Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 627 - Chương 239: Tô Mộ An Phong Lưu Phóng Khoáng

Chương 239: Tô Mộ An phong lưu phóng khoáng Chương 239: Tô Mộ An phong lưu phóng khoángChương 239: Tô Mộ An phong lưu phóng khoáng

Từ Hàn thở dài, trong lòng có chút mất mát, cũng có chút may mắn.

Theo cảnh tượng trong ảo giác không ngừng biến hóa, Từ Hàn cũng tỉnh ngộ lại, đó hoàn toàn không phải là ảo ảnh, mà là sự tình rõ ràng đang phát sinh trong thành Trường An.

Tuy không biết vì sao hắn có thể thông qua Huyết Nguyên trong cơ thể chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhưng đây đúng là một cơ duyên cực lớn đối với hắn. Huyết Nguyên bạo động va chạm với tinh quang, bộc phát ra lực lượng lại bị pháp môn Đại Long Tượng Ấn hấp thu, cuối cùng chuyển hóa thành lực lượng rèn luyện thân thể.

Từ khi đến Bất Diệt cảnh sơ kỳ trong Trấn Ma tháp, tu vi nhục thân của hắn đã không còn tiến triển thêm nữa. Trong ba canh giờ Huyết Nguyên bạo động, hắn một đường hát vang tiến mạnh, đã đến Bất Diệt cảnh đại thành, Từ Hàn cẩn thận tính toán qua, nếu lại cho hắn thêm bốn năm ngày nữa, nhục thể của hắn có thể đạt tới cảnh giới nửa bước Tiên nhân. Về phần Tiên nhân cảnh, đương nhiên Từ Hàn khát vọng đến cực điểm. Thế nhưng tuy cảnh giới này và Bất Diệt cảnh chỉ kém có một cảnh mà thôi, có điều chênh lệch giữa hai bên tựa như mặt đất và mây trời vậy.

Nếu có thể sử dụng phương pháp này trong lâu dài, Từ Hàn ngược lại có lòng tin có thể đạt tới Tiên nhân cảnh. Có điều cần tiêu hao thời gian bao lâu, hắn lại không cách nào phán định được.

Đương nhiên những vấn đề này kỳ thật không phải vấn đề đối với Từ Hàn hiện tại.

Bởi vì ở phía sau ảo giác kia, lúc Tư Không Bạch cưỡi rồng rời đi, Huyết Nguyên do của Hình Thiên kiếm lưu lại trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao gần hết trong lân đối kháng với tinh quang nọ. Nói cách khác, con đường bị mở ra trước mắt Từ Hàn vừa rồi lập tức đóng sầm lại khi Huyết Nguyên bị hao tổn, trước khi không tìm được vật thay thế mới, Từ Hàn cũng không còn cơ hội sử dụng Đại Long Tượng Ấn để tu luyện thân thể nữa.

Nhưng chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi, hắn đã đạt tới Bất Diệt cảnh sơ thành, tốc độ tu luyện như vậy đủ khiến người ta kinh ngạc. Nhưng Từ Hàn cuối cùng vẫn không hài lòng, bởi vì hắn rất rõ ràng ba ngày sau, hắn sẽ phải đối mặt với địch nhân như thế nào, tu vi tăng lên như vậy mặc dù người ngoài nghe được có thể nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng không đủ để giải quyết tình cảnh quẫn bách của hắn hiện tại.

Từ Hàn lại dùng thời gian một canh giờ củng cố tu vi của mình, lúc này mới đứng lên, thở dài nói: Xem chừng vẫn phải tìm biện pháp khác.......

Từ Hàn hôm qua vì chuyện La Cố Mệnh mà giày vò cả đêm, sau khi trở về lại dưới cơ duyên xảo hợp phát động Đại Long Tượng Ấn, giờ phút này sắc trời đã tối, tính ra hắn đã có hai ngày không chợp mắt. Mặc dù lấy tu vi nhục thể của hắn, cảm giác mệt mỏi như vậy cũng không tạo thành vấn đề gì quá lớn đối với thân thể, nhưng Từ Hàn có thói quen vào lúc này ăn vài thứ, nên bổ sung thể lực một chút, đồng thời cũng thuận tiện hoạt động cái đầu của mình.

Hắn cúi đầu đi tới trước cửa, trong lòng lại nhớ tới cảnh tượng đã thấy trong "huyễn cảnh.

Từ Hàn cũng mơ hồ đoán được nguồn gốc của Ma khí trong cơ thể Tư Không Bạch, mặc dù hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nhân vật kia, nhưng chuyện phát sinh ở bên cạnh hắn dường như lại có một số mối liên hệ nào đó với vị đại nhân nọ.

Như dị dạng của Tiên nhân từng tông môn Đại Hạ trong lúc độ kiếp mà Quỷ Bồ Đề thuật lại. Những khác thường này không chỉ phát sinh ở Đại Hạ, cũng phát sinh trên người Tư Không Bạch, La Mặc dường như cũng nhận được trợ giúp khác thường này, mới có ngày đăng lâm Tiên cảnh. Rất nhiều chuyện liên kết cùng một chỗ, đầu mâu lại chỉ về phía vị Tiên nhân trên núi Nha Kỳ kia.

Lão làm những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?

Nghi vấn này không thể tránh khỏi hiện lên trong đầu Từ Hàn, nhưng hắn cuối cùng không nghĩ ra đáp án. Huống hồ so với vấn đề này, trước mắt hắn còn có một phiền toái khác sắp tới.

Từ Hàn nghĩ tới đây chợt lắc đầu, hắn dứt khoát thu hồi những suy nghĩ mông lung này, nghỉ ngơi thật tốt một chút, rồi lại tiếp tục suy tính kỹ càng hơn.

Nhưng khi hắn đẩy cửa ra, cảnh tượng chỗ cửa lại làm cho hắn hơi sững sờ.

Huyền nhi phảng phất như tinh lực vô cùng vô tận, nó trước sau như một đứng ở trên đầu tường biệt viện nhảy qua nhảy lại, ý đồ bắt lấy con côn trùng đang bay trên không trung, trên thực tế lấy bản lãnh của nó muốn làm được điểm này cũng không khó, nhưng nó dường như rất hưởng thụ quá trình truy đuổi này.

Trái lại Ngao ô ở một bên lại khác, tên gia hỏa này lười nhác hơn nhiều so với Huyền nhi, nó nằm ở góc tường, híp mắt nhìn Huyền nhi, cái đầu không ngừng chuyển động theo nhịp di chuyển của con mèo đen kia.

Từ Hàn tất nhiên đã nhìn quen tình cảnh như vậy rồi rồi. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là một bóng người đang ngồi trên bậc thang ở cửa ra vào, đang còn quay lưng về phía hắn.

Thân ảnh kia nghe thấy tiếng Từ Hàn mở cửa, lúc đó quay đầu nhìn sang hắn.

"Mộ An..." Từ Hàn sững sờ, đang muốn mở miệng nói gì đó.

"Suyt!" Nhưng lời vừa thốt ra, Tô Mộ An đã vội vàng đứng thẳng dậy, vẻ mặt lo lắng gật đầu với hắn.

Thấy vẻ mặt tiểu gia hỏa này như gặp phải đại địch, Từ Hàn thâm cảm thấy có chút tò mò, hắn cười hỏi: "Sao vậy?"

Nhưng ai biết được, Tô Mộ An xưa nay luôn sùng bái Từ Hàn lại gấp đến độ giậm chân, tức giận thâm oán: "Phủ chủ đại nhân, bảo ngài nhỏ giọng chút đi!"

Dứt lời, gã mang vẻ mặt khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí lại hiện ra vài phần bóng dáng của Sở Cừu Ly.

Từ Hàn sẽ không vì thế mà trách tội Tô Mộ An, hắn mỉm cười, dứt khoát phối hợp với nhóc kia, giảm thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, hai gò má Tô Mộ An lập tức ửng đỏ, gã chột dạ một lúc lâu lại không thể nói ra được nguyên do.

Cuối cùng gã chỉ có thể giậm chân một cái nói: "Phủ chủ đừng hỏi, để ta trốn ở đây một lát là được rồi!"

"Hả?" Từ Hàn nghe vậy như nghĩ tới điều gì, mỉm cười ghé đến trước mặt Tô Mộ An, như là có hứng thú, thân sắc mang vẻ chế nhạo hỏi: "Có phải Mười chín lại quấn lấy ngươi?"

Không biết vì sao khi nghe được cái tên Mười chín này, gương mặt gã vốn ửng hồng giờ lại đỏ thêm vài phần, nhìn qua như quả táo chín mọng kia. Gã hơi cẩn thận khẽ gật đầu, nhưng lại vội vàng lắc đầu.

Từ Hàn này xưa nay luôn bao che khuyết điểm, với hiểu biết của hắn về Tô Mộ An, đối phương có lẽ là sợ hắn bởi vậy mà trách tội cô bé Mười chín cổ quái kia, nhưng phiền toái lớn vẫn đang trên đường. Như những ngày trước, giữ cô bé này lại cũng không có gì đáng ngại, nhưng bây giờ thì sao, để nàng ở đây chính là tai họa cực lớn. Nghĩ tới đây, Từ Hàn theo thói quen giơ tay lên vỗ vỗ đầu Tô Mộ An, cười nói: "Yên tâm, ta giúp ngươi giải quyết chuyện này." Nói xong hắn liền muốn cất bước rời khỏi nơi đây, nhưng Tô Mộ An ở phía sau chẳng biết tại sao lại vội vàng giơ tay giữ chặt.

"Phủ chủ! Không phải như ngài nghĩ đâu, kỳ thật...

Tô Mộ An lo lắng nói, nhưng gã còn chưa nói xong, cửa viện đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Chỉ thấy tiểu Mười chín vẻ mặt giận dữ đứng ở ngoài cửa, nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ hướng Tô Mộ An, dùng tư thế như đàn bà chanh chua mắng chửi trên phố, dùng ngữ điệu non nớt của nữ hài tử nói.

"Họ Tô kia! Ngươi là một tên lừa đảo!"

“Hôn ta xong còn không dạy ta công phu!"
Bình Luận (0)
Comment