Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 622 - Chương 234: Ta Dạy Cho Ngươi (1)

Chương 234: Ta dạy cho ngươi (1) Chương 234: Ta dạy cho ngươi (1)Chương 234: Ta dạy cho ngươi (1)

Tư Không Bạch nhìn một màn trước mắt này, lông mày nhăn lại, lão đương nhiên cảm thấy được khí tức từ trên người Ninh Trúc Mang lan tràn ra: "Đại Nghịch Kiếm Điển?"

Đây chính là một chuyện cực kỳ kỳ quái.

Nó kỳ quái ở chỗ, Tư Không Bạch còn nhớ rất rõ ràng, pháo mông é Đại Nghịch Kiếm Điển )_ mà lão truyền xuống cũng không phải là nguyên vẹn, lão vẫn luôn gieo xuống một số lỗ thủng, mà cũng chính vì những lỗ thủng này, lão mới có thể lấy bí pháp dẫn dắt, hút ra lực lượng của gần vạn đệ tử Linh Lung Các khổ tu, biến thành cho mình dùng.

Đây chính là đường lui lão sớm đã sắp đặt cho mình.

Chỉ là chưa từng dùng, bởi vì lão vẫn đang xoắn xuýt, vẫn đang mê mang.

Cho đến lúc nãy, tại minh bạch một ít chuyện về sau, lão rốt cuộc hạ quyết tâm, vận dụng đường lui lưu lại cho mình. Có điều lão không thể hiểu được là Ninh Trúc Mang sao có thể tránh được kết cục giống như những môn đồ kia, y rõ ràng cũng tu luyện é Đại Nghịch Kiếm Điển )_... Chẳng lẽ y đã sớm nhận ra cổ quái bên trong đó, dựa vào bản lĩnh của mình, tu bổ chỗ thiếu hụt bên trong kiếm quyết này?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tư Không Bạch liền lại khó coi thêm vài phần.

Ít nhất lão tự nhận lấy thiên phú của mình, hoàn toàn không thể làm được điểm này, mà rất nhiều điểm cổ quái như vậy chung vào một chỗ, lập tức để cho vẻ kiêng ky trong mắt Tư Không Bạch nặng thêm vài phần.

Nhưng cho dù trên người Ninh Trúc Mang cất giấu cổ quái, Tư Không Bạch cũng tuyệt không có ý định buông tha cho đối phương. Ngược lại y càng biểu hiện ra như thế, quyết ý muốn giết chết đối phương trong lòng Tư Không Bạch lại nặng thêm mấy phần.

Con ác long màu đen kia theo tiếng mà động, rốt cuộc gào thét xông tới trước mặt Ninh Trúc Mang.

Vị chưởng giáo đại nhân kia lại không chút kinh hoảng, con hùng sư cũng tỏa ra hắc khí sau lưng y cũng phi người tiến lên, nghênh đón con Hắc long nọ.

Hắc long và Hắc sư chạm vào nhau, hắc khí đầy trời cuồn cuộn, gào thét cùng gầm rú đan xen nhau.

Long Sư chiến thành một đoàn.

Nhưng rõ ràng chính là Chân linh do người chưa tới cảnh giới Tiên nhân như Ninh Trúc Mang gọi ra không phải là đối thủ của con Hắc long này, chỉ ba hơi thở trôi qua, nó đã bị Hắc Long kia quấn chặt thân thể không thể động đậy.

Nhưng cho dù là như vậy, thần sắc trên mặt Ninh Trúc Mang vẫn lạnh nhạt vô cùng, y không có một chút tâm tình chấn động nhìn con Hắc sư dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi kia, giống như là đang nhìn chăm chú một tiết mục không liên quan gì đến mình.

Con mắt Tư Không Bạch vào lúc này lại dần dần híp lại, lão nhìn chằm chằm vào Ninh Trúc Mang, ở chỗ sâu trong con mắt đen kịt như vẩy mực tựa như có một thứ gì đó sáng lên.

Lão cũng không tin đây chính là toàn bộ thực lực của Ninh Trúc Mang, lão biết rõ tính tình vị sư điệt này của mình, nếu như không có một chút nắm chắc, có lẽ y sẽ không chọn lập tức động thủ với mình.

Thế nhưng hiện tại, con Hắc sư kia đã hoàn toàn bị Hắc long đè ở dưới người, trong miệng nó cũng bắt đầu không ngừng truyền đến từng tiếng kêu rên, trên thân thể do hắc khí tạo thành có thể tùy ý thấy được từng đạo vết thương dữ tợn, hiện tại nó hiển nhiên đã không còn lực tái chiến. Đó cũng không phải một chuyện nhìn qua có vẻ đơn giản.

Hắc sư là Chân linh của Ninh Trúc Mang, một khi nó chết trận, như vậy chắc chắn sẽ tạo thành trọng thương đối với người có tâm thần tương liên với nó là Ninh Trúc Mang. Kể từ đó, Tư Không Bạch cũng không nghĩ ra Ninh Trúc Mang còn có thể dựa cái gì đánh bại mình. ...

Rống!

Hắc sư bị ác long đè dưới người rốt cuộc cũng không cách nào chống cự địch nhân cắn xé, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu rên, chuyển con mắt khó hiểu nhìn Ninh Trúc Mang từ đầu đến cuối đứng ở nguyên chõ, thân thể vào lúc đó nhanh chóng hóa thành mảnh vỡ, tản mát ra bốn phía.

"Vẫn không ra tay sao?" Tư Không Bạch trâm lông mày bình tĩnh nói.

Lão đè cảnh giác trong lòng xuống, bên trong khe mắt nổi lên sát cơ lăng liệt.

Con Hắc long kia như có nhận thấy, sau khi xé rách Hắc sư liên gào thét đánh tới chỗ Ninh Trúc Mang.

Lúc này Ninh Trúc Mang rốt cuộc bắt đầu chuyển động, tay của y bỗng nhiên duỗi ra, nắm chặt vào khoảng không trước mặt, một thanh trường kiếm đen kịt vào lúc đó ngưng tụ ở trong tay, y cất bước tiến lên, nghênh đón con Hắc long đang nhanh chóng đánh tới, một kiếm huơi ra, kiếm ảnh đầy trời sáng lên, vây kín mít con Hắc long kia vào bên trong đó.

Tư Không Bạch tận mắt thấy một kiếm như vậy, lông mày nhăn lại, lão nghĩ mãi mà không rõ lấy tu vi Đại Diễn cảnh của Ninh Trúc Mang, làm sao có thể đủ để chống được uy lực của Hắc long này, vì thế ánh mắt trở nên bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào con Hắc long xông thẳng vào Ninh Trúc Mang, ý đồ từ trên thân nam nhân lông mày trắng tóc đen này tìm được một chút dấu vết để lại.

Nhưng kết quả sau đó lại làm cho lão có chút thất lạc.

Thân thể Ninh Trúc Mang khí thế hung hăng trong nháy mắt đụng với con Hắc long kia chợt chấn động, vậy mà cứng rắn bị thân hình Hắc long đánh bay, kiếm ảnh đầy trời vừa mới được y kích phát ra cũng lập tức tiêu tán.

Nhìn Ninh Trúc Mang thần tình chật vật ngã xuống đất, cơ bắp trên mặt Tư Không Bạch có chút run rẩy, mà trong lòng lại có chút tức giận. Lão tức giận bản thân mình quá cầu toàn, cũng tức giận bộ dáng như lâm đại địch vừa rồi. Mà trên thực tế, thực lực Ninh Trúc Mang bày ra hiện tại đại khái bởi vì tu hành qua

É Đại Nghịch Kiếm Điển )_, có thể vượt qua tu sĩ Đại Diễn cảnh bình thường rất nhiều, gần như đã tới nửa bước Tiên nhân, nhưng với thực lực như vậy, nhưng còn lâu mới có thể tạo thành một chút uy hiếp đối với lão.

Tư Không Bạch nghĩ tới đây, không tiếp tục do dự chút nào, quần áo của lão lại phông lên một lần nữa, lại có một con ác long hiện lên bên người lão, hai con ác long ngay lúc đó xông về phía Ninh Trúc Mang ngã nhào trên đất còn chưa kịp đứng người lên.

Cũng không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, Ninh Trúc Mang còn chưa kịp đứng người lên vào lúc đó bị hai con ác long trùng trùng điệp điệp đâm vào trên người, thân thể y lại chật vật không chịu nổi ngược lại bay ra ngoài.

Hai lần liên tiếp thất bại để cho quần áo vị Chưởng giáo đại nhân này tổn hại không chịu nổi, khí tức quanh thân dường như cũng uể oải đi rất nhiều, trên người mang theo vô số vết thương, hiện tại đang có máu tươi không ngừng chảy xuống.

Nhưng y vẫn không chết đi, thậm chí còn giấy giụa muốn đứng người lên lần nữa.

"Bổn sự chống cự dường như cũng rất giỏi nha." Tư Không Bạch dường như đã xem thấu bản chất miệng cọp gan thỏ của Ninh Trúc Mang, lão nhe răng cười nói, lại có thêm ba con ác long tuôn ra phía sau lưng lão, phối hợp với hai con lúc trước, lại xông thẳng về phía Ninh Trúc Mang một lần nữa.

Lão chưa từng có ý định tra tấn đối phương, nói cho cùng lão cũng không phải là người tàn nhẫn, đã là đồng môn, còn là trưởng bối, hiện tại đối địch chỉ vì bất đồng quan điểm, còn không đến mức làm cho đối phương phải nhận hết lăng nhục trước khi chết. Đương nhiên chỉ riêng Tư Không Bạch tự cho là như vậy, về phần gần vạn môn đồ bị lão cắn nuốt ngã xuống, dường như đã sớm bị lão để ra sau đầu.

Năm con ác long tập sát với uy thế cực kỳ to lớn, Ninh Trúc Mang vốn không có một chút lực lượng hoàn thủ nào, thân thể y lại bị hất tung trên mặt đất, lúc này đây, quần áo trên người y vỡ vụn, trên thân thể trần trụi bên ngoài gân như không tìm thấy một chút huyết nhục hoàn hảo, phía trên hiện đầm đìa máu tươi, ngay cả một đầu tóc đen ngày hôm nay y đã trang hoàng tỉ mỉ cũng rối tung lên trong một hồi lăn lộn này.

Y giống như đã mất đi một tia khí lực cuối cùng, không thể tiếp tục đứng người lên được, chỉ có thể ngửa mặt nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

"Nên kết thúc." Tư Không Bạch nhíu mày nói, kỳ thật trong lòng của lão lúc này mơ hồ nhận ra một chút khác thường, cho dù Ninh Trúc Mang sau khi tu luyện công pháp Đại Nghịch Kiếm Điển ) này, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã tới cảnh giới nửa bước Tiên nhân, nhưng cảnh giới như vậy theo lý mà nói cũng không thể thừa nhận được uy lực của năm con Hắc long trùng kích, hiện tại tiếp tục chịu thương thế như vậy, y vốn phải quy thiên rồi, nhưng vì sao đến hiện tại vẫn còn sống?

Điểm này để cho Tư Không Bạch có chút bất an, lão quyết định lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt hết hết nhân tố bất ổn.

Bởi vậy lại có thêm bốn con Hắc long hiện lên phía sau lưng lão, tính cả năm con lúc trước, hiện tại có khoảng chừng chín con ác long đường hoàng múa vuốt nhìn chằm chằm Ninh Trúc Mang nằm rạp trên đất ngồi dậy không nổi.

"Giết hắn đi." Thanh âm trầm thấp của Tư Không Bạch vang lên, chín con ác long từ bốn phương tám hướng vây giết về phía Ninh Trúc Mang.

Lúc này đây, Tư Không Bạch quyết định xé nát thân hình đối phương, chấm dứt trò khôi hài nhàm chán này.

Lão nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cảnh tượng chín con ác long kia cắn người, đây chính là một nghi thức cực kỳ trang nghiêm. Chuyện này sẽ đại biểu Linh Lung Các từ giờ khắc này mở ra một trang mới, cũng đại biểu cho một tông môn sắp đứng sững ở vạn vực tinh không sắp quật khởi ở trong tay lão.

Tư Không Bạch đắm chìm bên trong mộng đẹp như vậy, khó có thể tự kiềm chế, cũng không muốn lo chỗ này sợ chỗ kia.

Nhưng lúc chín con ác long gào thét xông tới trước mặt Ninh Trúc Mang, ngay khi chúng nó tự mở rộng nanh vuốt của mình ra, muốn cắn xé địch nhân đã máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất nọ.

Vị chưởng giáo đại nhân lúc trước ở trong mắt Tư Không Bạch gần như không hề có lực hoàn thủ, vào lúc này trong mắt bỗng nhiên sáng lên một đường Thần quang, vẻ đen kịt nồng đậm lại tràn ngập trong mắt y một lần nữa, hai con ngươi y ngay lập tức liên biến thành màu đen.
Bình Luận (0)
Comment