Chương 244: Chứng cứ
Chương 244: Chứng cứChương 244: Chứng cứ
Từ Hàn ủ rũ ngồi trong phủ Chấp Kiếm phủ, bên cạnh hắn là Nam Cung Tĩnh cũng mang áo bào vàng bảy tuyến.
Dưới thân là hàng trăm Chấp Kiếm nhân, nhưng bọn họ cũng được chia làm hai nhóm, một nhóm là thân tín của Tiêu Nhiêm, đại khái đến từ các tông môn nhỏ, phần lớn là du hiệp giang hồ không môn không phái. Tuy tu vi hơi yếu nhưng xuất thân sạch sẽ. Một nhóm khác là đệ tử đến từ ba môn mười hai trấn, lập trường của bọn họ đều bị quản chế ở các tông môn phía sau bọn họ.
Giờ phút này lập trường song phương tuy rằng khác nhau, nhưng hai đầu lông mày lại tràn đây cảnh giác và bất an.
Một số chuyện sẽ phát sinh.
Hôm nay chính là kỳ hạn ba ngày cuối cùng La Mặc lưu lại, vị La chưởng giáo kia tất nhiên sẽ mang theo đại đội nhân mã đến đây khởi binh vấn tội, mà đứng sau chuyện này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, mọi người ở đây đều biết rõ.
Thế nhưng Từ Hàn thân là người trong cuộc lại không có tâm tư đi quan tâm việc này, hắn cau mày nhìn đám người Diệp Hồng Tiên đứng sau lưng mình, không khỏi thở dài một tiếng.
Hôm qua hắn dùng mồm mép nửa ngày ý đồ khuyên mọi người rời đi, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, thái độ mọi người kiên quyết dị thường, trong đó Diệp Hồng Tiên là kiên định nhất. Chắc chắn thiếu nữ này vẫn đang canh cánh vì chuyện ở Trường An, không thể giúp được Từ Hàn, giờ phút này bảo nàng rời đi hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Bây giờ, ngoại trừ Tô Mộ An phải "kiềm chế" Mười chín không có mặt, đám người Yến phủ đều đã tới đây, bộ dáng như lâm đại địch. Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên sắc mặt yên tĩnh vẫn rảnh rỗi nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
Từ Hàn lập tức yên lặng, bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt của mình. ...
Nửa canh giờ trôi qua, ngoài cửa phủ truyền đến một hồi bạo động.
Mọi người đồng loạt chấn động trong lòng, nghiêng mắt nhìn về phía chỗ kia, không có nửa phần ngoài ý muốn. Vị Tiên nhân La Mặc nọ đã dẫn theo gần trăm người xuất hiện trong tâm mắt bọn họ.
Người cầm đầu La Mặc mặc một bộ áo bào màu đen, trên đó thêu long tướng hổ diện, đầu rồng uy nghiêm, mặt hổ dữ tợn.
Nếu như năm sáu ngày trước, lấy thân phận La Mặc thì đại đa số mọi người ở đây gặp gã cũng chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, nếu là người có chút cừu oán thậm chí cũng không thèm đưa mắt nhìn một cái. Nhưng có câu xa cách ba ngày rửa mắt nhìn nhau. La Mặc hiện tại mới vừa bước vào trong phủ, tất cả mọi người ở đây bất kể địch nhân, bằng hữu đều phải trầm mặc, thần sắc kính sợ nhìn người nam nhân này.
"Nam Cung Tĩnh bái kiến La chưởng giáo." Thân là áo bào vàng bảy tuyến, cũng là người cầm quyền Chấp Kiếm các hiện nay, Nam Cung Tĩnh lúc đó cũng đứng lên, cung kính hành lễ với nam nhân kia.
Đặt ở trước kia, lấy tình cảnh xấu hổ ăn bữa hôm lo bữa mai của Lạc Hà cốc, một cái cúi đầu của Nam Cung Tĩnh đủ để khiến La Mặc hoảng sợ, vội vàng hồi bái. Mà hôm nay thì sao? La Mặc chỉ nhàn nhạt gật đầu với Nam Cung Tĩnh, coi như là đáp lễ.
Sau đó gã đứng lại cách Từ Hàn mấy trượng.
"Thời hạn ba ngày đã đến, Từ công tử có từng tra ra chân tướng?" Gã hoàn toàn không có ý nói nửa câu khách sáo cùng mọi người, vì thế khi đó liền đi thẳng vào vấn đề. Mặc dù gã không kích phát uy áp Tiên nhân của chính mình, nhưng chỉ cần phát ra ngữ điệu bao phủ uy nghiêm, cũng đủ để cho mọi người tại đây cảm thấy lạnh gáy.
Đây chính là uy phong của Tiên nhân, không cần thúc giục cũng có thể cảm nhận được, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều hợp nhất với chí lý của thiên địa, tuy không đạt được mức độ ngôn xuất pháp tùy nhưng cũng đủ để người thường nhìn thấy mà sợ hãi.
Mà không thể tránh khỏi chính là sau khi nghe câu hỏi này, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Từ Hàn ngồi cạnh Nam Cung Tĩnh.
Nhưng Từ Hàn làm người trong cuộc lại dường như không cảm nhận được uy áp phát ra từ trên người vị Tiên nhân này. Hắn khổ não nhíu mày, nhìn về phía sau lưng La Mặc, sau đó hỏi: "La chưởng giáo đến đây một mình à?”
La Mặc dĩ nhiên không phải đến đây một mình, gã còn dẫn theo hơn trăm môn đồ của Lạc Hà cốc. Bởi vậy Từ Hàn không chỉ lộ ra vẻ không hiểu, mà còn hỏi chuyện này với gã.
Đám Chấp Kiếm nhân ở đây đều đã từng chứng kiến công phu ngoài miệng của Từ Hàn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, cho dù đối mặt một vị Tiên nhân, hắn cũng có thể làm như thế. Trên điểm này, cho dù người ta không nguyện ý thừa nhận nhưng cũng không thể không tự thẹn không bằng.
"Xem ra Từ công tử không định cho tại hạ một lời giải thích?" La Mặc cũng tại đó nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Từ Hàn nghe vậy, cười nhạt một tiếng, lập tức ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm La Mặc, nói: "Vậy phải xem La chưởng giáo muốn giải thích như thế nào rồi."
La Mặc nghe hiểu được ý trong lời nói của Từ Hàn, đôi mắt gã cũng nhíu lại, gương mặt lạnh lùng phủ đầy sương lạnh, miệng lại nói: "Nói nghe xem."
Từ Hàn gật đầu, vẻ mặt cười nói tự nhiên: "Nếu La chưởng giáo muốn nghe, vậy Từ mỗ nói một chút để ngài nghe thử."
Sau đó hắn thong thả đi tới trước mặt La Mặc, nhẹ giọng nói: "Giết người, chẳng qua chỉ vì hai thứ tự trách và tư lợi."
"Đầu tên, Từ mỗ cùng huynh trưởng của La chưởng giáo tuy có quen biết, nhưng không có giao lưu gì lại càng không có quan hệ cá nhân. Cái gọi là oán riêng đương nhiên không thể nào nói đến. Về phần tư lợi, mọi người đều thấy rõ tình cảnh của Từ mỗ hiện tại, giết hắn với Từ mỗ mà nói không có chút chỗ tốt nào. Đương nhiên La chưởng giáo có thể nói là do kế hoạch của ta không chu đáo, không thể giá họa được."
"Cái thứ hai, vị Hoàng Dư huynh đệ kia của quý tông môn rõ ràng đã bái kiến La trưởng lão trước một khắc hắn chết đi, mà Từ Hàn lúc đó vốn không ở trong viện. Đương nhiên nói như vậy La chưởng giáo tất nhiên cũng có thể đổ tội cho hảo hữu trong phủ chúng ta. Nhưng nếu ngài thật tâm muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của huynh trưởng, chỉ cần đi đến góc đường lúc trước Từ mỗ đi qua hỏi một cái, đương nhiên có thể biết thật giả."
"Thứ ba, nguyên nhân cái chết của La trưởng lão là do loại độc nổi danh thiên hạ Ma La Huyết. Phóng tâm mắt nhìn khắp Đại Hạ cũng chỉ có Trường Xuân cốc tinh thông độc đạo ở trong ba môn mười hai trấn mới có thể luyện chế ra, hơn nữa trình tự lại phức tạp. La chưởng giáo cho rằng Từ mỗ cùng vị môn đồ Bạch Tự Trường Xuân cốc kia câu thông, mượn thuốc này giết La trưởng lão, sau đó mọi chuyện bại lộ nên ra tay giết Bạch Tự. Nhưng La chưởng giáo có từng nghĩ tới tại sao độc vật hao phí lượng lớn vật lực tài lực như Ma La Huyết chưởng giáo lại xuất hiện ở trong tay Bạch Tự hay không? Phải chăng đã từng điều tra xem rút cuộc Bạch Tự có thể mang thứ này ra bên ngoài, vì sao Trường Xuân cốc lại không hề phát hiện được?”
Ba vấn đề này của Từ Hàn có thể nói là tuyên truyên giác ngộ, người không rõ nội tình đại khái biến sắc, một số người ý nghĩ trong lòng có buông lỏng, nhưng người thực sự tận mắt thấy lại đồng loạt lộ ra nụ cười lạnh.
Từ Hàn có nói nhiều hơn nữa, đạo lý có thuyết phục ra sao cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì có một số việc ngay từ đầu đã định trước là không có đáp án, hoặc là có một số người chỉ biết tin tưởng cái đáp án có lợi với mình.
Thí dụ như La Mặc trước mắt, nghe Từ Hàn nói vậy, lông mày gã nhíu lại, trâm giọng hỏi: "Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng có thể đưa ra chứng cứ chứng minh mình vô tội hay không?"
"Chứng cớ sao?" Từ Hàn nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười khổ."Từ mỗ quả thật không có chứng cớ gì để chứng minh với La chưởng giáo."
Từ Hàn nói lời này, nhưng không biết là có cố ý như vậy hay không, hắn cắn trọng tâm lên hai từ chứng cứ.
La Mặc nghe ra ý trong lời nói của hắn, lập tức trong mắt nổi lên một luồng sương lạnh.
Không đợi gã đáp lại, giọng nói của Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
Chỉ thấy thiếu niên mặc áo bào vàng bảy tuyến này đứng thẳng người lên, nhìn thẳng La Mặc, mỉm cười nói.
“Nhưng ta có chứng cứ chứng minh cho người trong thiên hạt"