Chương 246: Trên đường Hoàng Tuyên có người làm bạn.
Chương 246: Trên đường Hoàng Tuyên có người làm bạn.Chương 246: Trên đường Hoàng Tuyên có người làm bạn.
Trên đời này có thật nhiều chuyện chính là như vậy, không trùng hợp không thành sách.
Từ Hàn hôm đó sau khi xử lý xong "phong lưu vận sự" giữa Mười chín với Tô Mộ An, liên gặp phải Sở Cừu Ly với vẻ mặt cực kỳ khổ não.
Từ Hàn rảnh rỗi đã lắm miệng hỏi một câu, ai ngờ Sở Cừu Ly lại nói hôm qua y thấy một con bồ câu bị Huyền Nhi và Ngao ô xua đuổi chạy loạn trong phủ, tâm sinh "ác niệm" nên đánh nó xuống, vốn định nướng làm thức ăn khuya, lại không nghĩ ra bị chuyện của La Cố Mệnh nhiễu loạn mà chưa xử lý kịp, bỏ qua một ngày, Hoành Hoàng thành đang mùa hè thời tiết khô nóng, hơn nữa không được cất giữ đúng cách, ngày hôm nay rảnh rỗi mở ra thì đã thối rữa, không công mất bữa "ban đêm" mỹ vị này.
Khi đó Từ Hàn không để trong lòng, an ủi Sở Cừu Ly một phen rồi định đi, nhưng đại hán kia lại đột nhiên lấy bồ câu đưa cho hắn, định kể khổ tiếp. Lúc đó Từ Hàn lại phát hiện con bồ câu này căn bản không phải bồ câu bình thường, mà là chim bồ câu lưu ảnh thường dùng trong các tông môn của Đại Hạ.
Từ Hàn lại lấy con chim bồ câu lưu ảnh kia ra dò xét, nhìn kỹ đó là ấn ký mà chim bồ câu lưu ảnh đã làm ra — một chữ Hà khắc ở chỗ miệng bồ câu.
Hắn lại hỏi thăm tiếp thời gian Sở Cừu Ly bắt được con chim bồ câu lưu ảnh này, liền đoán được một ít manh mối, cho nên mới có chuyện hắn lộ thứ này ra trước mặt mọi người hiện tại.
Lúc này, hắn híp mắt nhìn La Mặc, hỏi: "Thì ra La chưởng giáo không chỉ có bản lĩnh ngàn dặm có thể tới trong nháy mắt, mà còn có bí pháp tiên tri tuyệt diệu như vậy, thực khiến Từ mỗ mở rộng tâm mắt."
Lời vừa thốt ra, sắc mặt La Mặc càng âm trầm như muốn chảy nước. Nhưng gã còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì Hoàng Dư bên cạnh đã bước nhanh đến, đoạt lấy thi thể chim bồ câu lưu ảnh đã hư thối trên tay Sở Cừu Ly. Y bình tĩnh nhìn chằm chằm thi thể con bồ câu lưu ảnh này, hiển nhiên là đang xem xét nó có phải bồ câu lưu ảnh y thả ra đêm đó không, nhưng rất nhanh y đã xác nhận điểm này, có điều y cũng không muốn tin tưởng sự thật như vậy, cho nên y lấy lá thư buộc chỗ mắt cá chân con bồ câu lưu ảnh này ra, đợi đến lúc thấy rõ chữ viết trên tờ giấy nọ sau khi mở lá thư kia, sắc mặt của y lập tức đại biến, trong nháy mắt liên hóa thành một mảnh trắng bệch, thân thể của y khi đó như bị thương nặng, khó mà kiềm chế ngã ngồi trên mặt đất.
Tình hình này rơi vào trong mắt mọi người, tuy rằng Hoàng Dư còn chưa nói gì, nhưng bọn họ dĩ nhiên đã hiểu được từ phản ứng của y, toàn bộ mọi chuyện đúng như lời Từ Hàn nói.
Sau một hồi lâu, Hoàng Dư mới khôi phục tinh thần lại từ trong biến cố như vậy. Y ngẩng đầu nhìn về phía La Mặc, muốn từ trong miệng vị Chưởng giáo đại nhân xưa nay mình kính trọng, xem y như huynh trưởng này, nhận được một đáp án đủ để y tin phục.
Đây là một chuyện rất không có đạo lý.
La Mặc không nhận được tin tức của chim bồ câu lưu ảnh, vậy gã có thể chạy tới phủ đệ của Từ Hàn chính là đã sớm biết tin La Cố Mệnh chết, hoặc có thể nói gã sớm biết được huynh trưởng mình sẽ chết. Nhưng gã cũng không ra tay cứu giúp, Hoàng Dư rất rõ ràng, lấy uy năng cường giả Địa Tiên cảnh của La Mặc, chỉ cần gã muốn, gã có thể dễ dàng làm được điều này.
Nhưng gã cũng không làm như vậy, gã lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, sau đó mọi chuyện đã định sẵn ra tay, đổ tất cả tội lỗi lên đầu Từ Hàn. Tất cả những thứ này ngay từ đầu gã đều là người nắm rõ tình hình, thậm chí có khả năng là gã tự biên tự diễn.
Hoàng Dư nghĩ đến điểm này, mọi người ở đây cũng có thể phát giác ra được. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía La Mặc, chờ vị Chưởng giáo đại nhân Lạc Hà cốc này đưa ra một đáp án hợp lý cho việc này.
Nhưng La Mặc vẫn lạnh lùng không nói lời nào, tình cảnh lặng im đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Rốt cuộc Hoàng Dư không thể chịu đựng được tuyệt vọng khi tín ngưỡng sụp đổ, y tiến lên, cánh môi không ngừng run run, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng y còn chưa kịp nói ra, La Mặc lại đúng lúc đoạt trước khi y phát biểu, một đạo kiếm ý màu đen tuôn ra từ đầu ngón tay gã, tốc độ kiếm ý cực nhanh, căn bản không cho mọi người có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, kiếm ý kia đã xuyên qua lồng ngực của Hoàng Dư.
Một đường máu màu đỏ tươi theo kiếm ý màu đen kia từ sau lưng xuyên ra, lập tức bị kéo ra ngoài.
Nó trải dài trên mặt đất tựa như những đóa hoa nở giữa vực sâu Cửu U, trên xương khô có những đóa hoa sen màu máu cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng vô cùng thê lương.
Âm.
Một tiếng vang nhỏ ngay lúc đó lan tràn ra.
Thân thể Hoàng Dư ngã xuống đất, con ngươi trong mắt y không ngừng phóng đại, nhưng thần thái lại như lưu quang nhanh chóng lui đi. Vì thế trong lúc đó, các loại cảm xúc sợ hãi, khó hiểu, phẫn nộ, bi ai triệt để xâm nhiễm hai tròng mắt của y, thần thái trong mắt cũng dần dần tiêu tán.
Y đã chất.
Một Hoàng Dư từ nhỏ bái nhập Lạc Hà cốc, vì tông môn này mà lăn lộn ở Đại Hạ này, chịu hết khi nhục lại cam lòng chịu đựng cứ chết như vậy.
Chết ở trước mặt đông đảo Chấp Kiếm nhân cùng môn đồ Lạc Hà cốc.
Chết ở trong tay chưởng giáo mà xưa nay y kính trọng.
Y có bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu phẫn nộ, đều nhất định không thể nào nói nên lời.
"Hoàng Dư tư thông với kẻ thù bên ngoài, mưu hại chưởng giáo, tội này đáng chém, hôm nay phải đền tội để răn đe kẻ khác." Cùng lúc đó, giọng nói của La Mặc cũng vang lên trong Chấp Kiếm phủ.
Trên đài một mảnh yên tĩnh, bất luận Chấp Kiếm nhân hay là môn đồ Lạc Hà cốc cũng không ngờ La Mặc lại không để ý đến tình cảm như thế, cứ ngang nhiên giết chết Hoàng Dư như vậy.
Dù là Từ Hàn khi đó cũng hơi sửng sốt, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thân. Hắn đi tới bên cạnh thi thể Hoàng Dư đã mất đi khí tức, vươn tay nhẹ nhàng khép đôi mắt tròn xoe lại, sau đó đứng dậy nhìn về phía La Mặc, hắn không khỏi tiếc rẻ nói: 'Các hạ cuối cùng vẫn đi theo gót của Tư Không Bạch."
La Mặc nhíu mày, chuyện xảy ra ở Đại Chu mới qua hai ngày, tin tức này hiển nhiên không thể nào truyền tới Đại Hạ trong thời gian ngắn như vậy được. La Mặc tất nhiên không rõ những lời nói của đối phương, gã chỉ lạnh lùng nói: "Từ công tử đã không giải thích được, vậy ngươi cũng tốt, Chấp Kiếm các cũng được, hôm nay chỉ sợ phải chết, phải trả giá lớn vì huynh trưởng đã mất của ta."
Dứt lời, trường bào đen của La Mặc bỗng nhiên căng phồng lên, từng luồng hắc khí với uy năng vô biên như thác nước từ trong cơ thể gã tuôn ra, bao phủ toàn thân gã. Hắc khí che phủ bầu trời như là trời sụp xuống bao phủ cả thiên địa, uy áp cực lớn cũng được dồn hết lên người Từ Hàn.
Tuy không phải là mục tiêu thực sự của uy áp Tiên nhân này, nhưng dư uy mà lực lượng hùng vĩ kia tạo ra vẫn khiến đám người có mặt tại chỗ biến sắc, đáy lòng phát lạnh.
Nhưng với tư cách là mục tiêu chính của cỗ uy áp này, trên mặt Từ Hàn lại không lộ ra nửa phần sợ hãi. Hắn lại giống như lúc trước kiễng chân nhìn về phía La Mặc, hỏi: "Chẳng lẽ thật sự chỉ có một mình La chưởng giáo tới sao?"
La Mặc hiển nhiên không đáp lại lời nói của Từ Hàn. Gã sầm mặt, nhưng cỗ Ma khí ngập trời sau lưng kia lại đân dần trở nên nồng đậm, mắt thấy sẽ đánh tới Từ Hàn.
Mọi người xung quanh đều mất hết can đảm, có người lo lắng không thôi, có người lại cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng thần sắc Từ Hàn vẫn tự nhiên như cũ, sau khi hắn nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt của mình.
Sau đó hắn lắc đầu, rất là ảo não nói: "Đáng tiếc Tạ Mẫn Ngự chưa tới..."
"Nếu không thì có thể giết chết hắn cùng La chưởng giáo, cũng tốt trên đường xuống Hoàng Tuyền có người làm bạn."