Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 624 - Chương 236: Chó

Chương 236: Chó Chương 236: ChóChương 236: Chó

Lời nói của Ninh Trúc Mang đương nhiên rất chân thành, nhưng Tư Không Bạch lại chưa ngây thơ đến mức tin lời này.

Lão nghe ra lời nói của đối phương là đang chế giêu chế giễu mình.

Tư Không Bạch không đáp lại lời ấy, lão cau mày nhìn chằm chằm vào nam nhân lông mày trắng khí thế càng lúc càng điên cuồng kia, trong lòng suy nghĩ kế sách ứng đối. Giờ phút này tuy tu vi của Ninh Trúc Mang vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tiên nhân, nhưng Tư Không Bạch không thể vận dụng Ma khí trong cơ thể hiển nhiên không phải đối thủ của y. Còn nếu cứ tiếp tục giao chiến như vậy, thua cuộc đối với lão cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Chạy trốn!

Ý niệm như vậy không thể tránh khỏi hiện lên trong lòng Tư Không Bạch lúc này.

Đương nhiên đây là chuyện rất mất thể diện, bất luận thân là quốc sư hay Tiên nhân, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thế nhân chắc chắn sẽ vì thế mà mở miệng chế nhạo. Nhưng dù sao cũng tốt hơn hiện tại chờ đến kết cục thua cuộc thảm hại, lão dù gì cũng là truyền nhân duy nhất của Linh Lung Các hiện tại, phải gánh vác được trọng trách truyên thừa tông môn.

Tư Không Bạch nghĩ đến đây lập tức quyết định chủ ý, lão đang muốn thúc giục Ma khí trong cơ thể thoát khỏi nơi đây, nhưng cũng đúng thời khắc này, thanh âm của Ninh Trúc Mang lại đột nhiên vang lên.

"Sư thúc có từng nghĩ tới hay không?" Y mở miệng hỏi, thân hình đứng ở nơi xa, hắc khí quanh thân thu liễm, dường như không định tiếp tục ra tay nữa.

"Cái gọi là Đại Nghịch Kiếm Điển đến tột cùng là một môn công pháp như thế nào?"

Không biết là Ninh Trúc Mang thu liễm tấn công khiến Tư Không Bạch yên tâm không ít, hay là vấn đề của y khiến lão rất hiếu kỳ, vị đại năng Tiên nhân này sau khi nghe thấy lời ấy sắc mặt hơi đổi, tuy không đáp lại câu hỏi của Ninh Trúc Mang, nhưng hành động thúc giục thân pháp lại lập tức bị kìm hãm, hiển nhiên là muốn đợi đối phương nói tiếp.

Ninh Trúc Mang cũng không làm lão thất vọng.

Vẻ đen kịt trong mắt y vào lúc đó chậm rãi thối lui, ý cười trong đôi mắt thanh tịnh lại sâu hơn vài phần.

"Đại Nghịch Kiếm Điển thoát thai từ Thiên Tự Kiếm Điển do thế hệ trước của Linh Lung Các sáng chế ra cùng Đại Diễn Kiếm Quyết của Kiếm Lăng Nam Hoang."

"Hai thứ này đương nhiên đều là tuyệt học kiếm đạo đương đại, nhưng công phá trước chú trọng thuận thế mà làm, lấy bản thân phù hợp với đạo của thế giới này, dùng thứ này tu thành đại đạo. Còn môn công pháp phía sau thì sao? Lại là nhập đề kiếm đạo, chú ý hoàn toàn bỏ qua ngoại đạo, lấy đạo của mình chứng đại đạo, cho nên mây tới, đại đạo thiên thành, diệc khả kiếm diễn."

"Hai môn tuyệt học, tạm thời không nói ưu khuyết, nhưng rõ ràng là hai công pháp đi ngược lại với nhau, sao có thể thành tựu thành một công pháp duy nhất chứ?"

Ninh Trúc Mang nói ra lời này, cất bước tiến vê phía trước một bước, trong mắt lấp lóe hào quang nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Tư Không Bạch.

Sắc mặt Tư Không Bạch lại trâm xuống, lão lập tức hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

Lúc đó Ninh Trúc Mang duỗi tay của mình ra, hai luồng Ma khí màu đen đột nhiên xuất hiện. Theo bàn tay Ninh Trúc Mang dị động, nó phác họa ra một vật hình tròn ở giữa không trung. Vật hình tròn kia tự thành một thể, y theo kim đồng hồ chuyển động, trong đó có hắc khí không ngừng lưu chuyển.

"Đây cũng là công pháp mà Đại Diễn Kiếm Quyết truyền thụ, Ninh mỗ mặc dù không hiểu được ý tưởng trong đó, nhưng đã kiến thức qua hành động đăng thiên của Đạo tổ, có lẽ hai bên có hiệu quả đồng công dị khúc."

Ninh Trúc Mang nói như thế, hai tay lại duỗi ra, để cho Ma khí màu đen biến thành vòng sáng bên ngoài, trong miệng cũng lẩm bẩm nói: "Kế tiếp chính là Thiên Tự Kiếm Điển, chắc sư thúc sẽ không xa lạ gì với phương pháp này."

Nói xong lời ấy, hai con ngươi của y chợt nhắm lại, một cỗ lực lượng hạo nhiên trong thiên địa tựa như nhận phải tác động của y, bắt đầu tụ tập về phía vị chưởng giáo đại nhân này, hắc khí ở bên ngoài vòng sáng kia hóa thành từng đạo linh thể màu trắng, bắt đầu xoay tròn theo phương hướng nghịch kim đồng hồ.

"Sư thúc nhìn kỹ." Ninh Trúc Mang chỉ chỉ vòng sáng kia nói.

Tư Không Bạch cũng không hiểu rốt cuộc Ninh Trúc Mang muốn nói cái gì, nhưng xuất phát từ một số tâm tư không biết, lúc đó lão theo lời y nói, nhìn về phía vòng sáng kia.

Hai cỗ lực lượng một đen một trắng lấy vòng sáng làm ranh giới châm chậm xoay tròn, cả hai tuy bị khống chế ở khoảng cách đủ lớn, nhìn qua cũng không quấy nhiễu lẫn nhau. Nhưng theo xoay tròn như vậy, khí tức cả hai dân dần trở nên yếu ớt, đường cong do xoay tròn mà dần dần trở nên mơ hồ, chỉ hơn mười hơi thở, sự vật kia giống như đã hao hết tất cả lực lượng, biến mất tại chỗ không thấy nữa.

Tư Không Bạch thấy cảnh này sắc mặt càng khó coi, lão dường như đã hiểu được điều gì đó, thân hình đứng thẳng không tự chủ được lùi về phía sau một bước, giống như chuyện phát sinh trước mắt lão là sự việc đáng sợ nhất trên đời.

Thế nhưng Ninh Trúc Mang lại đưa mắt nhìn về phía Tư Không Bạch, đôi mắt dưới đôi lông mày trắng sáng rực lên, y hỏi: "Sư thúc đã nhìn rõ chưa?”

Sắc mặt Tư Không Bạch trắng bệch, lão không trả lời câu hỏi của Ninh Trúc Mang mà chỉ thì thào lẩm bẩm: "Điều... điều này sao có thể?!"

"Đây là cái gọi là Đại Nghịch Kiếm Điển, năm đó Cực Mang Kiếm tiên sư bá bởi vì rơi vào tâm ma, đánh cắp đi Đại Diễn Kiếm Quyết, ý đồ hợp hai loại công pháp làm một, dùng chuyện này sáng chế ra một công pháp kiếm đạo có một không hai từ cổ chí kim, mà trên thực tế hai môn công pháp này hòa hợp với một thể, có thể đưa đến tác dụng rất lớn, iầền hướng về nước và lửa, lửa bốc hơi nước, nước cũng giội tắt lửa, cuối cùng tất cả không còn sót lại chút gì. Không chỉ không tu ra được thành tựu gì, thậm chí ngay cả tu vi của chính mình cũng sẽ từng bước từng bước bị ăn mòn trong quá trình tu hành này, khiến cho người ta triệt để hóa thành phế nhân không có chút tu vi nào."

Ninh Trúc Mang ngữ điệu bình tĩnh trình bày việc này, hiện tại y đã cực kỳ chắc chắn, cùng với vẻ mặt lãnh đạm khiến người ta rất khó lên tiếng phản bác lại.

"Làm sao có thể! Nếu không có Đại Nghịch Kiếm Điển này, ta làm sao có thể tu thành Tiên nhân, còn có lực lượng của ta giờ phút này đều dựa vào cái này! Ngươi đừng có lừa gạt ta!" Tư Không Bạch lớn tiếng giận dữ hét lên, trong cơn phẫn nộ kia ẩn giấu sợ hãi thật sâu, giống như một số thứ tưởng tượng và tín ngưỡng trong khoảnh khắc đó bị sụp đổ, mà bản thân sẽ theo bản năng phủ định chuyện như vậy, cho dù sự thật đã bày ra trước mắt.

Ninh Trúc Mang lại không hề kinh ngạc sự cố chấp hay biểu hiện hoảng hốt của Tư Không Bạch. Y đã sớm đoán trước được, cho nên cũng chuẩn bị sẵn một cọng rơm cuối cùng để đè sập lạc đà. Y nhẹ nhàng vươn tay lần nữa, một con ác long do hắc khí ngưng tụ mà thành tuôn ra, bay về phía Tư Không Bạch, lão nhân Tiên nhân kia theo bản năng muốn chống lại, nhưng khi con Hắc long kia đi tới trước mặt thì lão mới phát hiện, Hắc long không hề có ý định ra tay tổn thương mình, trái lại còn dừng ở trước người lão, im lặng đứng ở xa.

Tư Không Bạch thấy cảnh này đương nhiên không rõ cho lắm, lão quay đầu nhìn về phía Ninh Trúc Mang, mặc dù không hỏi, nhưng thần sắc giữa hai hàng mi đã sớm tràn ngập nghi hoặc.

"Sư thúc dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển công pháp Đại Nghịch Kiếm Điển thử." Nam nhân kia lại nói như vậy.

Tư Không Bạch ngây người, lúc đó chợt thúc giục Đại Nghịch Kiếm Điển, thế là một cỗ lực hút mênh mông chợt từ trong cơ thể lão trào ra, con Hắc long kia bị lực hút mạnh mẽ biến hình, cuối cùng giống như Ninh Trúc Mang lúc trước, bị Tư Không Bạch hút vào trong cơ thể trở thành chất dinh dưỡng.

Một con Hắc long nhập thể, lực lượng trong người lão chợt mạnh hơn một chút, nhưng lão cũng không vì vậy mà sinh ra nửa phần thỏa mãn, ngược lại sắc mặt khó coi đến cực hạn.

Lão như bị trọng thương liên tục lùi về phía sau, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Làm sao có thể... Sao có thể..."

Lão đưa tay ra, cúi đầu nhìn phía lòng bàn tay của mình, từng đạo Ma khí màu đen mênh mông trào ra: "Vậy lực lượng này đến từ chỗ nào? Chuyện này nói không thông, chuyện này nói không thông!!!"

"Ta nói thông đạo lý này giúp sư thúc vậy." Ninh Trúc Mang nhẹ giọng nói, giọng điệu không hề có chút vui mừng nào, nhưng sâu trong con ngươi lại mơ hồ có chút bi thiết cuôn cuộn mà ra." Đại Diễn Kiếm Quyết cũng tốt, Thiên Tự Kiếm Điển cũng được, tuy rằng con đường không giống nhau, nhưng cuối cùng đều là kiếm, nếu như tu luyện Đại Nghịch Kiếm Điển thoát thai từ hai môn công pháp này, vật tu luyện ra đương nhiên cũng chính là kiếm ý. Vậy sư thúc xem xem, Ma khí màu đen này rốt cuộc có liên hệ gì với kiếm đạo hay không?"

"Cái gọi là Đại Nghịch Kiếm Điển, chẳng qua là một lớp ngụy trang, có người tăng thêm một pháp môn ở bên trong đó, mà pháp môn này sẽ phát huy tác dụng khi nhanh chóng vận chuyển Đại Nghịch Kiếm Điển, nó có thể giúp tu hành giả liên thông với nơi bí ẩn nào đó, hấp thụ Ma khí ở chỗ này, để cho tu hành giả âm thâm cho rằng Ma khí này là do chính mình tu hành ra. Mà trên thực tế, những Ma khí này thật ra đã tồn tại từ lâu, mặc dù ngươi có thể sử dụng nó, nhưng chỉ cần vận chuyển phương pháp này, bất cứ kẻ nào đều có thể thu nạp để sử dụng, tựa như sư thúc có thể cưỡng ép rút tu vi ra khỏi môn đồ, Ninh mỗ cũng có thể thôn phệ Ma khí này rồi nạp cho mình dùng."

Với một bộ lý do mà Ninh Trúc Mang nói ra, cộng thêm một chút cảm ngộ lúc mình tu luyện, thật ra trong lòng Tư Không Bạch đã rất rõ ràng, thứ mà Ninh Trúc Mang nói chắc hẳn cũng không kém sự thật ẩn giấu quá nhiều, nhưng lão đã cố gắng nhiều như vậy, thậm chí hy sinh toàn bộ môn đồ Linh Lung Các, đến lúc này, lão sao có thể tin đây chính là một trận mưu đồ, đều là một giấc mộng Hoàng Lương?

"Không đúng, không phải như thết"

"Những lực lượng này chính là thứ ta tự mình tu hành ra, trên đời nào có chuyện tốt như vậy, sẽ có người chia ra cho chúng ta hấp thu lực lượng mà bản thân không dùng tới sao?" Tư Không Bạch gần như điên cuồng hét lên.

Ninh Trúc Mang nhìn sư thúc mình gần như điên cuồng, phẫn nộ đọng ở đáy lòng đã lâu kia lại không hề trào lên như trong tưởng tượng của y.

Y cảm thấy trong lòng mình bỗng nhiên trống rỗng, trong ánh mắt nhìn về phía Tư Không Bạch cũng dần dần có thêm một phần thương cảm, nhưng phần thương cảm này không chỉ vì lão nhân nọ, mà còn vì mình, cũng bởi vì Linh Lung Các chỉ còn ở trên danh nghĩa kia.

Nói cho cùng, truyền thừa ngàn năm của Linh Lung Các thật ra chỉ là một quân cờ của một đại nhân vật nào đó vì đạt được mục đích mà hạ bút thành văn, hôm nay lại bị nghiền thành mảnh vụn.

Y thở dài, ngữ điệu trở nên ôn hòa hơn vài phần: "Sư thúc đã đi qua Cảnh châu của Đại Hạ chưa?"

"Nơi đó là tận cùng phương bắc của thế gian, có được một mảng thảo nguyên thật lớn, bách tính nơi đó sinh sống bằng chăn nuôi."

"Lúc dê bò thành đàn thì việc quản lý đã biến thành một chuyện rất khó khăn, cho nên trong nhà bọn họ chẳng biết bắt đầu từ lúc nào đều nuôi mấy con chó được xưng là chó chăn cừu."

"Cừu ăn cỏ, chó chăn cừu, chó cho rằng mình mạnh hơn dê nhiều, lại không biết ở trong mắt con người, chó và dê đều giống nhau, đều là súc sinh mà thôi."

"Chủ nhân thực sự của Ma khí kia là ai thì ta không biết, nhưng điều ta biết là, Ma khí chính là dê của bọn chúng, mà những môn đồ bị sư thúc đầu độc tu hành công pháp kia chính là dê ăn cỏ, về phần sư thúc sao...'

"Đương nhiên là kẻ tự cho mình nắm giữ mọi thứ rồi..."

“Cũng chính là chó..."
Bình Luận (0)
Comment