Chương 237: Thể diện.
Chương 237: Thể diện.Chương 237: Thể diện.
Chữ "Chó" cuối cùng kia, Ninh Trúc Mang găn từng chữ cực nhẹ. Nhưng rơi vào tai Tư Không Bạch lại như lôi đình vạn quân, thân thể lão chấn động, gần như khó mà đứng thẳng được.
Ninh Trúc Mang thu hết tất cả vào mắt bất đắc dĩ thở dài một hơi, không biết vì sao, lúc trước có một mối huyết cừu vì cố nhân, mong muốn rửa sạch sỉ nhục vì tổ tiên tông môn chợt trở nên buông lỏng hơn rất nhiều.
"Sư thúc, kỳ thật ngươi vẫn luôn sai một chuyện." Y nhẹ giọng nói, ngữ điệu ôn hòa.
Tư Không Bạch sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn y, hai đầu lông mày đan xen vẻ hoang mang cùng u sâu, phẫn nộ cùng sợ hãi tụ tập cùng một chỗ, thần sắc vô cùng phức tạp, cũng vô cùng chật vật.
"Tông môn hưng suy như vương triêu thay đổi, như cỏ cây khô vinh, đều là quá trình thiên đạo lặp đi lặp lại phải đi qua. Con đường nghịch thiên đây gian nan gập ghềnh, cũng tràn đầy bụi gai. Nhưng đường càng khó đi, người đi đường càng hiểu được tại sao phải đi đường, điểm cuối là nơi nào?"
"Truyền thừa tông môn không phải ba chữ Linh Lung Các nổi danh kia, không phải là cảnh tượng tông môn rộng lớn môn đồ trăm vạn người, mà là tám chữ "Hành y tế thế, trường kiếm làm công” tổ sư gia viết ở trong phủ Tế thế năm đó! Chỉ cần nhớ tám chữ này, dù Linh Lung Các chỉ còn lại một người, truyên thừa kia cũng chưa từng đoạn tuyệt, mà nói ngược lại, nếu như không có tám chữ này, cho dù Linh Lung Các có trăm vạn môn đồ thì có ý nghĩa gì?"
"Sư thúc dẫn Linh Lung Các của ngươi đi, đi nhầm đường, đi lạc đường."
Tư Không Bạch nghe tới đây như bị người ta rút hết toàn bộ khí lực, thân thể trở nên uể oải. Lão cúi đầu, sầu não không nói.
Mà khi lão ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt trống rỗng đã khôi phục thanh minh, nhưng lại không có khí độ mà Tiên nhân nên có, lão giờ phút này nhìn giống như một lão nhân đã gần đất xa trời, vẻ mặt suy sụp, bước chân run rẩy.
"Ta làm sai ư?" Lão tự lẩm bẩm, giống như dò hỏi, lại như tự hỏi.
Lúc này Ninh Trúc Mang cũng không đáp lại câu hỏi này của lão, y trầm mặc nhìn vị lão nhân này, y biết, lão cân đủ thời gian để tiêu hóa tất cả mọi thứ.
Ánh mắt Tư Không Bạch quét qua từng người một. Lão nhìn Tống Nguyệt Minh khí tức uể oải, bộ dáng già nua ngã xuống đất; Nhìn thanh Hình Thiên kiếm đang cắm sừng sững trên mặt đất chỗ kia; Lại nhìn mấy chục môn đồ Linh Lung Các đã hóa thành xương khô.
Hào quang trong mắt lão nhân trở nên ảm đạm, thở dài thật sâu, râu rĩ nói: "Thì ra là ta đã hủy Linh Lung Các..."
"Ninh Trúc Mang lại nhìn Tư Không Bạch một lần nữa, lần này vẫn không lên tiếng đáp lại, khác với trước đây biết mà không nói, một lần này y thật sự không biết nên đáp lại vấn đề trầm trọng của lão nhân như thế nào.
Nhưng cuối cùng y vẫn nhịn không được sinh ra một chút lòng trắc ẩn dưới ánh mắt cầu xin của lão nhân.
"Đã đến mức độ này, ác quả cuối cùng vẫn phải do chúng ta tự mình nuốt xuống. Linh Lung Các rơi xuống tình cảnh như thế, sư thúc tuy có sai, nhưng Ninh mỗ thân là chưởng giáo cũng khó thoát tội, lần này đi gặp mặt tiền bối dưới suối vàng, Ninh mỗ sẽ cùng sư thúc thỉnh tội với bọn họ." Ninh Trúc Mang nói như thế. Nhưng Tư Không Bạch nghe được lời ấy lại chấn động thân thể, lão nghe ra một số quyết ý trong lời nói của đối phương, cho nên cực kỳ khó hiểu hỏi: "Lời ấy có ý gì..."
Ninh Trúc Mang dường như không nghe ra rung động bên trong ngữ điệu của Tư Không Bạch, y nhìn thẳng vào đối phương, thần sắc bình tĩnh, thanh âm cũng trầm ổn nói: "Chủ nhân sau lưng Ma khí này hiển nhiên là tôn tại vượt qua tưởng tượng của chúng ta, hắn có thể thoải mái khống chế Ma khí thôn phệ sinh cơ của môn đồ, dùng chuyện này để làm lớn mạnh Ma khí. Chẳng lẽ sư thúc cho rằng, hấp thu số lượng Ma khí như thế, hai người chúng ta có thể tránh được kiếp nạn này sao?”
"Nếu chỉ lấy tu vi và sinh cơ của ngươi và ta, làm lớn mạnh Ma khí cũng chỉ lỗ tính mệnh của ta và ngươi mà thôi. Nhưng người phía sau hiển nhiên có mưu đồ rất lớn, Linh Lung Các đã là vật hi sinh đầu tiên trong trận mưu tính này. Nếu để cho Ma khí tiếp tục tồn tại trong cơ thể chúng ta, không người nào có thể nói chính xác, kẻ kia có thể dùng chuyện này khống chế tâm trí hai người chúng ta hay không, mang đến tai họa lớn hơn nữa cho Đại Chu, thậm chí là toàn bộ thiên hạ?"
tot.
Tư Không Bạch nuốt nước miếng, sắc mặt lão chợt có chút hoảng loạn. Lão vội vàng nói: "Nhưng nếu chúng ta chết, Linh Lung Các sẽ xong đời mất. Ngươi xem, tuy Ma khí này phá hỏng truyền thừa của Linh Lung Các, nhưng chúng ta cũng có thể lợi dụng lực lượng này, mở lại tông môn, lại thu môn đồ tiếp tục truyên thừa."
Khi Tư Không Bạch nói những lời này, ngữ điệu run rẩy, ánh mắt phiêu hốt, hiển nhiên là lực lượng không đủ.
Mà lão còn chưa nói hết câu đã bị tiếng quát thanh sắc nội liễm của Ninh Trúc Mang cắt ngang.
"Sư thúc!" Y lập tức hét to, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên: "Linh Lung Các đã tan thành mây khói, ngàn năm trước tổ sư gia khai tông lập phái, Linh Lung Các đi qua ngàn năm đã đến cuối đường. Nhưng Linh Lung Các lập thế ngàn năm, cuối cùng cũng là tông môn vang danh thiên hạ này, cho dù phải chết cũng phải để lại thể diện!"
"Sư thúc! Đây mới là chuyện cuối cùng ngươi có thể làm cho Linh Lung Các! Thỉnh sư thúc bảo tôn một chút tôn nghiêm cuối cùng vì mình, cũng vì Linh Lung Các!"
Tư Không Bạch run lên một cái, dường như lão không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Ninh Trúc Mang, sau khi liếc mắt sang một bên vội vàng cúi đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy ta hiểu rồi..."
Ninh Trúc Mang nghe vậy lại không nghi ngờ gì, y tiến vê phía trước vài bước tới trước mặt Tư Không Bạch, trầm giọng nói: "Sư thúc, mặc dù Linh Lung Các đã bị diệt, nhưng cuối cùng vẫn còn có đệ tử rải rác khắp thiên hạ, tông môn không còn, nhưng truyền thừa vẫn bảo lưu, lần này cùng đi Hoàng Tuyền, chúng ta cũng có thể nhắm mắt."
Tư Không Bạch cúi đầu không nói, chỉ khẽ gật đầu xem như đáp ứng.
Ninh Trúc Mang vươn tay về phía trước, tựa như muốn nâng lão nhân đang cúi đầu này lên, nhưng tay vừa mới vươn ra, trong cơ thể Tư Không Bạch chợt dâng lên một mảng khí tức âm lãnh.
Ninh Trúc Mang trong lòng giật mình, còn chưa đợi y lấy lại tinh thân, bàn tay vươn ra đã bị Tư Không Bạch nắm lấy thật chặt.
Cái đầu của lão nhân này ngẩng lên, màu đen kịt lan tràn ra trong đôi mắt lão lần nữa.
"Sư thúc còn muốn chấp mê bất ngộ sao?" Ninh Trúc Mang trầm giọng hỏi, nhưng Tư Không Bạch lại hoàn toàn không có ý đáp lại y.
Mà khi đó, một cỗ lực hút mênh mông chợt theo chỗ tay Tư Không Bạch nắm chặt bàn tay y truyền đến, trong lòng Ninh Trúc Mang hoảng sợ, nếu như lão nhân này hút đi tất cả Ma khí, lấy tu vi của Tư Không Bạch cho dù không sử dụng những Ma khí này, đối phương cũng có thể dễ dàng diệt sát y.
Ninh Trúc Mang nghĩ tới đây vội vàng thúc dục Đại Nghịch Kiếm Điển trong cơ thể định chống đỡ Tư Không Bạch thôn phệ Ma khí trong cơ thể mình, nhưng ý niệm vừa mới dâng lên trong đầu, một thanh trường kiếm đen nhánh đã hiện ra trong tay Tư Không Bạch, sau đó lão rút kiếm đâm mạnh một cái, Ninh Trúc Mang không kịp đề phòng, chỗ bụng liền bị trường kiếm màu đen xuyên thủng.
Trong lúc trọng thương như vậy, thần sắc Ninh Trúc Mang trở nên hoảng hốt. Tuy rằng y một tay nắm chặt tay tay cầm kiếm của Tư Không Bạch, ngăn cản thanh trường kiếm kia lại phát động lần tiến công tiếp theo, Đại Nghịch Kiếm Điển trong cơ thể cũng bị y toàn lực vận chuyển. Nhưng dù sao cũng đã bị thương, tu vi lại không bằng kẻ đạt đến Tiên nhân như Tư Không Bạch, dưới cả hai yếu tố tác động, tốc độ thôn tính Ma khí trong cơ thể mặc dù chậm lại, nhưng vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị xâm chiếm sạch sẽ.
Ý thức được điểm này, Ninh Trúc Mang sau khi hoảng sợ qua đi, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ phẫn nộ hay dữ tợn, thứ xuất hiện trên mặt y hiện tại chỉ là một vẻ bi thương cùng thất vọng.
Y thở dài một hơi thật sâu, dùng ngữ khí tang thương nói: "Xem ra, ngay cả chút thể diện cuối cùng này sư thúc cũng không nguyện ý để lại cho Linh Lung Các rồi?"