Chương 235: Ta dạy cho ngươi (2)
Chương 235: Ta dạy cho ngươi (2)Chương 235: Ta dạy cho ngươi (2)
Cũng ngay lúc đó, hai tay của Ninh Trúc Mang bỗng nhiên duỗi ra, một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn ra bên trên thân thể của y —— đó là khí tức của é Đại Nghịch Kiếm Điển).
"Hả?" Tư Không Bạch cảm nhận được điểm này chợt biến sắc, nhưng còn không đợi lão làm ra chút phản ứng nào, một cỗ lực hút cực lớn đã tuôn ra từ cánh tay của Ninh Trúc Mang. Chín con ác long gào thét xông đến dưới cỗ lực hút tràn đầy này lại phát ra từng tiếng gào thét, sau đó thân thể khổng lồ của chúng nó bị cỗ lực hút này xé rách thành mảnh nhỏ, cuối cùng không ngừng tràn vào trong hai tay Ninh Trúc Mang.
Dù cho ở trong quá trình này, chín con ác long không ngừng cuồn cuộn thân thể của mình, ý đồ tránh thoát vận mệnh bị cắn nuốt, thế nhưng lực hút tuôn ra từ trong hai tay Ninh Trúc Mang lại tựa như có một loại khắc chế trời sinh đối với những con Hắc long này, những Hắc long có thể ganh đua dài ngắn với Tiên nhân này ở phía dưới cỗ lực lượng kia mặc cho sử dụng ra tất cả vốn liếng, cuối cùng vẫn tránh không được bị Ninh Trúc Mang hút vào trong cơ thể, thôn phệ hoàn toàn sạch sẽ.
Mà sau khi cắn nuốt cỗ lực lượng cường đại này, Ninh Trúc Mang bỗng nhiên đứng người lên.
Quanh người y bắt đầu có hắc khí nông đậm không ngừng tràn ra, những miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình trên thân thể cũng bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ngưng kết, đóng vảy, cuối cùng tróc ra, lộ ra thân hình hoàn hảo không chút tổn hao nào.
Mọi chuyện tuy nói rất dài dòng, nhưng chỉ phát sinh ở trong mấy hơi thở.
Cho nên khi hai con ngươi đen kịt của Ninh Trúc Mang lôi cuốn lấy hắc khí ngập trời lại bước chậm đi tới trước người Tư Không Bạch lần nữa, vị Thái thượng trưởng lão Linh Lung Các này mới hồi phục tỉnh thân lại.
Lông mày lão càng nhíu sâu hơn, đại khái suy nghĩ minh bạch lúc trước Ninh Trúc Mang bị thua chỉ là đang cố ý giả bộ, mục đích thực sự của y là vì dẫn xuất chín con ác long này, thôn phệ toàn bộ, cường hóa bản thân.
Nhưng điều lão nghĩ mãi mà không rõ chính là, Ninh Trúc Mang làm sao có thể làm được điểm này?
Ở bên trong tất cả những công pháp trên thiên hạ mà lão biết, Tư Không Bạch cũng chưa từng nghe nói có một môn như thế, có thể thôn phệ lực lượng của Tiên nhân...
Chân linh cũng tốt Kiếm linh cũng được, trước khi không luyện hóa pháp tướng Tiên nhân, mấy thứ này đối với cường giả đạt tới cảnh giới Tiên nhân mà nói đã không còn quá quan trọng, thí dụ như Tư Không Bạch hiện tại, mặc dù chín con ác long bị cắn nuốt sạch sẽ, nhưng chỉ cần lão nguyện ý thì vẫn có thể gọi ra ba con ác long như cũ, ảnh hưởng của nó đối với chiến lực của lão thực sự quá mức bé nhỏ.
Thế nhưng hiện tại lão nhìn không ra Ninh Trúc Mang làm sao có thể thi triển ra loại chiêu thức như vậy, cũng không rõ ràng lai lịch của nó, nếu như lại gọi ra chín con ác long, khó tránh khỏi sẽ tựa như mỹ vị trong mâm đưa đến trong miệng Ninh Trúc Mang, lão đương nhiên sẽ không ngu dốt đến trình độ như vậy.
Bởi vậy lão quyết định tự mình ra tay, chấm dứt đi trận chém giết đã tốn thời gian thật lâu này.
Thanh trường kiếm đen kịt kia lại lơ lửng ở trong tay lão lần nữa, một bộ áo bào màu đen căng phồng lên, hắc khí tràn đầy bắt đầu khởi động, lão kéo lấy tàn ảnh đầy trời xông thẳng đến chỗ Ninh Trúc Mang. Đồng thời một thanh trường kiếm màu đen vào lúc đó cũng hiện lên trong tay Ninh Trúc Mang, y không tránh không né lập tức xông về phía Tư Không Bạch. Chín con cự long màu đen giống hệt như ác long do Tư Không Bạch gọi ra vào lúc đó hiện lên ở sau lưng Ninh Trúc Mang, theo chiêu kiếm của y xông thẳng đến chỗ Tư Không Bạch.
Tư Không Bạch mặc dù bởi vì chiêu thức quỷ dị của Ninh Trúc Mang mà trở nên sợ đầu sợ đuôi, không dám toàn lực ứng phó. Nhưng ác long do Ninh Trúc Mang gọi ra hiển nhiên cũng không cường đại giống như thứ Tư Không Bạch kích phát, mà kiếm chiêu ra tay hiển nhiên cũng yếu hơn vài phần, dưới tình huống như thế, hai người giao thủ một phen có thể miễn cưỡng tính làm lực lượng ngang nhau, không chia trên dưới.
Nhưng tình huống như vậy sau một khắc đồng hồ lại phát sinh biến hóa lúc hai người rút kiếm giết cùng một chỗ lần nữa.
Kendgl
Một tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng, hai thanh trường kiếm lôi cuốn lấy hắc khí đụng vào nhau, chín con ác long bị Ninh Trúc Mang gọi ra không ngừng từ bốn phía va đập vào bức tường màu đen do Tư Không Bạch kích phát, ý đồ tổn thương bản thể của lão. Lông mày Tư Không Bạch nhíu lại tựa như khe rãnh sông núi, lão cũng không thích tình cảnh hiện tại của mình, chuẩn xác mà nói, lão cảm thấy cực kỳ biệt khuất.
Rõ ràng dù cho Ninh Trúc Mang hấp thu lực lượng của chín con ác long này, chênh lệch thực sự ở giữa hai người vẫn khác nhau một trời một vực, có thể hết lần này tới lân khác lo ngại chiêu thức quỷ dị của Ninh Trúc Mang khiến lão bó tay bó chân, cũng không dám triển khai toàn bộ thực lực của chính mình, ngược lại quần chiến với gia hỏa chưa tới Tiên nhân này lâu đến như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tư Không Bạch liên có hỏa khí bay lên.
Lão lập tức nổi lên quyết ý, hắc khí quanh thân lại lan tràn ra lần nữa, muốn thừa dịp Ninh Trúc Mang không phòng bị, nhanh chóng đánh bại đối phương.
Nhưng không thể không nói, ý tưởng của Tư Không Bạch cuối cùng quá mức đơn giản một chút.
Ninh Trúc Mang lúc trước bị đánh thành trọng thương còn có thể rất nhanh thôn phệ chín con Hắc long, huống chỉ là lúc này?
Từng đạo hắc khí kia vừa mới tuôn vào, trong hai tròng mắt đen kịt của Ninh Trúc Mang liền sáng lên một đạo Thần quang, lực hút quỷ dị kia lại hiện lên quanh người y lân nữa, cả người y lúc đó thật giống như biến thành một cái vòng xoáy, hắc khí trong cơ thể Tư Không Bạch vừa mới tuôn ra đã trong nháy mắt thoát ly khống chế của vị Tiên nhân này, trào vào trong cơ thể Ninh Trúc Mang, biến thành chất dinh dưỡng cho nam nhân lông mày trắng tóc đen này.
Vì vậy khí tức quanh người y lại tiếp tục tăng lên một cấp độ mới, bất kể là lực đạo trên thân kiếm, hay là chín con ác long kia vào lúc này cũng trở nên càng cường đại.
Tư Không Bạch cảm nhận được điểm này chợt biến sắc, vội vàng thu hồi hắc khí bị lão kích phát ra, lo sợ lại để cho Ninh Trúc Mang hấp thụ thêm nhiều.
Mà dù như thế, lão vẫn bị biến cố như vậy kích ra cả người mồ hôi lạnh.
Ninh Trúc Mang được cắn nuốt thêm nữa chất dinh dưỡng hiển nhiên cũng thừa thắng xông lên, thế công của y càng ngày càng lăng liệt, mà trái lại Tư Không Bạch bởi vì kinh hãi lúc trước, thêm với không dám thúc giục lực lượng cường đại trong cơ thể mình, ngược lại dưới thế công đại khai đại hợp của Ninh Trúc Mang dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lão hiểm lại càng hiểm tiếp được một đạo lại một đạo kiếm chiêu của Ninh Trúc Mang, nhưng trong thời khắc hoảng sợ như vậy sẽ tạo ra kẽ hở chồng chất, mà Ninh Trúc Mang rất nhanh liền tìm được cơ hội.
Y sau khi vung một kiếm bức lui Tư Không Bạch, thấy đối phương không thể đứng thẳng cho nên lại đâm ra một kiếm, chín con Hắc long kia như nhận được sắc lệnh, quấn quanh thân kiếm của Ninh Trúc Mang, dây dưa cùng một chỗ với đạo kiếm ý kia, giết về phía Tư Không BạchI!
Âm!
Một tiếng trầm đục nổ bung, Tư Không Bạch không kịp đề phòng mặc dù kịp thời rút kiếm chống cự, nhưng bởi vì thế công đến quá mức đột ngột, cũng quá mức mãnh liệt, ngay khi Tư Không Bạch chạm đến đến vật do kiếm ý cùng hắc khí lôi cuốn cùng một chỗ, thân thể lão chấn động, vào lúc đó chợt lui ra.
Rồi sau đó, vị Tiên nhân này vậy mà cực kỳ chật vật ngã xuống đất, Ninh Trúc Mang đánh chó mù đường, cũng không tính cho Tư Không Bạch bất cứ cơ hội thở dốc nào, y dấn thân tiến lên, tốc độ nhanh tới mức kinh người làm y trong quá trình khẽ động kéo ra một đường tàn ảnh màu đen thật dài, chỉ trong không đến nháy mắt, y đã đi tới trước mặt lão nhân nọ, chuôi trường kiếm màu đen này giống như rắn độc cắn thẳng tới cổ Tư Không Bạch.
Tư Không Bạch trong lòng kinh hãi, trong thời khắc sống chết này, lão theo bản năng kích phát ra hắc khí màu đen trong cơ thể, ý đồ chống cự Ninh Trúc Mang tiến công, thế nhưng hắc khí vừa mới tuôn ra, khóe miệng Ninh Trúc Mang liên khơi gợi lên một ý cười như có như không.
Loại lực hút đáng sợ kia lại hiện lên lần nữa, hắc khí do Tư Không Bạch kích phát ra vào lúc đó đều bị Ninh Trúc Mang hút vào trong cơ thể.
Tư Không Bạch ý thức được lại rơi vào trong tính toán của Ninh Trúc Mang một lần nữa sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhưng đã đến lúc này, lão lại không thể không hạ quyết tâm bỏ xe bảo vệ tướng, lão tiếp tục kích phát hắc khí trong cơ thể ra, tuy rằng những hắc khí này cuối cùng đều bị Ninh Trúc Mang hấp thu, nhưng quá trình như thế lại làm cho thế công của y trì trệ, mà Tư Không Bạch cũng bắt được cơ hội này, đứng dậy bỏ chạy ra xa xa.
Đợi cho kéo ra một đoạn khoảng cách với Ninh Trúc Mang mà mình tự cho là an toàn, trong lòng Tư Không Bạch cảm thấy an tâm một chút, lão lúc này mới vội vàng thu liễm hắc khí nổi lên quanh thân.
Nhưng Tư Không Bạch né qua một kiếp lại không bởi vậy mà yên lòng, lão thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Ninh Trúc Mang. Tư Không Bạch khi còn sống đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng gặp rất nhiều kẻ địch, nhưng địch nhân trước mặt không thể nghi ngờ là người lão khó có thể giải quyết, cũng để cho lão tuyệt vọng nhất.
Lão rõ ràng thực lực bản thân mình mạnh hơn đối phương trăm ngàn lần, nhưng trong quá trình đối chiến lại nhiều lần bó tay bó chân, không chỉ có như thế, hiện tại lão dần dần rơi xuống hạ phong dưới thế công cổ quái của đối phương, thậm chí nếu kéo dài như thế, lão rất có thể rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu. Đây là chuyện Tư Không Bạch không thể nào tiếp nhận được.
Ánh mắt lão vào lúc đó trầm xuống, cũng không kìm được phẫn nộ hỏi: "Ngươi rốt cuộc sao có thể làm được?"
Lúc này, Ninh Trúc Mang sau khi cắn nuốt mấy đạo hắc khí, khí tức quanh thân lại tiếp tục tăng cao một thành nghe vậy ngừng bước chân của mình, ý cười trên khóe miệng của y càng lớn, vào lúc đó cười khanh khách nói: "Sư thúc không biết sao?"
“Ta dạy cho ngươi là được?”