Chương 245: Chim bồ câu lưu ảnh
Chương 245: Chim bồ câu lưu ảnhChương 245: Chim bồ câu lưu ảnh
Không biết là do ngữ khí ung dung chắc chắn trong lời nói của Từ Hàn hiện tại, hay bất cứ thứ gì đó khác thường mà chỉ có La Mặc mới có thể cảm nhận được. Nghe thấy lời nói ấy, sắc mặt gã hơi đổi, trầm mắt nhìn Từ Hàn, mặc dù chưa lên tiếng nhưng hàn quang giữa hai đầu lông mày lại dân dần thêm sâu.
Từ Hàn lại làm như không thấy chuyện này. Hắn cười khanh khách nhìn về phía Hoàng Dư đứng sau lưng La Mặc, hỏi: "Hoàng huynh, Từ mỗ có thể hỏi một câu, ngươi gặp La Cố Mệnh trưởng lão khi nào?”
Hoàng Dư đại khái không ngờ nổi Từ Hàn lúc này lại đặt câu hỏi với mình. Y hơi sững sờ, nhưng có lẽ những lý do thoái thác của Từ Hàn lúc trước đã lung lay tâm thần y, cho nên sau một lúc do dự vẫn lên tiếng: "Đã gân đến giờ Hợi..."
"Nói chuyện gì?" Từ Hàn lại hỏi.
Hoàng Dư lại nói tiếp: 'Chưởng giáo đăng lâm Tiên cảnh... cùng với...' Nói tới đây, Hoàng Dư dừng một chút, ánh mắt do dự nhìn về phía La Mặc ở trước người, dường như đang cầu xin chuyện gì đó. Nhưng vị Tiên nhân áo đen kia giờ phút này sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có thể nói là chẳng thèm quan tâm đối với ánh mắt Hoàng Dư đưa tới.
"Nếu Hoàng huynh muốn La trưởng lão ở dưới Cửu Tuyền có thể nhắm mắt, kính xin nói rõ sự thật." Đúng lúc đó thanh âm Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
Hoàng Dư nghe nói nói lời này giống như bị chọc trúng một số nhược điểm, thân thể y chấn động, cuối cùng cắn răng nói: "Còn nữa, La chưởng giáo đang ở trong sơn môn chuẩn bị hôn sự với con gái của trưởng lão Xích Tiêu môn Ô Minh Thu..."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong sân đều lập tức biến sắc.
Ô Minh Thu là một trong ba vị Tiên nhân của Xích Tiêu môn, La Mặc thành hôn con gái của lão, sau lưng chuyện này liền mang ý nghĩa Lạc Hà cốc sẽ hoàn toàn ngả về phía Xích Tiêu môn, vì thế sinh ra ảnh hưởng như thế nào đối với thế cục của Đại Hạ tự nhiên không cần nói cũng biết.
"Rồi sao nữa?" Từ Hàn lại hỏi.
Vấn đề này lại khiến Hoàng Dư rơi vào trâm mặc lần nữa, đương nhiên sự trầm mặc này không phải nguyên nhân như lúc trước, mà là y không thể lập tức hiểu rõ Từ Hàn hỏi đến tột cùng là cái gì.
Tuy nhiên dù sao y cũng chìm nổi trên giang hồ nhiều năm, rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, đến lúc đó mới nói: "La trưởng lão... có chút dị nghị... đối với việc này."
Dị nghị?
Từ này tất nhiên là mịt mờ đến cực điểm, nhưng nếu biết rõ tình cảnh mấy năm nay của Lạc Hà cốc, người ta có thể hiểu đại khái. La Cố Mệnh có thể nói hận thấu xương đối với Xích Tiêu môn, sao có thể chỉ đơn giản là hai chữ dị nghị.
Những năm này Xích Tiêu môn chèn ép Lạc Hà cốc gần như không che giấu chút nào, hai huynh đệ La gia vì bảo vệ tông môn, có thể nói là đều nghĩ hết cách xoay trái xoay phải, cuối cùng vẫn dựa vào La Cố Mệnh lấy cái giá là tiêu giảm thọ nguyên cùng với triệt để chặt đứt tiên đồ của mình, tiến vào Chấp Kiếm các, ngồi vững vàng trên địa vị Chấp Kiếm nhân, mới khiến Xích Tiêu môn có chút thu liễm. Thậm chí trên phố phường còn có một lời đồn đại, nói vị chưởng giáo Tiên nhân Lạc Hà cốc năm đó chết, sau lưng chỉ sợ còn có bóng dáng Xích Tiêu môn.
Lúc trước Lạc Hà cốc không có lựa chọn, vì kéo dài thời gian cho tông môn chỉ có thể lựa chọn một phương ở giữa Chấp Kiếm các cùng Xích Tiêu môn. Nhưng hôm nay La Mặc đăng lâm Tiên cảnh, Lạc Hà cốc có chỗ dựa để an thân lập mệnh. Với tính tình cương liệt của La Cố Mệnh, chắc chắn không có khả năng đồng ý chuyện hôn nhân này. Nghĩ tới đây, mọi người ít nhiêu đều hiểu rõ Từ Hàn muốn nói điều gì, bởi vậy ánh mắt nhìn về phía La Mặc nhất thời trở nên cổ quái.
"Ngươi muốn nói cái gì?" La Mặc đương nhiên cảm nhận được điểm này, ánh mắt của gã càng trở nên âm trầm, trong ngữ điệu cũng có thêm một tia sát khí rất nhỏ.
Nhưng Từ Hàn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với lời của vị Tiên nhân này. Hắn nhìn về phía Hoàng Dư tiếp tục hỏi: "Vậy Hoàng huynh có thể nói thêm thời gian huynh thả ra con bồ câu lưu ảnh truyền tin kia là lúc nào không?”
Lúc này Hoàng Dư cũng không có chần chừ, y chỉ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Bởi vì đường đi vòng vèo, thêm với việc dò xét và tránh né ánh mắt đã tốn mất một khoảng thời gian. Thời gian thả ra chim bồ câu lưu ảnh đã gần cuối giờ Hợi, đầu giờ Tý."
"Lúc trước Hoàng huynh cũng nói, La chưởng giáo còn đang ở trong môn chuẩn bị hôn sự. Lạc Hà cốc nằm ở biên giới Ung châu và Yến châu, tuy không thể coi là xa, nhưng cũng phải hơn ngàn dặm. Hoàng huynh cho là với tốc độ của chim bồ câu lưu ảnh, bao lâu mới có thể đến sơn môn?”
"Khoảng ba canh giờ."
"Ừ" Từ Hàn nghe nói câu trả lời khẽ gật đầu."Ba canh giờ, chim bồ câu lưu ảnh mới tới sơn môn. Vậy mà còn chưa tới giờ Thìn, La chưởng giáo đã tới phủ ta khởi binh vấn tội. Trước Từ mỗ có nghe thấy uy thế của Tiên nhân khác với phàm nhân chúng ta, trước kia ta vốn thờ ơ với chuyện này, hôm nay mới hiểu vì sao mình lại ngu ngốc như vậy. Hóa ra thân là Tiên nhân lại có bản lĩnh như thế, xa xôi ngàn dặm, một canh giờ đã có thể đuổi tới, thật khiến Từ mỗ bội phục."
Dứt lời, Từ Hàn rốt cuộc cũng nhìn về phía vị Tiên nhân mặc áo bào màu đen kia, nụ cười trên khóe miệng cùng gương mặt càng ngày càng đậm.
Mà mọi người lúc này cũng ngẫm lại toàn bộ, tất cả đều kinh hãi. Đương nhiên trong những người này bao gồm cả tên Hoàng Dư vốn đã biết gì nói nấy với Từ Hàn.
Lúc trước bởi vì khiếp sợ và đau đớn vì cái chết của La Cố Mệnh nên y không suy nghĩ nhiều. Lúc này nghe Từ Hàn nói mới tỉnh ngộ lại. Ánh mắt y nhìn về phía La Mặc tràn ngập vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Cũng vì cũng cảm nhận được ánh mắt hồ nghi xung quanh, hai hàng lông mày La Mặc nhíu lại, nói: "Thế thì đã sao? Ta cùng huynh trưởng có tình thâm ý thiết, nhận được bồ câu lưu ảnh đã đau lòng muốn chết, đương nhiên ta cũng không nghĩ tới việc này, toàn lực đi tới nơi đây. Ngươi cho rằng thân là Tiên nhân đi ngàn dặm một canh giờ mới tới là chuyện rất khó khăn sao?"
Lấy bản lĩnh của Tiên nhân thì muốn chạy đi ngàn dặm trong một canh giờ đến cùng có phải là một chuyện không thể hay không, đây rõ ràng là vấn đề không thể lường trước được, dù sao Tiên nhân trên đời này ít lại càng ít, cũng sẽ không có ai thật sự rảnh rỗi đến mức làm ra cái tính toán này, bởi vậy vấn đề mà Từ Hàn nói ra rõ ràng không thể nào chứng thực được.
Nhưng Từ Hàn lại không lộ ra chút ảo não nào, hắn chỉ trâm mặt xuống suy tư, miệng hỏi: "Nói vậy là La chưởng giáo đã nhận được tin tức La trưởng lão chết từ chim bồ câu lưu ảnh, sau đó mới chạy tới Hoành Hoàng thành, đúng không?”
La Mặc chỉ lạnh lùng liếc nhìn Từ Hàn một cái, xem như đồng ý, nhưng cũng không lên tiếng trả lời.
Mà điều này đối với Từ Hàn đã đủ rồi.
Hắn cười nhạt một tiếng, lần nữa nghiêng mắt nhìn về phía Hoàng Dư thần sắc cổ quái một bên, lại hỏi: "Vậy Hoàng huynh đã thả ra mấy con chim bồ câu lưu ảnh?"
Hoàng Dư dường như nghĩ ra điều gì, đến lúc đó trầm giọng nói: "Trên người của ta xưa nay chỉ mang theo một con bồ câu lưu ảnh, ngày đó cũng vậy."
"À." Từ Hàn hiểu ra gật đầu, nhưng lại cố ý kéo theo thanh âm thật dài nói."Đây mới là kỳ quái."
Nói xong hắn nhìn thoáng qua Sở Cừu Ly phía sau lưng, đối phương rất nhanh liền hài lòng gật đầu, sau đó hán tử trung niên kia liền mang vẻ mặt vênh vênh váo váo tự đắc đi tới trước đài, từ trong ngực lấy ra vật gì đó được bọc bởi một mảnh vải màu xám.
Y mở mảnh vải ra, thi thể một con chim bồ câu lưu ảnh đã có chút thối rữa, tản ra mùi hôi thối, ngay lúc đó liền xuất hiện bên trong mảnh vải xám nọ. Mà chỗ mắt cá chân của thi thể còn buộc lấy một lá thư chưa được mở niêm phong.
Khi đó, Từ Hàn nhìn về phía La Mặc thần sắc âm trâm, cười nói: "Vậy con chim bồ câu lưu ảnh bất hạnh bị Sở đại ca nhà ta đánh rơi, chuẩn bị trở thành đò ăn trong mâm là của người nào?"