghe thấy tiếng bước chân vội vã trong sân.
Gã biết rằng thời gian không còn nhiều, cho nên cúi đầu thật sâu với lão nhân trước mặt rồi nói,'Đệ tử nhận lệnh."
Cho nên ngày hôm đó, người chết đi không chỉ có kẻ được mệnh danh là Đại Diễn Kiếm tiên - Chung Trường Hận.
Còn có thiếu niên bướng bỉnh nọ.......
Tống Nguyệt Minh đứng dậy nhìn thân ảnh màu đỏ.
Gã không chút do dự, lúc đó trường bào màu tím khuấy động, cất bước đột nhiên đi tới chỗ bóng người màu đỏ kia, gã duỗi tay ra, đồng thời cũng cầm lên chuôi Thiên Kiếm kiếm.
Lực lượng đáng sợ từ Hình Thiên kiếm tuôn ra, từng con rắn độc đỏ tươi hiện lên trên chuôi kiếm, vòng quanh cánh tay của Tống Nguyệt Minh.
Chân nguyên Đại Diễn cảnh của Tống Nguyệt Minh bị những con độc xà kia điên cuồng nuốt chứng, hào quang đỏ tươi nở rộ trên chuôi Hình Thiên kiếm cũng càng ngày càng cuồng bạo dưới sự trợ giúp của Tống Nguyệt Minh, thậm chí còn có xu hướng dần dần áp chế hắc khí của Tư Không Bạch lan truyền.
"Nguyệt Minh!" Chung Trường Hận quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, ánh mắt tràn đầy kinh hãi và lo lắng.
Hung danh vang vọng của Hình Thiên kiếm tuyệt không phải nói ngoa, nó là một thanh lợi khí, nhưng cũng là một thanh hung binh phệ chủ, trong khi thúc giục thanh kiếm này gây tổn thương cho kẻ thù, nó cũng sẽ nuốt chửng tu vi và sinh cơ của người thúc giục nó.
Chung Trường Hận là một người chết, trừ phi hắn có thể tiến vào một nơi có kiếm ý tràn đầy như Kiếm Lăng Nam Hoang, nếu không chuyện hắn tiêu tán cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trong suy nghĩ của hắn, lấy thân thể tàn phế có thể phá thành mảnh nhỏ làm mấy thứ gì đó cho Linh Lung Các xem ra là chuyện lợi bất cập hại, nhưng Tống Nguyệt Minh không giống, gã có nhân sinh tốt đẹp, tiền đồ rộng mở, hiến tính mạng cho một tông môn gần như đã chỉ còn trên danh nghĩa cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt, huống chỉ gã đã làm đủ nhiều, cũng đầy đủ tốt rồi.
"Sư thúc. . . Nhưng đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của Chung Trường Hận, Tống Nguyệt Minh mặc một bộ áo bào tím lại ngữ điệu yên lặng vô cùng, gã thậm chí cũng không nghiêng đầu nhìn Chung Trường Hận một cái. Gã dùng một loại ngữ khí gần như hàn huyên nói: "Ngài biết tiếc nuối lớn nhất của Tống mỗ là gì không?”
"Hả?" Chung Trường Hận hiển nhiên không nghĩ tới Tống Nguyệt Minh sẽ hỏi ra vấn đề này, hắn không khỏi sững sờ.
Nhưng đúng lúc đó, Tống Nguyệt Minh quay đầu nhìn hắn, trên mặt thiếu niên kia đột nhiên hiện lên một nụ cười, một nụ cười sáng lạn vô cùng, tựa như một ngôi sao: “Đêm mưa đó không kịp đứng sóng vai cùng sư thúc và chưởng giáo."
"Linh Lung các cũng là tông môn của sư thúc, cũng là tông môn của Tống mỗ."
"Chuyện chư vị làm, Tống mỗ cũng có thể làm được, các vị có quyết tâm, Tống mỗ đương nhiên cũng không thua kém."
Nói xong lời này, khí thế quanh thân Tống Nguyệt Minh đại thịnh, hắn rót toàn bộ sinh cơ và chân nguyên trong cơ thể vào trong Hình Thiên kiếm kia, cho nên hào quang đỏ tươi lúc đó dân dần nồng đậm lên, hoàn toàn áp chế hắc khí do Tư Không Bạch kích phát ra. Chung Trường Hận nghe vậy lúc đó sững sờ, sau đó tỉnh táo lại.
"Tốt!" Hắn đột nhiên nở nụ cười chân thành: "Ngày hôm nay chúng ta sẽ quên hết sống chết vì Linh Lung các một lần!" Khi hắn nói lời này, kiếm ý trong cơ thể vào lúc đó cũng lao ra, hào quang màu máu lại trở nên nóng bỏng hơn một chút, nhưng thân thể hắn lúc đó dần trở nên mờ mịt, dường như đã đi đến bờ vực tiêu tán, nhưng nụ cười trên mặt không hề tắt mà càng ngày càng sâu...
Được chết như thế, sao có thể nói truyền thừa đã đoạn?