Chương 241: Cố sự thành Kim Lăng
Chương 241: Cố sự thành Kim LăngChương 241: Cố sự thành Kim Lăng
"Phế vật!"
Trong Trường Nhạc cung Kim Lăng thành, Trân Huyền Cơ một đầu tóc trắng hất văng đĩa trái cây hoa lệ làm bằng sắt trên bàn xuống đất, kim khí rơi xuống, lăn lộn trên mặt đất một hồi, phát ra từng hồi âm thanh chói tai, mà quả ngọt trên đĩa cũng vì vậy mà lăn lốc đầy đất.
"Bệ hạ! Có chuyện gì vậy?" Diêm Yến Yến nghe tiếng bước nhanh tới, đi đến trước mặt Trần Huyền Cơ, lúc đó nhẹ giọng hỏi.
Trân Huyền Cơ quay đầu lại nhìn Diêm Yến Yến, đó là một nữ tử dịu dàng, thuần hậu, xinh đẹp, đoan trang. Nàng luôn biết suy nghĩ cho Trần quốc, suy nghĩ cho Trân Huyền Cơ, nàng so với Phương Tử Ngư chẳng khác nào hai thái cực. Mặc dù lúc đầu kết hợp chỉ là xuất phát từ bất đắc dĩ, nhưng sau một thời gian ở chung, Trần Huyền Cơ không thể không thừa nhận Diêm Yến Yến là thê tử gần như là không thể bắt bẻ được.
Nghĩ tới đây, Trần Huyền Cơ cố gắng hết sức áp chế lửa giận trong lòng, y nhẹ giọng hỏi: "Nàng nghe thấy rồi à?"
Tuy biểu hiện của Diêm Yến Yến rất dịu dàng, nhưng Trân Huyền Cơ cũng sẽ không ngốc đến mức xem nữ tử trước mắt như thê tử chỉ biết giúp chồng dạy con. Diêm gia sau lưng nàng, phụ thân Diêm Vũ Minh của nàng có thể giấu giếm tai mắt trong khoảng thời gian ngắn, gom góp một đội quân hai mươi vạn tinh nhuệ vì y. Có được sự hậu thuẫn cường đại như vậy, chỉ sợ Diêm Yến Yến còn biết tin tức kia sớm hơn y không ít.
Sau khi nghe hỏi vấn đề này, Diêm Yến Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù đã sớm đoán trước việc này, nhưng sau khi tận mắt thấy Trần Huyền Cơ vẫn không tránh được mà sắc mặt trầm xuống. Tuy y là quốc quân cao quý của Trần quốc to lớn này, nhưng lại giống như người ngoài cuộc.
"Bệ hạ, không thích...' Diêm Yến Yến rất nhanh hiểu được tâm tư của Trần Huyền Cơ, nàng cúi đầu thận trọng hỏi.
Trân Huyền Cơ lắc đầu, không muốn dây dưa ở trên vấn đề này nữa.
"Đại Hạ đã lui binh. Y nhẹ giọng nói, trong ngữ điệu cũng không có bao nhiêu vui sướng, ngược lại mang theo chút buồn râu.
"Thiếp biết." Diêm Yến rất là hiểu chuyện cũng không đề cập tới đề tài trước đó, nàng lại gật đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía Trân Huyền Cơ hỏi: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Đại Hạ lui binh, bệ hạ lại trấn giữ biên cương Trần quốc thành công, đây là dấu hiệu thịnh thế! Bách tính Trân quốc nghĩ đến cũng sẽ mang ơn với bệ hạ rất nhiều..."
Những lời của Diêm Yến Yến lại không khiến cho tâm tình Trân Huyền Cơ tốt lên nửa phần, ngược lại theo lời nói của nàng, thần sắc trên mặt y dần dần âm trầm hẳn lên, cơn giận trong lòng vừa rồi bị áp chế lúc này cũng bắt đầu âm ầm dâng lên.
Tay của y bỗng nhiên duỗi ra, lại hung hăng đập vào trên án đài trước người một lần nữa.
Cho dù y không sử dụng nửa phần chân nguyên, nhưng lần này vẫn mang theo lực đạo cực lớn, trung tâm án đài hơi lõm xuống, mà tiếng vang thật lớn cũng làm cho thân thể Diêm Yến Yến ở một bên chấn động, lời nói mới một nửa lập tức im bặt.
Trân Huyền Cơ sắc mặt âm trâm, trong mắt như có hỏa diễm bốc lên, y nói: "Nhưng Mông Khắc lại không chết!"
Giọng nói lạnh lão, tựa như quỷ mị thì thâm ở sơn lĩnh trong đêm.
Trân Huyên Cơ có một kế hoạch rất tuyệt diệu.
Quốc trụ Khâu Tẫn Bình của Đại Hạ mang hai mươi vạn đại quân đột kích Trường Vũ quan, theo Phụng Hưng vương Trần Bình chết trong tay Thôi Đình, trong Trân quốc ngoại trừ mười vạn Hổ Lang ky trong tay Mông Khắc thì không còn quân đội nào có thể dùng, trọng trách đón đánh Khâu Tân Bình này đương nhiên không thể tránh khỏi rơi vào trong tay Mông Khắc.
Mông Khắc đã phong vương bái quan đến chín tích, địa vị như thế có thể nói là cực kỳ nhân thần. Một khi lão chống được thiết ky Đại Hạ không qua được quan ải, nhất định uy danh đại thịnh, đã đến mức như vậy, Trần Huyền Cơ đã không còn gì để phong thưởng, lão sẽ cam tâm khuất phục dưới trướng một người ư?
Ý nghĩ suy bụng ta ra bụng người như vậy tuy có chút bỉ ổi, nhưng trên thực tế từ xưa đến nay, dùng phương pháp này để tính lòng người sâu nông lại không phạm sai lầm lúc nào.
Cho nên ngay lúc Mông Khắc dẫn theo mười vạn đại quân bước vào hành trình dục huyết phấn chiến ở Trường Vũ quan, Trần Huyền Cơ lại bí mật triệu kiến cha của Diêm Yến Yến - Diêm Vũ Minh. Để lão chiêu mộ cho y hai mươi vạn binh sĩ tinh nhuệ, dùng đủ phương thức tập kết ở phía sau Trường Vũ quan, một khi Mông Khắc và Khâu Tân Bình phát sinh đại chiến. Hai mươi vạn sĩ tốt có thể đồng loạt xông lên, dùng danh nghĩa thông địch mưu nghịch diệt trừ cả đám Mông Khắc sau đại chiến, còn nếu Mông Khắc thất bại thì không thể tốt hơn, hai mươi vạn sĩ tốt cũng có thể thay vào chỗ Mông Khắc, nghênh chiến Khâu Tãn Bình.
Trân Huyền Cơ tính được hết mọi chuyện, nhưng lại không tính đến thiết ky Đại Hạ khí thế hùng hổ đông tiến sẽ có đầu hổ đuôi rắn như thế, sau khi dò xét ở Trường Vũ quan hơn một tháng xong liền lặng yên rút lui không một tiếng động.
Hơn một tháng trôi qua, tuy rằng Mông Khắc và Khâu Tẫn Bình giao thủ nhiều lần, nhưng đều là đánh nhỏ thăm dò, mười vạn Hổ Lang ky chủ lực trong tay Mông Khắc được xưng tụng có thể chém Tiên nhân lại lông tóc không tổn hao gì. Nếu lúc này ra tay, lấy hai mươi vạn quân tinh nhuệ hung hãn đối chiến với mười vạn Hổ Lang ky phần thắng sẽ rất ít, tuyệt đối không phải là cách hay.
Mà điều khiến Trân Huyền Cơ lo lắng nhất chính là hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ của y, lúc trước chiến sự nóng bỏng, Mông Khắc sẽ không rảnh bận tâm, nhưng một khi thu binh về triều, hai mươi vạn người cùng tiến thối thì dù Trần Huyền Cơ y có bản lĩnh cực lớn, chắc chắn cũng không thể gạt được tai mắt của đối phương. Một khi lão ta truy cứu việc này, hậu quả khó mà lường được, mà trên thực tế giờ phút này mặc dù Mông Khắc còn đang trên đường về triều, một phần tấu chương của Diêm gia đã sớm đặt trên án đài của Trân Huyền Cơ.
Diêm Yến Yến thông minh lanh lợi, nghe nói lời ấy đương nhiên rất nhanh đã hiểu rõ chân tướng trong đó.
Nàng dịu dàng cười, cất bước tới trước mặt Trân Huyền Cơ, thả người vào trong ngực đối phương. Nàng nằm trong ngực Trần Huyền Cơ, dịu dàng nói: "Bệ hạ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, Yến Yến đều ở bên cạnh bệ hạ."
Ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ người mỹ nhân trong ngực truyên tới, bất an và phẫn nộ trong lòng Trần Huyền Cơ lắng xuống không ít. Y cũng vươn tay ôm lấy người trong lòng, thở dài nói: "Có thể cưới Yến nhi làm vợ, quả thật là phúc của Huyền Cơ... Chỉ là..."
"Mất đi cơ hội lần này, muốn động thủ với đám người Mông Khắc, chỉ sợ phải chờ thêm không biết bao lâu...
"Bệ hạ còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đăng lâm Tiên cảnh. Càng lâu sẽ càng tốt cho bệ hạ, Yến Yến cũng sẽ một mực chờ đợi ngài." Diêm Yến Yến nhẹ nhàng nói, nàng lại rúc sâu vào lòng Trần Huyền Cơ. Nàng ngửi mùi nhàn nhạt từ trên người nam nhân kia truyền đến, chỉ cảm thấy yên tâm một chút, chỉ nghĩ nếu có thể được y luôn luôn ôm ấp như vậy thì thật tốt biết bao.
"Chỉ sợ Mông Khắc sẽ không để cho ta chờ đến ngày đó.' Trần Huyền Cơ lại dường như không cảm nhận được tâm tư của người trong lòng mình, y lại thở dài một hơi, trâm giọng nói.
"Bệ hạt" Diêm Yến Yến nghe vậy ngồi dậy khỏi ngực Trần Huyền Cơ, nàng có chút không vui nói: "Bệ hạ đừng nói bậy, bệ hạ là thiên mệnh chỉ tử của đế vị, bọn họ cho dù có lá gan lớn bằng trời cũng không dám làm gì ngài! Huống hồ người tốt như bệ hạ, nhất định sẽ có hồng phúc tề thiên, gặp dữ hóa lành."
"Người tốt?" Trên mặt Trân Huyền Cơ nổi lên một nụ cười chua xót.
Y còn có thể gọi là người tốt sao? Y nghĩ đến ngày kia, gương mặt từ kinh ngạc đến bi ai ở trong sáng sớm thành Kim Lăng, nhớ đến bóng lưng cô đơn lúc nàng rời đi, Trân Huyền Cơ không hiểu, y làm ra chuyện như vậy còn có thể coi là người tốt sao?
Bởi vậy, y lắc đầu, nói: "Ta không tốt."
"Không! Bệ hạ là người tốt nhất trên đời này!" Lại không biết vì sao, Diêm Yến Yến xưa nay vốn luôn nói gì nghe nấy với Trân Huyền Cơ vào lúc đó lại mở miệng phản bác lại, trong giọng nói của nàng hiển hiện vẻ kiên định và chắc chắn hiếm thấy.
Trân Huyền Cơ ngẩn người, thầm nghĩ đối phương đang dùng lời này an ủi mình, y lại lắc đầu, cố gắng ngừng cái chủ đề khiến y tâm phiền ý loạn này, nhưng Diêm Yến Yến vào lúc đó trực tiếp nhìn về phía Trân Huyền Cơ, đôi mắt đen láy kia lấp lánh, như ánh trăng sao sáng chói làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Mười bốn năm trước...' Diêm Yến Yến nhẹ giọng nói.
"Thành Kim Lăng Trân quốc, bệ hạ nhớ rõ khi đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Huyền Cơ không khỏi sửng sốt, mười hai năm trước khi đó y vẫn là Hoàng tử Trần Quốc, mẫu thân của y còn là Mông Vũ Hoàng hậu còn tại thế. Khi đó thế giới đối với Trân Huyền Cơ đang còn nhỏ mà nói là cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến gần như là mộng ảo.
Đương nhiên đối với ký ức năm đó, Trần Huyền Cơ còn có rất nhiều, nhưng y không biết Diêm Yến Yến chỉ cụ thể là chỗ nào.
"Chàng đã cứu thiếp." Diêm Yến Yến dường như nhận ra nghi hoặc của Trân Huyền Cơ, nàng không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng đè sự thất lạc này xuống, mở miệng nói: "Năm đó, thiếp và phụ thân chạy nạn đến thành Kim Lăng, bị kẻ thù đuổi giết. Là bệ hạ đi ngang qua nghiêm trị những tặc nhân kia. Thiếp và phụ thân mới tránh được kiếp nạn này, sống đến hôm nay."
Trân Huyền Cơ vừa nghe thấy câu này, dường như đã nhớ ra chuyện năm xưa, năm đó mẫu thân y, cũng chính là Mông Vũ Hoàng hậu không chịu nổi y cả ngày như mèo con theo đuôi, dẫn theo y cải trang du ngoạn, trùng hợp gặp phải chuyện này ở góc đường, liền bảo thị vệ đi theo cứu hai cha con đang gặp tai họa kia, không ngờ lại là Diêm Yến Yến ở trước mắt...