Chương 232: Ta chính là truyên thừa
Chương 232: Ta chính là truyên thừaChương 232: Ta chính là truyên thừa
Thanh trường kiếm đỏ tươi lại bắt đầu tiến về phía trước.
Huyết quang đầy trời kéo dài bên trên thân kiếm, giống như hồng thủy cuồn cuộn rốt cuộc tìm được cửa xả, lao về phía vết thương ở trung tâm lông mày trắng của Tư Không Bạch.
Nhưng đúng lúc này, hắc khí lại đột nhiên tuôn ra từ miệng vết thương của lão.
Trong hắc khí không ngừng hiển hiện những gương mặt người dữ tợn, nhưng chúng lại biến mất chỉ trong nháy mắt, như thể là vô số ác linh đang thống khổ vì bị giam cầm bên trong.
Huyết quang cùng hắc khí tiếp tục chạm vào nhau.
Nhưng lần này.
Lực lượng ẩn chứa bên trong hắc khí rõ ràng không còn giống như trước, huyết quang do Hình Thiên kiếm phun ra mang đến lực lượng đủ để de dọa đến sự tồn tại của Yêu Quân, nhưng hiện tại lại không thể phá vỡ được bức tường hắc khí.
Cả hai giằng co cùng một chỗ, dù ai cũng không thể đánh gục được đối phương.
Nhưng dạng giằng co này cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi.
Đám văn võ bá quan phía sau Tư Không Bạch bởi vì tình thế biến hóa mà trên mặt hiển hiện vui mừng kia lại chợt phát ra một tiếng kinh hô.
Thất thố như vậy hiển nhiên là một chuyện cực kỳ hiếm thấy đối với những đại nhân vật nắm giữ huyết mạch của Đại Chu này, nhưng quả thực những chuyện phát sinh trước mặt bọn họ quá quỷ dị một chút.
Những đệ tử Linh Long Các lúc đầu lựa chọn lui vê bỗng nhiên toàn thân run rẩy, sau đó hắc khí từ trong cơ thể bọn họ tuôn ra, thân thể lúc này co rút lại, trong phút chốc hóa thành bùn nhão rơi trên mặt đất.
Mà những hắc khí kia rót vào trong cơ thể Tư Không Bạch lại trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng lão, hắc khí tuôn ra từ đôi lông mày đầy vẻ đắc ý của lão cũng dân dần trở nên nồng đậm.
Chỉ là nếu đám văn võ bá quan lấy Lộc tiên sinh cầm đầu biết tình huống quỷ dị như vậy không chỉ phát sinh ở dưới Long đài này, mà còn xảy ra trên cơ thể của những đệ tử tu luyện [Đại Nghịch Kiếm Điển] kia, có lẽ bọn họ sẽ kinh hãi đến mức không thể phát ra chút thanh âm nào.
Khí thế quanh người Tư Không Bạch dưới tình cảnh lấy tính mạng của gần vạn môn đồ Linh Lung Các làm đại giới được hắc khí tẩm bổ lại càng thêm cường đại.
Mà ngược lại, tình huống của Tống Nguyệt Minh dần dần rơi vào thế thua.
Mặc dù lực lượng của Hình Thiên kiếm rất mạnh, nhưng dù sao cũng phải lấy sinh cơ làm đại giới, trong dạng đối chiêu như vậy, sinh cơ của Tống Nguyệt Minh nhanh chóng bị thôn phệ hết, tóc trên trán gã dân dần trở nên trắng như tuyết, từ chân tóc dân dần lan rộng về phía ngọn tóc, khuôn mặt lạnh lùng và góc cạnh của gã cũng trở nên khô quất vì sinh cơ bị thôn phệ, nếp nhăn nổi lên bên trên khuôn mặt trẻ tuổi kia.
Đó chính là đánh đổi.
Ma khí bên trong cơ thể Tư Không Bạch càng ngày càng mạnh, mà kiếm ý của Hình Thiên kiếm được Tống Nguyệt Minh kích phát ra lại dần dần yếu đi.
Dưới tình huống như vậy, hắc khí dần dần lấn át huyết quang. Cho dù Tống Nguyệt Minh nghiến răng nghiến lợi, muốn cứu vãn xu hướng suy tàn này, cho dù gã có cố gắng thế nào, dường như kết cục cũng đã định trước.
"Hừ!" Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên phun ra khỏi miệng Tư Không Bạch, trong đôi mắt đen láy của lão hiện lên sát cơ. Ma khí ngập trời vốn đã áp chế hào quang của Hình Thiên kiếm lúc này càng ngày càng cuồng bạo, trong nháy mắt nó biến thành một con rồng lớn màu đen, chuyển thủ làm công, trực tiếp giết đến trước mặt Tống Nguyệt Minh.
Tống Nguyệt Minh đang cố gắng hết sức thấy vậy chợt sửng sốt, gã biết lấy sinh cơ suy bại trong cơ thể mình, nếu hiện tại thu lực tránh đi lần công kích này của Tư Không Bạch, gã sẽ không thể thúc dục Hình Thiên kiếm tấn công lần nữa, hiện tại gã không thể nào rút lui, chỉ có thể liều chết chiến đấu.
Chung Trường Hận vốn hợp nhất thân thể với gã, dường như cũng cảm nhận được quyết ý trong lòng Tống Nguyệt Minh lúc này, bóng dáng của lão nhân áo đỏ này vào lúc đó hiện lên trên mặt Tống Nguyệt Minh. Bọn họ một già một trẻ, kẻ áo đỏ người trường bào tím, đương nhiên tạo nên sự khác biệt cực kỳ lớn, nhưng thứ giống hệt nhau lúc này chính là vẻ mặt kiên định tựa như kim thạch, thần sắc tựa như dao nhọn của bọn họ, không chút khác biệt nào.
Không có lùi bước, không có sợ hãi.
Hình Thiên kiếm lại bị thúc giục, bọn họ vung thanh kiếm màu đỏ tươi này chém về phía con ác long đang giết tới.
Đó là một chiêu kiếm rất bình thường, cũng không có hoa mỹ nào đáng nói.
Nhưng bên trong một kiếm này ẩn giấu quyết ý không gì sánh được.
Đó chính là một kiếm không cho địch nhân đường lùi, cũng không chừa đường sống cho mình. Nó đột nhiên chém ra, huyết quang trên bầu trời cuộn trào, như sắp nuốt chửng trời đất.
Cũng chính trong thời khắc này, Hình Thiên kiếm và ác long chạm vào nhau.
Âm!
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng trên Long đài.
Va chạm với tốc độ ánh sáng kích khởi nên phong bạo quét sạch toàn trường, bậc thang làm từ đá cẩm thạch đều bị thổi tung dưới phong bạo như vậy, những hòn đá nặng nề bị nhẹ nhàng nâng lên tựa như trang giấy, mọi người xung quanh liên tục kinh hô, đồng loạt chật vật tránh lùi.
Tình hình giằng co như vậy kéo dài mấy chục hơi thở, tất cả mọi người đã lùi xa trăm trượng đều ngoảnh đầu nhìn lại, chờ bụi bặm dân dần tan đi.
Đinh!
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Một thanh trường kiếm màu đỏ như máu bay ra, chém một đường trên không trung, sau đó cắm ngược vào trên mặt đất cách đó không xa, một bóng người màu đỏ cầm lấy thanh kiếm này, dáng người mờ mịịt, gân như đã đến mức vô hình.
Còn Tống Nguyệt Minh thì đầu tóc đã bạc, trên mặt giăng kín nếp nhăn, tựa như cũng đã hơn năm mươi tuổi, thân thể gã cũng bay ngược ra ngã xuống đất, kèm theo một ngụm máu phun ra, biểu cảm trên mặt lập tức uể oải xuống.
Cạch.
Cạch. Cạch.
Nhưng trước khi mọi người kịp hồi phục tinh thần sau thất bại của Tống Nguyệt Minh, một thanh âm khẽ vang lên từ sâu trong bụi bặm, đó chính là thanh âm giày ủng đạp lên bên trên đá cẩm thạch.
Một đạo thân ảnh mặc trường bào màu đen dần dần xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
Người này chính là Tư Không Bạch.
Cuối cùng, Tống Nguyệt Minh và Chung Trường Hận vẫn thua, cho dù bọn họ có quyết tâm chết, cho dù hy sinh một thanh hung vật như Hình Thiên kiếm. Nhưng khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối, tín ngưỡng và phẫn nộ vẫn không thể san bằng chênh lệch giữa hai bên.
Có vẻ như người chiến thắng cuối cùng vẫn là Tư Không Bạch.
Ý nghĩ như vậy không tránh khỏi lơ lửng trong đầu đám người Lộc tiên sinh lúc này.
Trên thực tế đối với bọn họ, mặc kệ Tống Nguyệt Minh hay là Tư Không Bạch giành được thắng lợi cuối cùng cũng đều không quan trọng. Bởi vì Linh Lung Các vẫn không tránh khỏi rơi vào tay Vũ Văn Nam Cảnh. Bọn họ thích nhìn song phương cứ hao tổn một cách như vậy, tất nhiên nếu cuối cùng cả hai lưỡng bại câu thương, vậy chính là kết quả tốt nhất.
Nhưng hết lần này tới lần khác biến cố mà bọn họ không mong muốn lại xuất hiện, Tư Không Bạch đột nhiên thức tỉnh một cỗ lực lượng đáng sợ, chiếm lợi thế áp đảo và sắp giành chiến thắng trong cuộc đấu này.
Đây không phải là chuyện tốt, ít nhất trong mắt Lộc tiên sinh và đám văn võ bá quan kia, Tư Không Bạch cường đại như vậy chắc chắn sẽ tạo nên uy hiếp càng lớn đối với địa vị của bọn họ...
Tư Không Bạch đi đến trước mặt Tống Nguyệt Minh, lão cúi đầu nhìn đệ tử của mình hiện tại diện mạo đã hơn năm mươi tuổi, ánh mắt tràn đầy thương hại. Trong đôi mắt đen láy của lão lóe lên một đường hào quang rồi biến mất, sau đó lão mở miệng tiếc nuối nói: "Đáng lẽ chúng ta vốn là người một đường."
Tống Nguyệt Minh đầu tóc bạc trắng gian nan quay đầu lại, trên khuôn mặt lão nhân chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên bướng bỉnh một thời, gã nhìn vị Tiên nhân trường bào màu đen trước mặt, mỉm cười hỏi: "Thật ư?”
Tư Không Bạch cau mày, lão cảm nhận được giễu cợt trong giọng nói của Tống Nguyệt Minh.
Lão không hiểu sao đã đến lúc này mà đối phương vẫn có thể bướng bỉnh như vậy.
Một cảm giác khó chịu lên men trong lòng, khoái cảm khi nắm giữ thắng lợi một lần nữa vào khoảnh khắc đó chợt tan biến, lão trầm giọng hỏi: "Vì sao đến lúc này mà ngươi vẫn không rõ?"
"Vì sư phụ không hiểu." Tống Nguyệt Minh lắc đầu, một hành động tưởng chừng đơn giản như vậy lại khiến gã cực kỳ vất vả, gã vốn đã quá yếu ớt, yếu ớt đến nỗi một một cử động, mỗi lời nói phun ra từ miệng đều cần gã dùng hết sức lực.
Nhưng chính những lời nói với ngữ khí yếu ớt này đã chạm vào điểm đau của Tư Không Bạch.
"Sao ta lại không rõ, mọi chuyện ta làm đều vì Linh Lung Các, vì tương lai lâu dài của tông môn!" Ngữ điệu của Tư Không Bạch đột nhiên trở nên hơi cao vút, đôi mắt đen láy lóe lên hào quang cuồng nhiệt.'Còn các ngươi thì sao? Tâm nhìn hạn hẹp, chỉ chấp nhận được mất trước mắt, các ngươi không hiểu tương lai của thiên địa này, cũng không hiểu tương lai của Linh Lung Các."
Nói đến đây, giọng điệu của Tư Không Bạch đột nhiên trở nên trâm thấp, lão lẩm bẩm: "Thế nhưng không sao."
"Ta còn sống, ta có tuổi thọ vô hạn, ta co tu vi thông thiên, ta chính là Linh Lung Các, ta chính là truyền thừa!"
Nói đến đây, Tư Không Bạch duỗi hai tay của mình ra, khí thế quanh người lão vào lúc đó lại tiếp tục tăng lên, sau đó lão ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ! Sư huynh! Các vị nhìn thấy không? Tư Không Bạch làm được! Ta đã làm được!"
"Ước hẹn năm đó, Tư Không Bạch ta rốt cuộc cũng không cô phụ!"