Chương 233: Thứ tự đến trước sau
Chương 233: Thứ tự đến trước sauChương 233: Thứ tự đến trước sau
Tống Nguyệt Minh nhìn thần tình hờ hững của Tư Không Bạch, cười khổ lắc đầu.
Gã thu hồi hứng thú tiếp tục tranh luận cùng đối phương, gã biết rõ vị sư tôn này của mình đã mất đi một tia lý trí cuối cùng, có nói đạo lý lớn hơn nữa, có suy luận rõ ràng ra sao, lão cũng không nghe lọt tai, huống chỉ chính gã hiện tại cũng không còn khí lực phí chút miệng lưỡi với đối phương.
Gã đã quá mệt mỏi.
Hình Thiên kiếm cắn nuốt lượng lớn sinh cơ của gã, bây giờ gã tựa như gốc cây già lung lay sắp đổ, từ trong ra ngoài đều là một mảnh hư thối, chỉ còn chờ một cơn gió mát thổi qua, lúc đó sẽ âm ầm đổ xuống đất...
Tứ chi bách hải của gã vào lúc đó không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác mệt mỏi phô thiên cái địa, lúc này việc mở hai mắt ra đối với gã mà nói cũng dân dần biến thành chuyện cực kỳ khó khăn. Cho nên gã chỉ có thể nheo hai con ngươi của mình lại.
"Vậy các ngươi cứ đi xuống suối vàng, chứng kiến mọi chuyện đi!" Lúc này, giọng nói của Tư Không Bạch lại vang lên lần nữa, lão nói như thế, con Hắc long đánh bại Tống Nguyệt Minh kia lập tức hiện lên bên cạnh Tư Không Bạch, nó mở cái miệng khổng lồ của mình ra, răng nanh dày đặc lóe ra hàn quang khiếp người.
Mùi vị tử vong lúc đó bao bọc Tống Nguyệt Minh lại, con Hắc long kia chậm rãi nhích tới gần gã, răng nanh trắng sáng dày đặc chuẩn bị cắn về phía cổ gã, chỉ cân nhẹ nhàng cắn một cái, gã sẽ đi đến kết cục huyết nhục mơ hồ, đầu người chia lìa.
Từ sau trận chiến đêm mưa ở Linh Lung Các, Tống Nguyệt Minh cũng đã dự liệu được ngày hôm nay.
Gã chuẩn bị kỹ càng, vì tín ngưỡng, vì tông môn.
Gã cũng không hề có chút úy ky đối với tử vong sắp đến, chỉ là không cam lòng vẫn không thể thay đổi kết quả cuối cùng chút nào. Đây đương nhiên là chuyện rất đáng để người bi thương, nhưng thần kỳ chính là ở một khắc trước khi tử vong tiến đến, gã cũng không còn canh cánh chuyện này ở trong lòng.
Gã nhớ tới thê tử của mình, nhớ tới đứa con vẫn còn chưa biết nói.
Trên mặt gã bỗng nhiên nổi lên ý cười đắng chát, gã cho là mình đã làm mọi thứ vì tông môn, cho rằng mình đã hoàn thành xong tất cả hứa hẹn, đã có thể không thẹn với lương tâm, hiện tại có thể thoải mái nhắm hai con ngươi của mình lại.
Nhưng trên thực tế, gã không thể nào an tâm được, đến lúc này gã mới phát hiện, tuy bản thân không có lỗi với tông môn, nhưng lại nợ những người khác quá nhiều.
Gã bỗng nhiên hiểu được vì sao Ninh Trúc Mang lại nói mình không phải là anh hùng, chỉ là một tên vì tư lợi, một thằng khốn bỏ vợ bỏ con.
Thân thể khổng lồ của Hắc long bao phủ tới, cảnh tượng trước mắt gã cũng theo đó tối sầm lại.
Cũng không biết là bởi vì hồi quang phản chiếu hấp hối sắp chết, hay là bởi vì quá mức suy yếu, trong thoáng chốc gã nhìn thấy trong bóng tối có đồ vật gì đó sáng lên, một đạo tiếp một đạo, đó là bâu trời đêm cùng ánh sao. Sau đó trước tâm mắt gã là một bóng người màu xanh đang dạo bước dưới bầu trời đầy sao kia, mà bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc: "Hạ Tử Xuyên ta, đời này không phải ngươi không lấy chồng."
Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên thanh tỉnh lại, cảnh tượng này là ở Linh Lung Các năm đó. Trên khuôn mặt tái nhợt che kín nếp nhăn của gã chợt nổi lên một ý cười chân thành: "Tiểu Từ Lai. .. Tử Xuyên. ... thực xin lỗi... “
Gã nói như thế, đôi mắt đã híp lại chỉ còn một khe hở rốt cuộc dần dân nhắm lại. ...
Tử vong cũng không đúng hạn tới như trong tưởng tượng.
Thứ vượt lên trước tử vong một bước đi tới trước người Tống Nguyệt Minh là một tiếng thở dài.
Trong tiếng thở dài kia mang theo một chút tức giận, như là thôn phu sơn dã, dân trong thôn đang thở dài bởi vì một mẫu ba phần đất mất mùa, lại không thể làm gì được.
Tống Nguyệt Minh ngẩn người, gã cảm nhận được thứ gì đó, con ngươi vốn đã nhắm lại bỗng nhiên mở ra.
Ánh vào tầm mắt cũng không phải là hắc ám trong tưởng tượng, thân ảnh ác long vốn bao phủ trên đầu gã không biết vì nguyên nhân gì mà đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó chính là một vị nam nhân mặc áo dài màu đen, diện mạo lông mi trắng tóc đen, mà cách đó không xa, thanh Hình Thiên kiếm vừa rồi không cách nào chống lại Hắc long nên rơi xuống cắm trên mặt đất, tuy rằng nhìn qua chỉ bởi vì bị tập kích mà không thể không bại lui, hơn nữa trên người cũng không xuất hiện bất kỳ thương thế, nhưng có thể làm được điểm này, dĩ nhiên có thể được xưng tụng là một chuyện bất khả tư nghị rồi.
"Chưởng giáo. . . Tống Nguyệt Minh nhìn tấm lưng kia thì thào nói, gã lúc này mới nhớ lại, dường như vị Chưởng giáo đại nhân này đến hiện tại chưa hề thực sự ra tay.
Nam nhân lông mày trắng tóc đen hơi hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua như có như không rơi xuống trên người Tống Nguyệt Minh: "Làm Chưởng giáo rất khó, làm cha càng khó hơn."
"Ngươi phải nỗ lực thật tốt a."
Y nói xong như vậy, cũng mặc kệ Tống Nguyệt Minh cuối cùng có nghe hiểu ý trong lời nói của mình hay không, y đã quay đầu một lần nữa, nhìn về phía vị lão nhân cũng đang quay đầu nhìn chằm chằm mình.
Sau đó y cung kính chắp tay với lão nhân kia, nói: "Đệ tử thứ mười hai của Linh Lung các Ninh Trúc Mang, xin sư thúc chỉ giáo."
Tư Không Bạch vốn khí thế hung hăng trước đó cũng không đáp lại lời nói của Ninh Trúc Mang trước tiên, lão lại nhíu mày một cách hiếm thấy, hắc khí quanh người cuồn cuộn, bên trong con ngươi đen nhánh hào quang lập loè, lão dường như đang quan sát Ninh Trúc Mang.
Đây là một chuyện cực kỳ không tâm thường, nếu như lão đã có quyết tâm gạt đi tất cả mọi người, lấy tâm tính của Tư Không Bạch hiển nhiên sẽ không còn có nửa điểm lưu thủ, lão đột nhiên dừng lại hiển nhiên không phải là bởi vì các loại nguyên do cổ quái ví dụ như mềm lòng, mà trên thực tế, lão chỉ đang cảnh giác. Cảnh giác nam nhân lúc trước lão căn bản không để vào mắt, hiện tại lại đột nhiên ra tay.
Cảnh giác như vậy cũng không phải là thừa.
Lão biết rõ sau khi hấp thu nữa lực lượng của những môn đồ kia, tu vi của lão đã đạt đến loại cấp độ như thế nào, đừng nói chỉ là một tu sĩ Đại Diễn cảnh, cho dù Tiên nhân bình thường lão muốn hạ sát cũng là hạ bút thành văn. Con Hắc long gã vốn chuẩn bị cướp lấy tu vi của Tống Nguyệt Minh tuy rằng cũng không phải do lão toàn lực kích phát, nhưng uy năng ẩn chứa trong đó cũng không thể khinh thường, mà Ninh Trúc Mang vừa nãy chỉ mới ra tay đã đánh bay Hắc long kia, cứu được Tống Nguyệt Minh.
Đây hiển nhiên không phải là chuyện mà một vị tu sĩ Đại Diễn cảnh bình thường có thể làm được.
Sau khi trải qua biến cố suýt nữa chết ở trong tay Tống Nguyệt Minh lúc trước, Tư Không Bạch cũng trở nên cảnh giác, bởi vậy lão đánh giá cẩn thận vị nam nhân khóe miệng thậm chí còn mang theo một chút ý cười như có như không này một phen, sau khi không đạt được bất cứ kết quả gì mà mình muốn, lúc này mới trâm giọng nói: "Ngươi cũng muốn vội vã đi tìm chết?"
So sánh với bộ dáng như lâm đại địch của Tư Không Bạch, Ninh Trúc Mang ngược lại có vẻ cực kỳ nước chảy mây trôi.
Y lại là cười cười, trâm ngâm nói: "Sư thúc cũng nói là chịu chết."
"Phàm là chuyện đều phải coi trọng một cái trưởng ấu tôn ti, trên đời này nào có đạo lý trưởng bối còn sống, lại hết lần này tới lần khác để cho vãn bối chết trước."
Tư Không Bạch nghe được lời này vẻ đen kịt trong mắt đại thịnh, lão trâm giọng nói: "Công phu mồm mép này của ngươi ngược lại có được vài phần chân truyên của sư huynh, chỉ tiếc ngươi lại không học được chút đại nghĩa tông môn nào."
Mà sau khi nói xong lời này, lão vung ống tay áo lên, con Hắc long kia tiếp tục được rót vào một đạo hắc khí tràn đầy, khí thế của nó đại thịnh vào lúc đó phát ra một tiếng thét dài, liền lôi cuốn lấy hắc khí đầy trời, trực tiếp đánh về phía Ninh Trúc Mang.
Đối mặt Hắc long khí thế còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước, trên mặt Ninh Trúc Mang vẫn hiển hiện nụ cười chân thành thản nhiên như cũ.
Y lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sư thúc nói gì vậy, sư tôn đã đi rồi, Ninh mỗ xưa nay lấy sư thúc như Thiên lôi sai đâu đánh đó."
"Sư thúc để cho ta làm gì, ta đương nhiên làm cái đó... "
"Sư thúc để cho ta học điều gì, ta đương nhiên... “
"Cũng phải học cho bằng được... “
Nói đến đây, ngữ điệu của Ninh Trúc Mang đột nhiên trở nên âm lãnh, y cúi thấp đầu vào lúc đó mãnh liệt ngẩng lên, cho đến lúc này Tư Không Bạch mới nhìn rõ, hai con ngươi của đối phương vậy mà bao phủ vẻ đen kịt không khác gì mình.
Mà sau lưng của y, một con hùng sư toàn thân tắm hắc khí ngập trời cũng dân dần hiển hiện...