Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 626 - Chương 238: Có Một Không Hai.

Chương 238: Có một không hai. Chương 238: Có một không hai.Chương 238: Có một không hai.

Hai mắt Tư Không Bạch đen kịt, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không có chút ý tứ nào đáp lại vấn đề của Ninh Trúc Mang.

Đại Nghịch Kiếm Điển còn đang bị lão điên cuồng thúc dục, lão dường như đã lâm vào điên cuồng, không muốn chết, càng không muốn từ trong giấc mộng Hoàng Lương của tông môn thịnh thế kia tỉnh lại.

Đây là một chuyện rất đáng thương, đương nhiên cũng là một chuyện thật sự đáng buồn.

Ninh Trúc Mang không nhận được câu trả lời thuyết phục lại thở dài thật sâu, trong lòng âm thầm nói: "Xem ra rốt cuộc vẫn phải vận dụng hậu chiêu cuối cùng kia... Tuy không tránh được khiến thể diện cuối cùng của Linh Lung Các trôi theo dòng nước, cũng không tránh khỏi làm cho tông môn mà y đã từng dùng hết toàn lực thủ hộ trở thành trò cười trong miệng quan to hiển quý, hoặc là người buôn bán nhỏ. Nhưng để giữ vững một chút thanh danh đáng thương cuối cùng của Linh Lung Các, y không thể không làm như vậy.

Nghĩ tới đây, Ninh Trúc Mang không chút chân chừ. Sắc mặt y nghiêm nghị, một pháp môn đen tối đã bị y thi triển ra, nhưng Tư Không Bạch lúc này cũng rút ra một luồng Ma khí cuối cùng trong cơ thể Ninh Trúc Mang. Lão đột nhiên đứng dậy, trường kiếm cắm vào bụng Ninh Trúc Mang cũng bị rút ra, một tia máu cũng theo đó tuôn ra ngoài, làm mặt đất tóe lên từng vệt máu nhìn thấy mà giật mình.

"Ta không cam lòng..." Tư Không Bạch lần nữa có được Ma khí mênh mông vô cùng, lão đứng chắp tay, cúi đầu nhìn xuống Ninh Trúc Mang quỳ một chân dưới đất, rốt cuộc lần đầu tiên mở miệng nói.

Lúc này, Ninh Trúc Mang đã mất đi chút thương hại cuối cùng đối với Tư Không Bạch, y cũng không có tâm tư dây dưa trong đề tài này nữa. Nhưng y còn cần dành chút thời gian để vận dụng lá bài tẩy cuối cùng, vì tranh thủ khoảng thời gian này, y không thể không đè nén buồn rầu trong lòng.

"Chính vì sư thúc không cam lòng. Linh Lung Các mới đi tới tình cảnh hôm nay." Ninh Trúc Mang nhẹ nhàng đáp lại.

"Nếu đã đến tình trạng như vậy, vì sao không thử lại lần nữa!" Tư Không Bạch dường như cũng không nhận ra được sự khác thường của tên sư điệt mình, tiếp tục thấp giọng nói.

"Tiếp tục thử, chỉ sợ sẽ hoàn thành tâm nguyện của người nọ."

"Người nọ?"

"Sư thúc biết rõ ta nói tới ai."

"Ngươi đã gặp hắn?"

"May mắn gặp được Nguyên thống lĩnh và Mặc kiếm tiên, đồng hành bái kiến người nọ."

"Thế Nguyên Quy Long cùng Mặc Trần Tử sao rồi?"

"Chết rồi."

"Chết rồi sao?"

"Ừm. Chết ở trong tay người nọ."

Ninh Trúc Mang khẽ gật đầu, vừa dứt lời, y chậm rãi đứng người lên, tuy rằng vết kiếm nơi bụng nhìn thấy mà giật mình vẫn còn đang nhỏ máu nhưng y vẫn hồn nhiên không có cảm giác gì đối với chuyện này. Y đã chuẩn bị kỹ càng, một lá bài tẩy cuối cùng sẽ như mũi tên trên dây cung kéo căng, y vận sức chờ phát động. Ánh mắt y nheo lại, thân thể hơi cong lên, như một con báo săn mồi nằm rạp trong rừng rậm, nhắm chuẩn con mồi mà mình thích, sau một khắc nó sẽ phi thân ra, lấy mạng đối phương đương nhiên cũng sẽ trả giá bằng tính mạng của mình.

Nhưng y không có chút do dự nào, trên thực tế trong mắt Ninh Trúc Mang giờ phút này chỉ còn kiên định cứng rắn như sắt đá.

"Ừm, như vậy sao?" Tư Không Bạch gật đầu, lão dường như không phát hiện ra sự khác thường của Ninh Trúc Mang, sau khi nói xong lời này, lão đứng trâm ngâm tại chỗ vài hơi thở. Mà ngay trong thời gian mấy hơi thở này, Ninh Trúc Mang đã đi tới chỗ cách lão không đến ba thước.

Đây là một khoảng cách rất vi diệu, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì Ninh Trúc Mang có thể phát động được thứ kia, mà y cũng đang tính toán như vậy, một chân của y duỗi ra, lơ lửng trên không trung tiến về trước, tựa như chuẩn bị hạ xuống rồi.

Nhưng ngay lúc này Tư Không Bạch lại kết thúc lần suy nghĩ ngắn ngủi này, nhẹ giọng nói: "Ta cũng muốn thử xem."

Ninh Trúc Mang vừa nghe lời này liền duỗi chân ra, lơ lửng giữa không trung, không thu hồi, lại càng không hạ xuống.

Y mang vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Tư Không Bạch, đang muốn hỏi cái gì đó, nhưng ngay lúc này bàn tay trống rỗng của Tư Không Bạch lại đột nhiên vươn ra, một luồng hắc khí trào ra từ trong lòng bàn tay lão, trực tiếp bay về phía vị Tống Nguyệt Minh ngồi liệt cách đó không xa.

Ninh Trúc Mang trong lòng chấn động, bởi vì đạo bí pháp trong cơ thể đã được thúc giục, y hoàn toàn không kịp tới cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn luông hắc khí kia tràn vào trong cơ thể Tống Nguyệt Minh.

Nhưng cảnh tượng thảm liệt trong tưởng tượng của y lại không hề xuất hiện, ngược lại khi luồng hắc khí kia ùa vào, gương mặt già nua của Tống Nguyệt Minh như thời gian đảo ngược, dân dần khôi phục lại dáng vẻ vốn có. Khí tức uể oải quanh người gã cũng dần dần cường thịnh lại.

Thương thế của gã cứ như vậy lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần chữa trị lành, mà biến cố như vậy vừa mới chấm dứt, một tay kia của Tư Không Bạch lại duỗi ra lần nữa, lại thêm một luồng hắc khí từ trong tay lão bay ra, dũng mãnh tiến vào bên trong thanh Hình Thiên kiếm nọ. Sau đó một đạo hư ảnh màu đỏ đã tiêu tán đi cũng dần trở nên ngưng thực dưới hắc khí kia tẩm bổ.

"Sư thúc!" Mắt thấy một loạt biến cố này, Ninh Trúc Mang như nghĩ đến cái gì đó, y quay qua hô to với Tư Không Bạch, ngữ khí lại có chút khẩn trương một cách thần kỳ.

Tư Không Bạch nghe vậy quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh của lão lại trở nên trong trẻo. Lão nhìn vê phía Ninh Trúc Mang, khóe miệng chợt nhếch lên, rõ ràng là đang phác họa ra một nụ cười

Đó là một nụ cười theo trong trí nhớ của Ninh Trúc Mang thì đã lâu chưa từng xuất hiện trên mặt vị Tiên nhân này.

Sáng lạn, rõ ràng.

Như gió xuân, như ánh sao.

"Linh Lung Các không thể hỏng ở trong tay ta, các ngươi đều phải sống sót, xây dựng lại tông môn cũng được, ẩn cư trong núi rừng cũng tốt. Đúng như các ngươi nói, chỉ cân các ngươi còn sống, truyên thừa Linh Lung Các sẽ không đứt đoạn."

"Mà ta, nếu như đã lạc đường, vậy phía trước bất kể vực sâu vạn trượng hay là Luyện ngục Cửu U, ta đều phải đi xem thử, cũng vì những đệ tử đã bị ta hại kia..."

"Coi như là trả lại một chút tội nghiệt đi, bằng không nếu cứ nhắm mắt như vậy, ta cảm thấy không cam lòng... Nói xong lời này, quần áo đã tả tơi không chịu nổi của Tư Không Bạch bắt đầu tung bay, vẻ đen kịt xâm nhiễm toàn bộ đôi mắt lão một lần nữa.

Hắc khí cuồn cuộn từ dưới quần áo của lão tuôn ra, hóa thành một con Hắc long to lớn dưới người lão, chở lão bay lên, sau đó lại có tám con Hắc long xuất hiện từ bốn phương tám hướng, giống như bách điểu triều phượng vây quanh lão, sau đó Tư Không Bạch lại nhìn chằm chằm vào Ninh Trúc Mang một cái thật sâu, Hắc long bên dưới dường như có cảm giác phát ra một tiếng hét dài.

Cho nên dưới chín con Hắc long vây quanh, Tư Không Bạch kéo theo hắc khí đầy trời, giống như sét đánh phi về phía chân trời phương Bắc. ...

Ngày hôm nay, đại điển lập quốc giáo Đại Chu không bệnh mà chết, chín ngàn sáu trăm sáu mươi tám vị môn đồ Linh Lung Các tử vong một cách ly kỳ.

Ngày hôm nay, trưởng lão Tiên nhân của Linh Lung Các Tư Không Bạch đã đi chỗ nào đó không biết. Từ đó không còn chút tin tức, Ninh Trúc Mang vốn đã chết lại xuất hiện trong tâm mắt mọi người, tiếp tục tiếp nhận vị trí chưởng giáo. Linh Lung Các ngày trước được xưng là tông môn đứng đầu, bây giờ chỉ còn lại hai vị đệ tử. Một vị chưởng giáo, một vị đường chủ Chấp Kiếm đường...

Cũng là ngày này, trên đỉnh một ngọn núi cao sừng sững giữa ba nước Hạ Chu Trần, Cửu long táng tiên giáng xuống, Ma khí cuồn cuộn ngập trời, thiên địa sôi trào, sấm vang chớp giật. Trong Phượng Lai các từng mai táng Nguyên Quy Long và Mặc Trân Tử, ngày hôm đó lại có thêm một bộ thi hài...
Bình Luận (0)
Comment