Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 619 - Chương 231: Số Mệnh Thế Giới

Chương 231: Số mệnh thế giới Chương 231: Số mệnh thế giớiChương 231: Số mệnh thế giới

Thân kiếm đỏ tươi của Hình Thiên kiếm bắt đầu run rẩy.

Chốc lát như một con cự thú nuốt chửng trời đất xuất hiện trong thân kiếm, nó ngửa mặt lên trời thét dài, tựa như đang hưng phấn vì những tế phẩm đang thúc giục mình, huyết quang đầy trời trở nên mãnh liệt, dễ như trở bàn tay nuốt chửng tất cả Ma khí mà Tư Không Bạch kích phát ra.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tư Không Bạch vào lúc đó hiện lên một chút dị sắc.

Lão không thích cảnh tượng như vậy.

Lão rõ ràng vì truyên thừa Linh Long Các, rõ ràng đã đưa môn phái tiến thêm một bước, để Linh Lung Các truyền thưa nghìn năm đạt tới vị trí quốc giáo, một địa vị bọn họ chưa từng có từ trước đến nay.

Nhưng vì cái gì những người này nhất định phải đối nghịch cùng lão, một mạng không đủ, chết rồi lại còn hóa thành Kiếm linh, cũng muốn liều ngươi chết ta sống với mình.

Đây là một việc rất không có đạo lý.

Phẫn nộ lúc đó tràn ngập lồng ngực Tư Không Bạch, trên lông mày trầm thấp của lão tuôn ra sát khí nồng đậm.

Nhưng phẫn nộ như vậy cũng không thể sinh ra quá nhiều biến hóa đối với tình cảnh giờ khắc này, huyết quang cuối cùng đã phá vỡ hắc khí đầy trời, xông tới trước mặt Tư Không Bạch. Vị Tiên nhân cao cao tại thượng này dưới huyết quang kia trùng kích phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể bay ngược ra ngoài, lão lăn xuống thuận theo bậc thang trải dài kia, trực tiếp ngã sấp trước mặt văn võ bá quan đang còn chăm chú nhìn.

Áo bào trắng sạch sẽ của lão trong quá trình lăn xuống này đã trở nên lam lũ không chịu nổi, một đầu tóc bạc đã được chải chuốt tỉ mỉ vào lúc đó rủ tung xuống, cả người hiện tại nhìn không ra một chút khí độ của Tiên nhân, ngược lại là chật vật không chịu nổi.

Nhưng Tống Nguyệt Minh cũng tốt, Chung Trường Hận đã hóa thành Kiếm linh cũng được, hiển nhiên cũng không tính buông tha cho lão.

Chỉ thấy thân thể đã hư hóa có chút mơ hồ không rõ của Chung Trường Hận vào lúc đó trào vào trong cơ thể Tống Nguyệt Minh, thân ảnh hai người trùng điệp, lại tay câm Hình Thiên kiếm đánh tới Tư Không Bạch lần nữa.

Cảm nhận được sát cơ tràn đầy trên thân Hình Thiên kiếm, sắc mặt Tư Không Bạch phát lạnh, lão chuyển con mắt nhìn về phía, lớn tiếng nói: "Ngăn bọn hắn lại!"

Những văn võ bá quan lấy Lộc tiên sinh cầm đầu tất nhiên là ước gì Tư Không Bạch chết ở chỗ này, nào có lý do xuất thủ, bọn họ đồng loạt mắt xem mũi mũi nhìn tâm thối lui mấy bước, mà đám người Trường Dạ ty xưa nay thân cận với lão lại không ngờ do người nào bày mưu đặt kế, vậy mà ngó lơ đối với tình cảnh của Tư Không Bạch hiện tại.

Đương nhiên Tư Không Bạch thậm chí đã suy nghĩ hoàn toàn minh bạch những chuyện này, nhưng điêu khiến lão nghĩ mãi mà không rõ chính là, mười tên đệ tử tông môn cùng theo lão đến đây vậy mà ngay thời khắc này lại do dự không tiến, vẻ sợ hãi trong mắt càng khó có thể che lấp được.

"Ngăn bọn hắn lại! Nếu như ta chết, Linh Lung Các sẽ xong đời, các ngươi cũng chỉ là những con chó nhà có tang mà thôi!" Lão lớn tiếng giận dữ.

Nhưng loại giận dữ mắng mỏ như vậy chỉ đạt được kết cục những đệ tử kia cụp đầu thấp tai, bước chân lại tiếp tục lùi thêm mấy bước.

"Phế vật! Các ngươi đều là phế vật!" Sắc mặt Tư Không Bạch bởi vì phân nộ đến mà trở nên có chút vặn vẹo, lão lớn tiếng quát âm lên, cực kỳ giống sói dữ đã không còn lối thoát.

Tống Nguyệt Minh đã giết đến trước mặt, gã tung người nhảy lên, Kiếm linh màu đỏ không ngừng thoáng ẩn thoáng hiện quanh thân thể gã, bộ dạng gương mặt của Tống Nguyệt Minh và Chung Trường Hận luân chuyển xuất hiện, mà trên thân Hình Thiên kiếm kia lại sáng lên kiếm quang sáng lạn chưa từng có, huyết quang đầy trời che đậy tất cả sắc thái, cuốn theo lực lượng không giới hạn cùng lửa giận trùng trùng điệp điệp của bọn họ mãnh liệt chém xuống.

Tử vong.

Cuối cùng đi tới trước người Tư Không Bạch một cách vô cùng rõ nét.

Đại khái cũng bởi vì cảm nhận được tâm tình như vậy, Tư Không Bạch giận dữ hét: "Vì cái gì!"

Lão vẫn khó hiểu, vẫn không rõ như cũ, vì cái gì bọn họ lại tình nguyện không quan tâm tính mạng để ngăn cản mình! Vì sao lão rõ ràng làm đúng, nhưng không có một ai nguyện ý đứng về phía lão.

Nghi ngờ cũng như vẻ không cam lòng của lão cũng không đạt được câu trả lời thuyết phục của Tống Nguyệt Minh hoặc là Chung Trường Hận.

Hình Thiên kiếm cuối cùng rơi vào mi tâm của lão, một đường vết máu nhẹ không thể thấy nhưng lại quả thực tồn tại hiện lên giữa đôi lông mày của lão, sau một khắc, huyết quang ngập trời sẽ thuận theo đường vết thương kia tràn vào thân thể của lão, triệt để xé lão thành phấn vụn từ bên trong ra ngoài.

Đối với tử vong đã sắp đến, kỳ thật đáy lòng Tư Không Bạch cũng không quá nhiều sợ hãi.

Năm đó sư huynh của lão, cũng là sư tôn của Chung Trường Hận rơi vào Ma đạo, người cùng thế hệ với lão trong tông môn, hoặc là những Tiên nhân lớn hơn lão vài đời đã dốc toàn bộ lực lượng, chỉ vì ngăn Cực Mang Kiếm tiên lâm vào điên cuồng, trận kia Tiên nhân vẫn lạc, máu rơi như mưa, cho dù ba mươi năm về sau, Tư Không Bạch khi nhớ lại vẫn cảm thấy phảng phất giống như chỉ mới ngày hôm qua, đang còn rõ mồn một trước mắt.

Lấy tư cách là đệ tử nhỏ nhất, lão đã bị giữ lại.

Sư huynh của lão còn nói: "Cuối cùng phải có người mang đám đồ tử đồ tôn của Linh Lung Các tiếp tục sống sót."

Sư phụ của lão nói: "Truyền thừa nghìn năm rơi xuống trên người ngươi, con đường của ngươi càng khó đi hơn so với chúng ta."

Cũng bắt đầu từ ngày đó, Tư Không Bạch đã khắc bốn chữ truyên thừa tông môn vào trong nội tâm, lão cẩn thận từng li từng tí làm xong mỗi một chuyện, cẩn thận nói mỗi một câu, mỗi một ngày mỗi một khắc mà lão còn sống cũng là vì bốn chữ này.

Lão đến nỗi sớm đã làm xong chuẩn bị vào một ngày nào đó sẽ chịu chết vì tông môn, ở trên điểm này lão tự nhận quyết ý của bản thân không thua kém bất kỳ kẻ nào.

Mà lão càng tận tâm tận lực để bảo toàn Linh Lung Các, làm muốn làm thật tốt, thậm chí là tốt nhất.

Trên người lão lưng đeo lời dặn dò của các sư huynh, phó thác của sư thúc sư phụ. Bọn họ cũng đang nhìn lão, cho nên lão không dám lười biếng dù chỉ là một khắc. Nhưng càng là như thế, hiện tại lão lại càng khó hiểu, cũng cực kỳ hoang mang.

Lão không chiếm được đáp án, chết cũng khó có thể nhắm mắt.

Có lẽ vì nguyên nhân chân thành, sắt đá không dời, hoặc là bên trong tối tăm có trời chú định. Ngay thời khắc huyết quang sẽ lập tức tràn vào mi tâm của lão, lại chợt có một thanh âm trầm thấp vang lên trong đầu.

"Bởi vì ngu xuẩn."

Thanh âm kia nói như thế, mang theo một cỗ thở dài trách trời thương dân, cũng mang theo một cỗ tang thương vượt qua vạn năm tuế nguyệt.

Trong lòng Tư Không Bạch chấn động, lão bỗng nhiên phát hiện mọi thứ xung quanh đều ngưng lại, bất kể phẫn nộ cùng kiên quyết trên mặt Tống Nguyệt Minh hay là huyết quang mãnh liệt đầy trời kia vào lúc này cũng bị lực lượng cường đại khó có thể tưởng tượng được nào đó giam cầm, ngưng lại ở trong một cái chớp mắt kia.

"Ngươi là ai?" Tư Không Bạch hoảng sợ nói.

"Ta là người nào không quan trọng, quan trọng là ... ta có thể cởi bỏ toàn bộ nghi hoặc cho ngươi." Thanh âm kia lại nói lần nữa, bên trong ngữ điệu trầm thấp kia mang theo vận luật kỳ dị nào đó, không thể nói ra thâm ảo như thế nào, nhưng trong lúc mơ hồ lại phù hợp với chí lý của thiên địa.

"Nghi hoặc? Ngươi nói là cái gì?" Tư Không Bạch nhíu mày, lão phát hiện không chỉ đám người Tống Nguyệt Minh bị giam cầm, chính lão cũng không thể động đậy thân hình dưới lực lượng như vậy bao phủ, nhưng một điểm khác biệt là lão còn có thể thông qua suy nghĩ của mình đối thoại cùng tồn tại cường đại bên trong tối tăm kia.

"Tất cả." Thanh âm kia đáp lại, chỉ có hai chữ ngắn ngủi, lại mang theo ngạo khí bễ nghễ thiên hạ.

Sau khi nói xong hai chữ này, thanh âm kia bỗng nhiên dừng một chút, sau một khắc, ngữ điệu trong miệng hắn cũng lập tức trở nên ôn hòa: "Ngươi có sai điều gì ư? Người ngu muội dù sao vẫn luôn quyết giữ ý mình, không biết thay đổi, vậy môn đồ tầng tầng lớp lớp thì có ích lợi gì?"

"Ngươi nhìn những kẻ ngu muội cố chấp kia mà xem, lại thử xem một chút đám người sợ đầu sợ đuôi kia, bọn chúng làm sao có thể đủ sức gánh vác trách nhiệm bảo lưu truyền thừa của tông môn được?"

"Chỉ riêng ngươi, chỉ ngươi có thể mang theo nhắc nhở của tổ tiên, giữ lửa truyên thừa Linh Lung Các."

"Môn đồ đông đảo có ích lợi gì? Ngươi chính là Linh Lung Các, ngươi tiếp tục tồn tại thì Linh Lung Các sẽ mãi mãi không thể đứt gãy truyền thừa!"

Ngữ điệu của thanh âm kia bỗng nhiên trở nên cổ quái, tựa như ẩn chứa một cỗ ma lực kỳ dị, làm cho tâm thần con người rung chuyển, không kiêm chế được.

Trong hai tròng mắt Tư Không Bạch bỗng nhiên nổi lên một màu đen kịt, nhưng chỉ thoáng qua lại hoàn toàn tan biến.

"Thế nhưng. . . Lão dường như có chút chần chừ nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã bị thanh âm trong đầu kia cắt ngang.

"Ngươi biết chân tướng về thế giới này sao?" Thanh âm kia lại hỏi.

"Cái gì?" Tư Không Bạch ngẩn người.

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, cảnh tượng trước mắt lão bỗng nhiên biến hóa, con ngươi của lão đột nhiên trừng lớn, trong đó tràn đây hào quang lập lòe.

Có vạn vật tân sinh, có cỏ cây hưng suy, có Tiên nhân lên trời, có Đại Yêu phá kén, có tinh quang chớp tắt, thoáng qua lại có thiên địa sụp đổ, sông lớn chảy ngược, sinh linh đồ thán.

Cho đến cuối cùng, một tên Thần Ma toàn thân tắm hắc khí bỗng nhiên xuất hiện, nó ngửa mặt lên trời thét dài, Ma khí ngập trời quét sạch thiên địa, bao trùm bầu trời, cuối cùng lao ra gông xiềng của thế giới này, tràn vào tinh không vạn vực, ngay sau đó từng ngôi sao dân dần mai một, một phương thế giới vốn có sụp đổ, vạn vật lâm vào tĩnh mịch, chỉ có tôn Ma Thần kia đứng ngạo nghễ ở giữa thiên địa.

Mà sau khi những chuyện này diễn biến xong, cảnh tượng trước mắt Tư Không Bạch lại lần nữa biến hóa, trở lại hiện thực.

Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên: "Đây chính là tương lai, đây chính là số mệnh."

"Tất cả thứ ngươi quan tâm đều sẽ nghênh đón mai một, chỉ ngươi sống sót mới có thể mang theo Linh Lung Các đúc lại truyền thừa từ bên trong luân hồi."

"Đây là số mệnh của ngươi, chỉ ngươi mới có thể làm được điểm này."

"Cho nên nếu như bọn chúng đã định trước sẽ nghênh đón mai một, vậy tại sao không để cho bọn chúng làm một chút gì đó vì tông môn đã từng dưỡng dục qua, từng bảo hộ bọn chúng?"

Thanh âm này vừa rơi xuống, thân thể Tư Không Bạch đột nhiên chấn động, vẻ đen kịt lại lần nữa tràn ngập khắp hai con ngươi của lão.

Màu đen kịt kia thuận theo lông mi lão vọt xuống, phác họa ra từng đường vân màu đen cổ quái bên trên gương mặt già nua của lão, sau đó lại thuận theo khuôn mặt của lão chuyển đến trên bộ trường bào màu trắng trên người, trường bào trắng như tuyết kia lập tức như giấy Tuyên thành bị nhỏ mực nước vào, màu đen kịt lan tràn ra, rất nhanh một bộ áo bào màu trắng như tuyết của lão đã biến thành đen kịt.

Tư Không Bạch lúc này mới đứng lên.

Hai tay lão mở ra, trong miệng giống như là nói mớ vậy,'Đã đến lúc các ngươi dốc sức cho tông môn rồi."

Ngữ điệu khẽ như nỉ non kia mang theo một cỗ ý chí khó có thể vi phạm, vang lên bên tai mỗi đệ tử của Linh Long Các đang tu luyện [Đại Nghịch Kiếm Điển].

Ngay sau đó thân thể bọn họ đột nhiên khô quắt, giống như một túi khí xì hơi, hào quang màu đen tuôn ra từ trong cơ thể bọn họ, hóa thành hào quang từ bóng tối bốn phương tám hướng tụ tập đến, ngưng tụ thành từng đạo Ma khí cô đọng, trong những luồng khí tức kia xen lẫn thống khổ và phẫn nộ trộn cùng một chỗ, từng bóng người mơ hồ xuất hiện trong hắc khi kia, nhưng trong nháy mắt lại biến mất. Cuối cùng đều bị dốc vào trong cơ thể Tư Không Bạch.

Sau đó khí thế của vị Tiên nhân này đột nhiên tăng lên đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Lão nheo mắt nhìn Tống Nguyệt Minh bị giết, khóe miệng treo đầy giễu cợt.

Thời gian đình trệ vào một khắc này chợt chảy xuôi. .
Bình Luận (0)
Comment