Chương 240: Mười tám...
Chương 240: Mười tám...Chương 240: Mười tám...
Bóng đêm dần dần sâu, trong Hoành Hoàng thành giăng đèn kết hoa.
Trong phòng chính dùng tiếp khách của Yến phủ, Từ Hàn vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế, bên cạnh Ngao ô "Phốc phốc phốc' lè lưỡi, Huyền nhỉ trên vai mở to đôi mắt màu hổ phách của mình, nhìn chằm chằm phía trước.
Mười chín ngồi ở một bên, hai tay ôm trước ngực, nghiêng đầu sang một bên, một bộ tư thế rất là tức giận, mau tới hỏi ta tại sao.
Còn về Tô Mộ An thì đang đáng thương, cúi đầu ủ rũ đứng chính giữa gian nhà chín này.
Mà ở chung quanh đương nhiên cũng không thiếu đám người Sở Cừu Ly nghe tin chạy đến, sợ thiên hạ chưa loạn.
"Ài, Tiểu Mộ An à, ta không thể nghĩ tới ngươi vậy mà lại là người như vậy" Sở Cừu Ly râu ria rậm rạp lên tiếng đầu tiên, thân sắc trên mặt buồn bã, ngữ khí thật là đáng tiếc.
Tô Mộ An nghe được lời ấy, cái đầu càng cúi sâu hơn, hai má ửng đỏ do vì hổ thẹn trong lòng.
"Từ xưa đến nay, Tô gia có ai không phải là đao khách nổi danh thiên hạ, trường kiếm xuyên giang hồ, trừ bạo giúp kẻ yếu, không ngờ tiểu An An ngươi... Phương Tử Ngư cũng đứng dậy, vẻ mặt như ông cụ non nói ra lời này. Khi nói đến đây, nàng đưa mắt nhìn về phía Tô Mộ An, Tô Mộ An vào lúc này cũng quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Tử Ngư lập tức phát ra tiếng thở dài, lập tức ngồi xuống tại chỗ, trên mặt viết đầy bi thương.
Hành động như vậy hiển nhiên còn có lực sát thương hơn cả những lời Sở Cừu Ly nói lúc trước. Đầu Tô Mộ An thấp tới mức song song với mặt đất. Vẻ mặt áy náy như đang hận không thể tìm được một khe đất nào đó để chui xuống.
Nhưng dù gã đã làm như thế, những người xem náo nhiệt do Sở Cừu Ly cầm đầu vẫn không có ý định buông tha. Mắt thấy người này hát xong, người khác chuẩn bị lên đài, Từ Hàn vội vàng đứng lên.
"Khu khụ." Hắn ho khan vài tiếng, sau đó mới nói: "Vậy..."
"Mộ An à, ngươi nói cho mọi người nghe rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi..."
Tuy Từ Hàn đã nhìn quen sóng to gió lớn, nhưng cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Ta..." Tô Mộ An bị mọi người liên tiếp chỉ trích nghe vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ngẩng đầu lên định nói gì đó.
Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Mười chín ở bên cạnh đã đứng trên ghế, chỉ vào Tô Mộ An hét lên: "Rõ ràng chính hắn đã nói sẽ dạy võ công cho ta, lại nhân lúc ta chưa chuẩn bị lén hôn ta!"
"Tiểu Mười chín yên tâm đi, chuyện này Tử Ngư tỷ tỷ nhất định sẽ cho ngươi một công đạo!" Phương Tử Ngư ghét ác như cừu bỗng nhiên quyết liệt đứng lên, nghiêm mặt nói.
Từ Hàn trong lòng cười khổ, thâm nghĩ Phương đại tiểu thư đến lúc này còn bỏ dầu vào lửa. Hắn đang muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, trấn an cô bé Mười chín, sau đó đưa nàng đi.
Mà Mười chín nghe Phương Tử Ngư nói xong lập tức mặt mày hớn hở, nàng vui vẻ nhìn về phía Phương Tử Ngư, con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, sau đó lạnh lùng nói: "Tạ a di." (Cảm ơn đì)
Lời vừa thốt ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại... Đó là một loại an tĩnh đến không khí cũng ngừng lưu động. Khi đó tất cả mọi người cũng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phương Tử Ngư.
Chỉ thấy Phương đại tiểu thư vừa rồi còn vẻ mặt căm phẫn lại cúi đầu, trên trán nổi gân xanh, hai tay siết chặt, phát ra âm thanh rốp rốp. Nàng hiển nhiên đang áp chế lửa giận đang bốc lên trong cơ thể. Trên đời này gần như không có bất kỳ câu nào có thể khiến Phương đại tiểu thư phẫn nộ bằng những từ này, nhất là khi được nói ra từ miệng một đứa con nít tám chín tuổi...
Từ Hàn ngửi ra được trận sát cơ đang khởi động này, hắn vội vàng liên tục đưa mắt ra hiệu với Sở Cừu Ly ở bên cạnh. Đối phương cũng rất nhạy bén nhanh chóng bế Phương Tử Ngư chuẩn bị nổi đóa ra khỏi phòng, nhưng tiếng gào thét xé tim xé phổi của Phương đại tiểu thư vẫn không ngừng truyền đến.
"Đừng cản tai"
"Bà cô muốn giết nó!"
"Mấy chục năm sống trên đời, xưa nay chưa có ai gọi ta..."
Theo Phương Tử Ngư bị kéo đi xa, thanh âm của nàng cũng biến thành mơ hồ không rõ, thế nhưng mọi người cũng dễ dàng cảm nhận được cơn cuồng nộ của nàng.
Chỉ có vị tiểu Mười chín kia dường như còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng ra vẻ khí phách như ông cụ non gật đầu, cảm thán nói: "Ừm, không ngờ a di này lại là người ghét ác như cừu như thế."
Đáy lòng mọi người ở đây lập tức sinh ra một cảm giác vô lực, cô bé cổ quái này thật sự... không giống người thường. ...
"Được rồi, Mộ An nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Đợi đến lúc Phương Tử Ngư hoàn toàn đi xa, Từ Hàn lại hỏi.
Lần này Tô Mộ An sợ bị ngắt lời, vội vàng chớp lấy thời cơ, mở miệng nhanh chóng nói chuyện đã xảy ra cho mọi người nghe.
Nói chung chính là sau khi đám người Từ Hàn trở vê, Mười chín bị Diệp Hồng Tiên cuộn tay ném lại cho Tô Mộ An. Rơi vào đường cùng, Tô Mộ An chỉ có thể đáp ứng dạy nàng chút công phu mèo cào. Theo lời gã, đao pháp của Tô gia không thể truyền ra ngoài một cách dễ dàng, ít nhất không thể truyền cho người tâm thuật bất chính. Tuy không biết làm thế nào khiến thằng nhãi ranh này nhận định Mười chín tâm thuật bất chính, nhưng gã lại có vẻ cực kỳ chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra.
Mà lúc dạy công phu cho Mười chín sau đó, gã lại không lưu ý ngã cắm đầu xuống đất, dưới cơ duyên xảo hợp hôn vào gương mặt của cô bé kia, cuối cùng mới có biến cố như vậy.
Sau khi hiểu được chuyện này, Từ Hàn cũng có thể nhẹ nhàng thở phào, vốn định trấn an Mười chín, tiễn nàng rời đi. Nhưng ai ngờ thái độ của cô bé này lại vô cùng kiên quyết, nàng lại ngậm miệng khẳng định chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà là Tô Mộ An mưu tính đã lâu.
Từ Hàn đương nhiên cũng hiểu ra, giảng đạo lý với đám nhãi ranh này còn khó hơn chuyện hắn bước vào Tiên cảnh mấy lần. Hắn dứt khoát nói: "Mười chín, có phải ngươi muốn học võ đúng không?."
"Ừm”" Tiểu cô nương nghe vậy không chút nghĩ ngợi khẽ gật đầu, nàng nhìn về phía Từ Hàn, trong con ngươi sáng lên hào quang, lập tức vứt chuyện bị hôn ra sau đầu.
"Là loại rất lợi hại ư?" Từ Hàn lại hỏi.
"Ừ, rất lợi hại." Cô bé đáp lại.
"Nhưng ngươi có sư phụ rồi." Từ Hàn nhăn nhó mặt mày.
"Nhưng hắn không dạy ta công phu." Mười chín biện giải. "Vậy cũng không được, ngươi đã có sư phụ rồi, nếu chúng ta dạy ngươi thêm một chút công phu, chuyện này không hợp tình hợp lý."
"Vậy làm sao bây giờ?”
"Như vậy đi, nếu ngươi thật sự muốn học công phu, ngươi mang sư phụ đến chỗ chúng ta. Nếu ngài ấy đứng ở trước mặt chúng ta đồng ý, ta sẽ để tiểu Mộ An dạy cho ngươi công phu giữ nhà của hắn." Từ Hàn nói, trong mắt tràn đầy ý cười giảo hoạt. Chỉ cần có thể lừa gạt cô bé Mười chín này đi tìm sư phụ, hắn coi như đạt được mục đích. Đây cũng là vì muốn tốt cho bản thân Mười chín, miễn cho nàng nhúng chân vào trận phiền toái này.
"Thật vậy sao?" Mười chín nghe thấy lời này sắc mặt lập tức vui vẻ, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn rầu, nàng lẩm bẩm: "Thế nhưng Mười chín không biết sư phụ đi đâu..."
"Sư phụ ngươi tên gì, ngươi cứ nói cho ta nghe, ta sẽ phái người đi tìm ngài ấy." Từ Hàn vội vàng nói.
"Mười tám." Mười chín lập tức trả lời.
"Mười tám?" Từ Hàn lại sửng sốt, cái tên Mười chín đã đủ cổ quái rồi, sao tên của sư phụ nàng còn càng cổ quái hơn vậy...
"Ừm, Mười tám."
"Từ số một đến mười tám."
"Từ một đời, sống đến mười tám đời."