Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 247: Lễ Vật

Chương 247: Lễ vật Chương 247: Lễ vậtChương 247: Lễ vật

Hắc khí phun trào đầy trời, La Mặc bắt đầu thúc giục nó hóa thành một dòng nước lũ chuẩn bị xuyên thủng thân hình Từ Hàn. Nghe đối phương nói vậy, thân hình La Mặc không tránh khỏi chấn động, thúc giục công pháp hắc khí cũng lập tức dừng lại.

Đây là lần đầu tiên trên mặt gã nở một nụ cười, ý cười tràn đầy giễu cợt.

"Ngươi thật sự là một người thú vị hơn trong tưởng tượng của ta."

Ở dưới hắc khí ép cho mọi người xung quanh tới mức không thở nổi, Từ Hàn lại mang thần sắc tự nhiên nhún vai nói: 'Các hạ cũng là một kẻ ngu ngốc hơn nhiều so với ta tưởng tượng."

La Mặc thân là Tiên nhân, hiển nhiên sẽ không vì một hai câu võ mồm của Từ Hàn mà mất hết tinh thân. Gã lắc đầu, nói: "Chỉ mong một lát nữa Từ công tử còn có thể nhàn tình nhã trí như vậy."

Lời vừa nói ra, hai con ngươi La Mặc lập tức biến thành màu đen kịt quỷ dị.

Từng luồng hắc khí tràn đầy dưới sự thúc giục của gã lập tức biến thành một dòng nước lũ màu đen lớn năm trượng, phô thiên cái địa lao về phía Từ Hàn.

Lúc đó hai mắt Từ Hàn nheo lại, quần áo của hắn lay động. Hắn nhìn chằm chằm vào dòng nước lũ màu đen thoáng qua, nhẹ giọng nói: "Ừm, so với Tư Không Bạch kia, hình như bổn sự của các hạ còn kém hơn nhiều."

Lời vừa nói ra, một đạo khí tức cổ quái bắt đầu từ trong cơ thể Từ Hàn bay lên. Sau đó hai tròng mắt híp lại của hắn cũng bắt đầu lan tràn ra màu đen kịt như trong hai tròng mắt La Mặc. ...

"Tiểu Hàn!" Diệp Hồng Tiên theo sát Từ Hàn đi vào trong phòng cũng không vội đi dò xét thương thế của Lưu Sanh, ngược lại thấy Từ Hàn đứng bên cạnh bàn gỗ vẫn còn đang sững sờ nhìn một quyển sách cổ ố vàng, đáy lòng có chút kỳ quái. Nàng vội vàng hỏi, cũng đi tới trước người hắn.

Nhưng Từ Hàn giống như lâm vào một loại trạng thái nhập ma nào đó, lại không hề nghe thấy lời nói của nàng, vẫn cứ nhìn chăm chú quyển sách cổ kia. Cuối cùng Diệp Hồng Tiên không nén được tò mò trong lòng, vào lúc đó cũng đưa mắt nhìn về phía quyển sách nọ.

Khi nàng đọc xong bốn chữ trên trang đầu quyển sách, nàng lập tức ngẩn ra, phảng phất nhìn thấy cảnh tượng không thể ngờ tới trên đời này, lúc đó còn thì thào tự nói: "Tại sao nó lại ở chỗ này?”

"Không biết." Từ Hàn cũng cau mày lắc đầu.

"Chẳng lẽ là do thủ bút của bóng người mà tiểu Mộ An nhìn thấy vừa nãy? Sao hắn phải để vật ấy ở chỗ này?" Diệp Hồng Tiên trầm giọng nói, vật này quá mức hung hiểm, tông môn lớn như Linh Lung Các còn vì nó mà rơi xuống tình cảnh như hôm nay. Diệp Hồng Tiên theo bản năng khó mà sinh ra nửa phần hảo cảm đối với vật ấy.

Nàng nói dứt lời, Từ Hàn lại không hề lên tiếng đáp lại. Thiếu niên kia vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách cổ, ánh mắt lập lòe, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nàng thấy vậy trong lòng cả kinh, tuy tin tưởng với tâm tính của Từ Hàn sẽ không bị vật ấy hấp dẫn, làm cho chút chuyện hối tiếc cũng không được, nhưng có câu là quan tâm quá thì sẽ loạn, nàng vẫn không nhịn được nói: "Tiểu Hàn, ta biết trước mặt kẻ địch, trong lòng chàng có nhiều lo lắng. Nhưng mọi chuyện đều có duyên của riêng nó, nếu vì được mất nhất thời, nhập vào tà đạo, vậy đó chính là được không bù nổi mất, huống hồ vết xe đổ của Cực Mang Kiếm tiên và Tư Không Bạch còn rõ mồn một trước mắt, người nọ bày phương pháp này ra, rõ ràng là bụng dạ khó lường, muốn dụ ngươi nhập Ma đạo đấy!" Dứt lời, nàng thấy Từ Hàn vẫn không có phản ứng gì, lập tức trong lòng khẩn trương, cũng không lo được nhiều liên vươn tay muốn đoạt lấy vật này từ trong tay đối phương. Nhưng Từ Hàn xưa nay luôn luôn yêu chiều nàng lại tránh thoát khỏi tay Diệp Hồng Tiên.

"Tiểu Hàn!" Diệp Hồng Tiên lập tức lòng nóng như lửa đốt, nàng đang muốn nói cái gì đó.

Nhưng Từ Hàn lúc này lại thu hồi ánh mắt rơi vào trên quyển sách cổ, quay đầu nhìn thẳng Diệp Hồng Tiên, thiếu niên kia cau mày, ngữ khí cực kỳ chắc chắn nói: "Tin ta đi."

Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua bốn chữ to trên quyển sách cổ nọ, thì thào tự nói.

"Ta có thể khống chế nó...

Mắt thấy dòng lũ màu đen khí thế tràn đầy kia sẽ tràn vào thân thể Từ Hàn.

Đám người Phương Tử Ngư lập tức mở to tròng mắt, mặc dù muốn tiến lên cứu viện, nhưng nhớ tới Từ Hàn trước đó đã từng nói, bọn họ có thể lưu lại, nhưng trước khi hắn lên tiếng thì đều không thể tiến lên. Bởi vậy mọi người lúc này chỉ có thể đè nén nỗi bất an trong lòng. Nam Cung Tĩnh lúc này cũng đứng dậy, khẩn trương nhìn Từ Hàn, mà ánh mắt những Chấp Kiếm nhân kia phóng tới lại phức tạp hơn nhiều, có người hả hê, âm thâm cho rằng với tu vi của Từ Hàn, có thể làm mưa làm gió ở Đại Diễn cảnh, nhưng đối mặt với cường giả Địa Tiên cảnh, chắc chắn không có chút sức chống trả nào, cũng không có người nào cảm thấy lo lắng cả. Bọn họ đương nhiên biết rõ Từ Hàn sẽ tuyệt đối không phải là đối thủ của La Mặc. La Mặc có thể biểu hiện ra tàn nhẫn, hiển nhiên giết chết mỗi Từ Hàn chắc chắn không thể cam tâm. Đây đã định trước là một trận chiến ảnh hưởng đến toàn bộ Chấp Kiếm các, thậm chí là khởi đầu tai họa cho toàn bộ giang hồ Đại Hạ.

Chỉ có thiếu nữ Diệp Hồng tiên kia vẫn bình tĩnh như thường.

Nàng biết Từ Hàn có khả năng ngăn được chiêu này, nhưng nàng lại không muốn để hắn vận dụng phương pháp như vậy để làm được điều này. Thế nhưng nàng bất lực, giống như tại thành Trường An lúc trước, thiếu niên này luôn muốn một mình chống lại tất cả, không muốn để cho người bên cạnh cảm nhận được chút chuyện mà hắn phải gánh vác, thậm chí ngay cả chút trách móc nặng lời cũng chưa từng có.

Mà hắn càng như vậy, nàng càng cảm thấy đau lòng.

Dòng nước lũ màu đen cuối cùng đã lan tới trước người Từ Hàn. Vào lúc đó, hai con ngươi của hắn đã bị vẻ đen kịt kia xâm nhiễm hoàn toàn.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía dòng lũ kia, một cỗ khí tức quỷ dị chợt từ trong cơ thể hắn tuôn ra.

Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dòng nước lũ màu đen khí thế tràn đầy kia ngay lúc đó tràn vào trong cơ thể Từ Hàn.

Đúng vậy, là tràn vào.

Như cá voi bơi về biển, như chim mệt mỏi về rừng.

Những khí tức màu đen kia hoàn toàn không tạo thành nửa điểm thương tổn với Từ Hàn, ngược lại hóa thành chất dinh dưỡng tràn vào trong cơ thể Từ Hàn, mà khí tức quanh thân hắn cũng theo nguồn lực lượng này tràn vào mà bắt đầu tăng lên.

Không phải là không có ai nghĩ tới Từ Hàn sẽ sáng tạo ra kỳ tích, nhưng không ai ngờ là hắn lại dùng phương pháp như vậy để chống đỡ lấy lực lượng Tiên nhân này.

La Mặc đương nhiên cũng như thế.

Kinh hãi trong lòng gã chỉ nhiêu hơn chứ không ít so với những người ở đây, gã chưa bao giờ nghe nói trên đời này còn có công pháp quỷ dị như vậy, hấp thu lực lượng người khác biến thành tu vi của mình. Gã khó có thể tin được mọi chuyện trước mắt, vì vậy gã nhướng mày, lại thêm một dòng nước lũ màu đen khí thế màu đen được gã thúc dục ra, tuôn về phía Từ Hàn. Gã cho rằng lấy tu vi không đến Đại Diễn cảnh của Từ Hàn, cho dù thật sự tu hành công pháp đáng sợ gì đó, nhưng cũng không cách nào thôn phệ quá nhiều lực lượng của Tiên nhân, dù sao sức chứa của nhục thân một người có hạn, cắn nuốt quá nhiêu chỉ rơi xuống kết cục bạo thể mà bỏ mình.

Thế nhưng gã đã đánh giá sai xa về thân thể Bất Diệt cảnh của Từ Hàn, cũng đánh giá sai cỗ lực lượng màu đen giúp gã leo lên Tiên Nhân cảnh.

Bí pháp trong cơ thể được Từ Hàn tiếp tục thúc giục, đạo khí tức màu đen thứ hai lần nữa được hắn hấp thu, khí tức xung quanh thân thể hắn nhộn nhạo ra, bởi vì cỗ lực lượng này lại tiếp tục tăng lên một cấp độ mới.

Khi đó thiếu niên lại nhìn về phía La Mặc vẻ mặt kinh ngạc một lần nữa, có chút tiếc nuối nói: "Xem ra La chưởng giáo chỉ có thể một mình lên đường mà thôi."...

Trên lầu cao cách Hoành Hoàng thành không xa, Tạ Mẫn Ngự mặc một bộ áo bào trắng, lưng thêu mây lửa, cầm lấy chén rượu híp mắt nhìn mọi chuyện phát sinh trong Chấp Kiếm phủ cách đó không xa.

Mặc dù cách xa nhau mấy trăm trượng, nhưng với cảnh giới Địa Tiên đã vượt qua ba lần Thiên kiếp của y, muốn muốn thấy rõ những chuyện phát sinh ở nơi đó cũng không phải là chuyện khó.

"Đây chính là nguyên nhân ngươi không cho ta ra tay sao?" Khi đó y nhẹ giọng nói.

Khi có có một bóng người từ chỗ bóng tối dưới mái hiên phía sau y đi ra, kia là một thanh niên cũng mặc áo bào trắng, nhưng bộ dáng lại tuấn mỹ gấp trăm lần. Gã tựa như công tử tuấn tú bước ra từ bức họa, như ngọc như thơ, từ mặt mày đến môi, mỗi một lỗ chân lông trên mặt đều như được thợ thủ công điêu khắc thành tinh tế, làm cho người ta không tìm ra chỗ khiếm khuyết nào để bắt bẻ.

Gã đi đến bên cạnh Tạ Mẫn Ngự, đưa mắt nhìn về phía Chấp Kiếm phủ, nhẹ giọng nói: "Coi như vậy đi."

Lông mày Tạ Mẫn Ngự khẽ giật giật, khóe mắt liếc nhìn gương mặt gần như hoàn mỹ kia, trâm giọng nói: "Nói như vậy thì ngươi còn có tính toán khác."

"Không thể coi là tính toán." Thanh niên tuấn mỹ kia lắc đầu cười cười: "Chỉ là tò mò mà thôi."

"Tò mò?" Lông mày Tạ Mẫn Ngự nhíu lại. Y nhìn gã thanh niên tuấn mỹ nở nụ cười, lại La Mặc ở xa xa liên tục bại lui dưới thế công quỷ dị của Từ Hàn, trong lòng không khỏi sinh ra hàn ý.

"Một kẻ được người giám thị nhiều lần phá hư quy củ muốn bảo vệ. Một kẻ được Đạo tổ coi trọng, một kẻ khiến đám người trên trời e ngại. Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, rốt cuộc hắn là ai?" Thanh niên tuấn mỹ nghiêng đầu nhìn Tạ Mẫn Ngự, cười khanh khách nói.

Nụ cười xinh đẹp tựa như hoa đào kia rơi vào trong mắt Tạ Mẫn Ngự lại giống như ác quỷ dưới Cửu U khiến y âm thâm cảm thấy khó chịu.

Nhưng rất nhanh y liền đè ép cảm giác khó chịu này xuống, trầm giọng hỏi: "Chỉ vì tò mò mà một vị Tiên nhân liền bị ngươi vứt bỏ?"

Tạ Mẫn Ngự cực kỳ khó hiểu nhìn người thanh niên này. Nên biết cường giả Địa Tiên cảnh trên đời này có thể nói là phượng mao lân giác, mỗi người đều là trợ lực hiếm có. Vất vả lắm mới kéo được La Mặc vào trận doanh của y, bây giờ mắt thấy đối phương đã đi vào tử cục, tuy rằng y không có nửa phần áy náy vì cái chết của La Mặc, nhưng với nguyên tắc dùng vật hết cỡ thì y lại có chút đáng tiếc.

"Địa Tiên?" Thanh niên tuấn mỹ nghe vậy chợt cười, trong con ngươi của gã trào ra một tia trào phúng: "Như vậy tính là cái thá gì?” "Tự cho mình cao cao tại thượng, không biết đều là giun dế, chẳng qua chỉ lớn hơn một chút so với giun dế bình thường mà thôi..."

Tạ Mẫn Ngự nghe vậy lập tức trâm mặc lại, y biết nam nhân này đã tiếp xúc với cấp độ vượt xa tưởng tượng của mình. Nhưng nghe được lời ấy, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút khác thường.

"Vậy hắn nắm được phương pháp này, chẳng phải ta cũng không có biện pháp làm gì được hắn?" Y dứt khoát thu hồi lại hứng thú trên chủ đề làm cho mình khó chịu này, ngược lại trâm giọng hỏi.

Y thoáng biết được nhiều hơn một vài thứ so với La Mặc, y rất rõ bản chất của lực lượng màu đen này, bởi vậy mới lo lắng như vậy.

Nhưng vấn đề này lại không được thanh niên tuấn mỹ tán thưởng. Y liếc nhìn Tạ Mẫn Ngự một cái, tựa như có chút tiếc hận nói: 'Ài, sống ba trăm năm, không thông minh bằng một gia hỏa chưa đến hai mươi tuổi."

Nghe nói như vậy, hai đầu lông mày Tạ Mẫn Ngự toát ra một chút giận dữ.

Nhưng vẻ giận dữ như vậy còn chưa kịp lan ra, một bàn tay của thanh niên tuấn mỹ kia đã nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai của y.

Tạ Mẫn Ngự trong lòng chấn động, y có thể cảm nhận được rất rõ ràng một luồng khí tức quỷ dị từ cánh tay thanh niên tràn ra khắp người y. Mà khả năng khống chế lực lượng màu đen của y lúc này cũng tăng lên rất nhiều, nói cách khác...

Khí tức màu đen kia đã gần như hòa thành một thể với y...
Bình Luận (0)
Comment