Chương 242: Trong nhà đế vương không có chuyện may mắn gì.
Chương 242: Trong nhà đế vương không có chuyện may mắn gì.Chương 242: Trong nhà đế vương không có chuyện may mắn gì.
Thấy trên mặt Trân Huyền Cơ lộ ra vẻ chợt hiểu, Diêm Yến Yến lập tức thoải mái cười, nàng lại chui vào trong ngực Trần Huyền Cơ, ôm đối phương nhẹ giọng nói: "Yến Yến là được bệ hạ cứu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Yến Yến cũng sẽ dùng hết tính mạng bảo hộ bệ hạ."
Trần Huyền Cơ vẫn đang hồi tưởng lại những chuyện cũ năm xưa nghe được lời ấy, thân thể chợt chấn động.
Y giống như nghĩ tới cái gì đó, thần tình cổ quái lại lập tức hiển hiện lên hai đầu lông mày. Sau đó y chậm rãi cúi đầu, vươn tay ra, cách thiếu nữ đang nằm trong lòng mình còn khoảng một tấc chợt dừng lại, sau đó y dùng một loại giọng điệu vô cùng trâm thấp nói: "Yến Yến, nàng thật sự nguyện ý dâng tính mạng mình vì ta sao?”
Diêm Yến Yến đã hoàn toàn đắm chìm trong nhi nữ tình trường, hoàn toàn không nghe ra khác thường trong giọng điệu của Trần Huyền Cơ, nàng nặng nề gật đầu: "Mạng của Yến Yến là của bệ hạ, người cũng đã là của bệ hạ, vì bệ hạ, Yến Yến có thể làm bất cứ chuyện gì."
"Vậy sao...' Trân Huyền Cơ lẩm bẩm, bàn tay đang lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng dừng lại trên người Yến Yến. Giờ khắc này, y liền ôm chặt thiếu nữ kia vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Có thể cưới được một giai nhân như Yến Yến, đúng là may mắn của Trần mỗ."
"Có thể gả cho bệ hạ, cũng là phúc khí của Yến Yến."
Hai người dứt lời cũng không nói gì, chỉ ôm nhau thật chặt trong nội cung Trường Nhạc của thành Kim Lăng.
Đêm đó ánh nến rực lửa, chiếu sáng cả đêm trong Trường Nhạc cung. ...
Mặc dù Trân Huyền Cơ rất rõ ràng khi y nhận được tin tức Đại Hạ lui binh, Mông Khắc chắc chắn đã ở trên đường hôi triều.
Chỉ là y không nghĩ tới, tốc độ nhận được tin tức lại chậm đến tình trạng như vậy, hoặc là không nghĩ tới tốc độ Mông Khắc trở về lại nhanh đến thế.
Y từ trên chiếc giường điêu long đảo phượng đứng lên, vừa sửa sang lại quần áo của mình, vừa nghiêng mắt nhìn bầu trời mênh mông ở ngoài điện hiện tại. Đầu chưa từng lệch đi nửa phần hỏi: "Hắn đến sớm như vậy sao?"
"Vâng." Lão thái giám quỳ gối ngoài cửa điện nhẹ giọng đáp lại,'Tần Vương đại nhân đã đợi trong Trường Nhạc cung một canh giờ rồi, lão nô sợ ảnh hưởng đến bệ hạ nghỉ ngơi nên giờ phút này mới đến bẩm báo."
"Cữu cữu mới ở biên quan tắm máu giết địch, về lại nhanh chóng tiến cung diện Thánh, đồng lòng chứng giám, quả thực là cánh tay đắc lực của Đại Trần ta." Trần Huyền Cơ mặt không biểu tình cảm thán, giơ tay nhấc Long bào ở bên cạnh mặc lên người.
Lão thái giám ở cửa điện nghe vậy vẫn cúi gằm đầu, chưa từng đứng dậy, càng chưa từng đáp lại.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Trân Huyên Cơ cũng mặc bộ Long bào rườm rà lên người.
Làm quân chủ của Trần quốc, cho dù có nghèo túng đến đâu đi nữa thì cung nữ mặc phục sức cũng sẽ không thể thiếu, nhưng Trần Huyền Cơ lại quen với việc tự mình hoàn thành việc như vậy. Đây là thói quen từ nhỏ, cũng là chuyện mà mẫu thân y yêu cầu.
Y chưa từng thích một bộ Hoàng bào này. Nó quá mập mạp, cách mặc cũng quá rườm rà. Nhưng bây giờ y đột nhiên hiểu được, có một số thứ một khi mặc vào sẽ rất khó cởi ra, bởi vì thường thường cái giá việc cởi bỏ chính là mạng của ngươi.
Cho nên y rất cẩn thận, cẩn thận buộc lại mỗi một chỗ đai lưng, buộc lại mỗi chỗ nút thắt then chốt. Y biết mình nhất định không thể chạy thoát số mệnh này, cho nên y phải yêu thích một bộ Hoàng bào vốn bản thân không thích, giống như yêu thương mạng sống của chính mình.
Y dùng thời gian một khắc đồng hồ mới mặc xong một bộ Hoàng bào chỉnh tề, sau đó xoay người nhìn về phía lão thái giám vẫn đang nằm rạp trên mặt đất kia nói: "Đi thôi, đừng để cửu cửu của ta chờ lâu quá."
Lão thái giám nghe vậy vội vàng đứng dậy, nhưng đầu vẫn cung kính cúi thấp, sau đó gã xoay người định dẫn đường.
Nhưng khi Trân Huyền Cơ sắp cất bước đi ra thì nam nhân một đầu tóc trắng này như nghĩ tới điều gì đó, y dừng bước chân giữa không trung, sau đó quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
Trên giường hoa lệ điêu long đảo phượng kia, một vị nữ tử bộ dạng mềm mại như nước còn đang ngủ.
Trần Huyền Cơ thấy cảnh này, y cười cười, đi đến bên cạnh, hôn nhẹ lên trán thiếu nữ nọ, sau đó mới xoay người rời đi.
Đôi mắt của thiếu nữ trên giường vẫn nhắm chặt, chỉ có đôi mi thật dài của nàng bỗng giật giật rất khẽ sau khi nam nhân kia rời đi.......
Trong Trường Nhạc cung.
Trân Huyền Cơ nhìn chằm chằm nam tử mặc giáp trụ dưới đài, bên hông dắt trường đao, sắc mặt yên lặng không lên tiếng.
Lúc đó nam nhân cũng ngửa đầu nhìn y, sắc mặt cũng yên lặng giống vậy, cũng không hề nói một lời nào.
Lão thái giám phía sau Trân Huyền Cơ cũng cúi thấp đầu, dáng vẻ nhát gan, như e sợ động đậy nửa phần, tiếng ống tay áo phất qua sẽ đánh vỡ yên tĩnh như vậy.
Thật lâu sau đó.
Hai đầu lông mày của Trần Huyền Cơ chợt giãn ra, y nhoẻn miệng cười, ân cần nói: "Cữu cữu vất vả rồi."
Nam nhân bên dưới cung kính chắp tay, chợt trả lời: 'Có thể phân ưu vì bệ hạ, chính là may mắn cho vi thân."
Thanh âm tựa như lôi đình, rung động tới lui trong Trường Nhạc cung, sau mấy hơi thở mới ngừng lại.
"Cữu cữu ngựa xe vất vả, trở về tu dưỡng thật kỹ, sao phải vội vã diện Thánh? Nếu có mệnh hệ gì đó, sau này thiên hạ Đại Trân bị đàn sói nhìn chằm chằm, bỉ nhân biết dựa vào ai đây?" Trân Huyền Cơ nói như thế, nụ cười trên mặt cực kỳ ấm áp, bầu không khí minh quân hiền thần hòa thuận tràn ngập trong Trường Nhạc cung.
"Thiên hạ là thiên hạ của bệ hạ, thần tuổi tác đã cao rồi, cuối cùng sẽ có một ngày buông tay nhân gian. Bệ hạ vẫn phải học cách dựa vào chính mình." Mông Khắc nhẹ giọng trả lời, thần sắc trâm tĩnh, nhìn không ra buồn vui.
Trên mặt Trân Huyền Cơ lập tức toát ra vẻ sợ hãi và lo lắng, y vội vàng nói: "Cữu cữu nói gì vậy, Đại Trân là Đại Trần của ta, cũng là của cữu cữu đấy. Nếu không có cữu cữu, sao có được Huyền Cơ như hôm nay."
Lúc nói lời này, bất luận từ giọng điệu hoặc là thần sắc trên mặt Trân Huyền Cơ đều ẩn chứa vẻ sợ hãi và chân tình ý thiết, làm cho người ta khó có thể tìm ra kẽ hở bên trong đó. Nhưng Mông Khắc nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc Trân Huyền Cơ một cái rồi thu hồi ánh mắt, đồng thời cũng thu hồi tư thế lại.
Lão cất bước tiến lên, đi tới dưới bậc Long ỷ kia, lại chắp tay nói: "Thần lân này đến đây, thực có một chuyện muốn hỏi."
Trân Huyên Cơ sớm đã đoán trước, ý cười trên mặt lại chưa từng giảm nửa phân, y cười nói: "Chuyện gì vậy? Cữu cữu nói thẳng không sao."
Y rất giống như không có chút phòng bị nào, gân như lộ tâm ý của mình ra bên ngoài, rơi vào trong mắt Mộng Khắc, sắc mặt nam nhân yên lặng như giếng cổ, trong mắt nổi lên dao động nhỏ, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy gì nữa.
"Khi vi thân đón đánh ngoại địch ở Trường Vũ quan, từng phát hiện trong khe núi phía sau có dấu vết lượng lớn giáp sĩ giáp sĩ tuần tra, sau khi Khâu Tân Bình lui binh, thân phái người đi dò xét, đã tìm được dấu vết của khoảng chừng hai mươi vạn quân đội Đại Trần ta, không biết bệ hạ có biết việc này không? Theo thần được biết, Đại Trân cũng không có quân đội số lượng lớn như vậy." Mông Khắc hỏi, khi đó đầu của lão lại ngẩng lên, ánh mắt như mũi tên trực tiếp rơi lên mặt Trân Huyền Cơ, giống như muốn nhìn ra manh mối gì đó từ trên người vị Đế vương trẻ tuổi này.
Nhưng khiến lão thất vọng là Trần Huyền Cơ nghe được lời này chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó liền giật mình cười nói: "Cữu cữu muốn hỏi chuyện này à..."
"Đại Hạ không chết tặc tâm, cữu cữu một thân một mình chống địch, trong lòng ta lo lắng an nguy của ngài, cho nên mới sai người điều động quân ngũ, khó khăn lắm tập hợp đủ hai mươi vạn đại quân, đang muốn đưa viện binh đến cho cữu cữu, nhưng không ngờ ngài lại đại phát thần uy bại lui quân địch."
"Bệ hạ có bản lĩnh thật, không đến một tháng ngắn ngủn đã có thể chiêu mộ đến hai mươi vạn đại quân..." Mông Khắc trầm giọng cảm thán.
"Chỉ là một số tân binh chưa được huấn luyện, vội vàng sử dụng cũng không ăn thua gì, càng không sánh được với Hổ Lang ky trong tay cữu cữu được." Trần Huyền Cơ xấu hổ đáp lại.
Mông Khắc nói: "Vậy bệ hạ cần phải huấn luyện chi quân đội này thật tốt, bởi vì Đại Trần chúng ta sau này còn nhiều phiền toái."
Nhưng chưa đợi Trân Huyền Cơ đồng ý, giọng nói của Mông Khắc đã tiếp tục vang lên: "Không biết bệ hạ đã xem qua tấu chương mà thần phái người đưa tới chưa."
Lần này, trên mặt Trân Huyền Cơ rốt cục xuất hiện một tia dị sắc, nhưng rất nhanh y lại cười cười nói: "Cữu cữu nói là việc Diêm gia ỷ thế kiếm lợi, hủy hoại thanh danh Hoàng tộc ta sao?"
Mông Khắc nghe vậy cũng không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Huyền Cơ.
Nụ cười trên mặt thiếu niên tóc trắng này dần dần trở nên mất tự nhiên, nhưng sau vài hơi thở y vẫn trầm giọng nói: "Việc này quan hệ rất lớn...
Mông Khắc lại hoàn toàn không cho Trân Huyền Cơ cơ hội nói xong lời này, âm điệu của lão chợt đề cao mấy phần, cất cao giọng nói: "Bệ hạ bận rộn quốc sự, nếu muốn điều tra việc này, có lẽ cũng không có thời gian quản lý huấn luyện quân ngũ, vi thần chinh chiến quanh năm, ngược lại có chút tâm đắc đối với việc này. Hơn nữa chung quanh Trân quốc hôm nay quần địch nhìn chằm chằm, chuyện huấn luyện quân ngũ không thể chậm trễ, không bằng liền giao việc này cho vi thần đi."
Lời nói này đương nhiên là hùng hồn dõng dạc, ra vẻ trung thành với vua vì nước. Nhưng ngay cả vị lão thái giám phía sau Trân Huyền Cơ khi nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy một cái, gã cũng nghe được rõ ràng rành rành, đây chính là cướp binh quyền. Cái gọi là đại nghịch bất đạo chính là như vậy đó. Nhưng kỳ quái là sau khi nghe xong những lời này, nụ cười trên mặt Trân Huyền Cơ rõ ràng đã cứng ngắc chợt lại sáng bừng lên, y cúi đầu, dịu dàng nói: "Cữu cữu hiểu lầm rồi, ý ta là chuyện này đã điều tra rõ ràng, còn về kết quả thì..."
Nói tới đây, Trân Huyên Cơ quay đầu nhìn thoáng qua lão thái giám bên cạnh.
Lão nhân tên là A Nô gật đầu hiểu ý, vào trong phòng lấy ra một cái hộp gỗ tâm một thước vuông, đi tới trước mặt Mông Khắc.
Nụ cười trên mặt Trân Huyền Cơ càng sâu, y nhìn chằm chằm vào vị cửu cửu của mình, ý vị sâu xa nói: "Đầu nằm trong hộp gỗ này, kính mong cữu cữu xem qua...
Trong Phượng Loan điện Đông cung, Diêm Yến Yến lo lắng đi qua đi lại bên trong cửa điện.
Trân Huyền Cơ đi gặp Mông Khắc, mặc dù nàng không ngừng an ủi y, nhưng đáy lòng lại rất rõ ràng, Mông Khắc không phải là hạng người dễ dàng, cho nên chuyến đi này vô cùng hung hiểm.
Nàng đương nhiên hy vọng có thể giúp được phu quân mình, nhưng một kẻ nữ lưu như nàng, chuyện đại sự triều đình không phải là thứ nàng có thể nhúng chàm. Nàng chỉ có thể sớm phái ra thân tín rời cung, mật báo cho phụ thân của mình, hy vọng thông qua lực lượng của phụ thân ở Trần quốc giải quyết việc này. Chỉ là Trân Huyền Cơ đã đi lâu không về, tên thân tín kia cũng bặt vô âm tín.
Chờ đợi không nghi ngờ chính là chuyện khó khăn nhất.
"Không tốt rồi!" Thời gian khoảng chừng một canh giờ trôi qua, ngoài điện chợt truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Diêm Yến Yến trong lòng giật nảy mình, nghe ra chủ nhân thanh âm này là tên thân tín do mình phái ra. Nàng vội vàng bước nhanh ra cửa điện, đã thấy tên thân tín kia vẻ mặt khẩn trương nhảy vào trong điện.
"Sao vậy?" Diêm Yến Yến vội vàng hỏi.
"Chủ nhân, Diêm...' Tên thân tín kia vừa muốn nói cái gì đó, nhưng ngoài cung đã vang lên một tiếng khàn khàn bén nhọn.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Âm thanh này vừa rơi xuống, chỉ thấy Trần Huyền Cơ đầu tóc trắng với một bộ Hoàng bào, khuôn mặt lại tuấn lãng không gì sánh được xuất hiện ngay ngoài cửa cung.
Diêm Yến Yến gặp được người trong lòng lập tức bước nhanh tới, vẻ mặt vui mừng nói: 'Bệ hạ đã trở vê? Vậy Mông Khắc kia có làm khó bệ hạ không?”
Trong lòng nàng vốn chăm chăm lo cho an nguy của người trong lòng mình, nhưng lại không phát hiện, tên thân tín khi ngay lúc nàng bước ngang qua nghe Trần Huyền Cơ đến lập tức sắc mặt trắng bệch, mặt xám như tro.
Trần Huyền Cơ vừa trở vê không đáp lại sự quan tâm của Diêm Yến Yến, ánh mắt y quét qua xung quanh, nhẹ giọng nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Chúng nô bộc xung quanh nghe vậy đương nhiên không dám ngõ nghịch, sau khi đáp một tiếng thì đồng loạt lui ra, mà vị thân tín kia mặc dù quay người qua muốn dùng ánh mắt ra hiệu với Diêm Yến Yến, nhưng trong mắt thiếu nữ kia chỉ có người trước mắt, sao có thể để ý đến gã được?
Đợi đến khi mọi người rời đi, Diêm Yến Yến mới hỏi tiếp: "Bệ hạ, rốt cuộc chuyện thế nào rồi?"
"Không sao, mọi chuyện đã giải quyết rồi, Yến nhi không cần lo lắng." Trân Huyền Cơ vừa cười vừa nói.
Diêm Yến Yến vốn luôn lo lắng nghe được lời này, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng. Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói: "Thần thiếp lo lắng sắp vỡ tim, không có việc gì là tốt rồi. Thiếp đã nói bệ hạ có hồng phúc tề thiên, chắc chắn có thể chuyển nguy thành an."
Dứt lời, nàng lại không trông thấy ánh mắt Trần Huyền Cơ chợt âm trâm, như nghĩ tới điều gì đó lại nói: "Sáng sớm bệ hạ đã đi xử lý việc này, có lẽ bây giờ còn chưa kịp ăn cơm đúng không? Thần thiếp đã chuẩn bị điểm tâm cho bệ hạ từ sớm, đều là thứ bệ hạ thích ăn."
Nói xong, nàng hồn nhiên quay người lại, đi tới cái bàn cạnh đó, định lấy thứ gì đó bên trong hộp cơm ra, nhưng trong miệng vẫn thản nhiên nói: "Yến Yến cũng không có bản lĩnh gì lớn, không giúp được bệ hạ, chỉ có thể làm chút gì đó mà thôi..."
"Không."
"Yến nhi đã giúp ta rất nhiều rồi, có điều bây giờ còn một việc cần làm phiên nàng." Giọng nói của Trân Huyền Cơ vang lên sau lưng nàng.
"Cái gì?" Thiếu nữ còn bận bịu lấy bát mì Hoàng Thánh nóng nổi từ trong hộp cơm ra, xoay người muốn hỏi.
Nhưng lời mới ra khỏi miệng, thân thể của nàng bỗng nhiên chấn động như bị trọng thương.
Bát vàng trong tay lập tức rơi xuống, mì Hoàng Thánh rơi lã chã trên đất, mà nàng chẳng qua chỉ trừng lớn đôi mắt, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn về gương mặt chỉ cách mình hơn một tấc, khuôn mặt mà nàng đã mộng tưởng vô số lần.
Nàng đưa mắt nhìn bộ ngực của mình, nơi đó hiện tại đang cắm một thanh trường kiếm. Nàng vươn tay muốn vuốt ve người trước mắt mình, nàng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là một hồi ác mộng, hay là...
Thế nhưng tay của nàng còn chưa kịp vươn tới chỗ đó, nàng đã mất hết khí lực toàn thân, đầu gục xuống, mang theo sợ hãi không thể tin lảo đảo ngã xuống.
Lúc đó Trần Huyền Cơ lại tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy thân thể thiếu nữ.
Y vuốt ve sống lưng của nàng, tựa như đang trấn an người yêu ngủ say, sau đó y nhẹ nhàng tiến đến bên tai nàng, đôi môi hé mở, nhẹ giọng phun ra ba chữ.
Y nói: "Đi chết đi."...
Khi rời khỏi Trường Nhạc cung, chân trời lúc này chợt có sấm sét vang dội giữa bầu trời quang đãng.
Cơn mưa không có chút dấu hiệu báo trước ào ào đổ xuống.
Tần Vương điện hạ cũng không khởi động bức tường chân nguyên của mình, mà để mặc cho nước mưa đánh vào bộ giáp của lão.
Chúng nó rửa rửa sạch bụi bặm đã phủ kín một tháng qua chưa được lau chùi, cũng rửa sạch một thứ gì đó trong đáy lòng của Mông Khắc.
Lão chợt dừng bước cách cánh cửa nguy nga phía trước mười trượng, lão đặt hộp gỗ đang ôm trong ngực tới trước mặt mình, sau đó đưa tay nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.
Trong đó có một cái đầu vẫn còn ấm đang trừng lớn tròng mắt nhìn lão, con mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Chủ nhân đầu lâu này tên là Diêm Vũ Minh.
Là gia chủ Diêm gia, là phụ thân của Diêm Yến Yến.
Cảnh tượng này hiển nhiên là cực kỳ đáng sợ, nhưng đối với Mông Khắc sớm đã quen sinh tử hiển nhiên không có một chút lực trùng kích nào đáng nói. Nhưng lão vẫn dừng chân nhìn thật lâu, khóe miệng dần dần nhếch lên một ý cười, con ngươi lại tràn ngập vui mừng.
Mấy hơi thở sau, lão khép hộp gỗ lại, sau đó cất bước đi vào bên trong mưa to đầy trời.
Trong thoáng chốc, một tiếng nỉ non truyền đến.
"Ngươi học rất nhanh..."
"Nhưng còn chưa đủ."
"Nhanh lên chút nữa...'
"Thời gian ta có thể dạy cho ngươi không nhiều lắm..."