Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 636 - Chương 248: Làm Người Một Lân...

Chương 248: Làm người một lân... Chương 248: Làm người một lân...Chương 248: Làm người một lân...

Lời của Từ Hàn không phải là nói ngoa.

Hắn thật sự thấy tiếc nuối, tiếc nuối là Tạ Mẫn Ngự vẫn chưa xuất hiện, mất cơ hội lần này, muốn giết đối phương cũng sẽ không dễ dàng.

Quyển sách cổ được bóng người thần bí lưu lại trong phòng Lưu Sanh là Đại Nghịch Kiếm Điển ) của Cực Mang Kiếm tiên, Từ Hàn dưới cơ duyên xảo hợp thông qua Huyết Nguyên kiến thức được trận đại chiến giữa Ninh Trúc Mang và Tư Không Bạch, hiểu rất rõ công hiệu thật sự của Đại Nghịch Kiếm Điển này, cộng thêm cuộc đối thoại với Quỷ Bồ Đề cách đây không lâu, hắn ý thức được vị La Mặc này có thể lên đến Tiên cảnh, rất có thể là gặp phải một loại tao ngộ như Tư Không Bạch.

Như vậy Đại Nghịch Kiếm Điển này sẽ thành biện pháp duy nhất để hắn đối phó với tai họa lần này, thậm chí hắn cũng nghĩ tới chính mình sở dĩ có thể thông qua Huyết Nguyên kia bạo động nhìn thấy tất cả chuyện phát sinh ở Trường An, rất có thể cũng là kẻ trong bóng tối đưa bản Đại Nghịch Kiếm Điển này tới cho hắn thao túng.

Thế nhưng tai họa đang ở trước mắt, hắn cũng không có quá nhiều tâm tư đi nghiên cứu thật kỹ việc này, ngược lại hắn đoán được nếu có người cố ý phóng ra quỷ khí màu đen kinh khủng này, vậy Đại Nghịch Kiếm Điển kia chắc chắn cũng là do đối phương động tay chân, có thể bày ra một đạo đại cục như vậy đương nhiên không thể không lưu lại hậu thủ, một khi phát hiện Từ Hàn nắm giữ ảo diệu trong Đại Nghịch Kiếm Điển, tất nhiên sẽ cải tiến bí pháp này. Muốn lại dựa vào công pháp này giao thủ với Tiên nhân bị Ma khí xâm nhiễm sau La Mặc, khả năng sẽ không có hiệu quả kỳ diệu như thế này nữa.

Huống hồ hấp thu Ma khí này tương đương với bị hạ tà pháp nào đó, nếu trong thời gian ngắn không thể rút Ma khí trong cơ thể ra tương tự như Tư Không Bạch đã làm với Ninh Trúc Mang, hóa giải toàn bộ Ma khí bên trong cơ thể, rất có thể Từ Hàn cũng sẽ biến thành con rối để cho chủ nhân thực sự của Ma khí tùy ý sử dụng.

Đương nhiên những điều này đều không phải là vấn đề mà hắn cần phải suy nghĩ lúc này, đầu tiên hắn phải giải quyết phiền toái trước mắt đã.

Sau khi Ma khí nhập vào cơ thể, khí thế của Từ Hàn trở nên cực kỳ mạnh mẽ nhưng hắn lại không cho La Mặc quá nhiều thời gian tiêu hóa những chuyện xảy ra trước mắt.

Đầu ngón chân của hắn mãnh liệt nhún một cái, thân thể tựa như con thú thoát lồng trực tiếp giết về phía La Mặc.

Một thanh trường kiếm đen sì từ trong hộp gỗ sau lưng tuôn ra, rơi vào trong tay hắn. Trong mắt hắn loé lên hàn mang, liền lấy kiếm này làm mũi nhọn đâm về phía mặt La Mặc. Toàn bộ quá trình hắn không thôi động bất cứ loại Ma khí nào, chỉ gia trì kiếm ý trong cơ thể ở trên mũi kiếm này.

Cũng không phải Từ Hàn không muốn, mà là không thể.

Hắn khác với Ninh Trúc Mang, tuy tu vi thân thể Bất Diệt cảnh khiến hắn có đủ lòng tin quyết một lần cao thấp với vị chưởng giáo đại nhân kia, thậm chí còn đè ép đối phương một bậc. Nhưng dù sao tu vi nội lực của hắn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới thứ năm Thiên Thú cảnh, hai đạo Ma khí tương đương với cảnh giới Tiên nhân nhập thể. Với thân thể Bất Diệt cảnh của hắn, muốn chịu đựng được cũng không phải việc khó, nhưng lại khó có thể hoàn toàn vận dụng, huống hồ Từ Hàn cũng không nỡ vận dụng, vật này còn có tác dụng lớn với hắn.

Mắt thấy mũi kiếm kia bay tới trước mặt mình, La Mặc bị biến cố này chấn động tâm thần, liếc mắt liền nhìn ra thế tiến công của Từ Hàn tuy rằng to lớn, nhưng với Tiên nhân mà nói lại không coi là gì. Nếu như ngày thường, gã chỉ cần thoáng thúc giục Ma khí là có thể đánh tan thế công của Từ Hàn, sau đó dễ dàng lấy đi tính mạng của đối phương.

Nhưng sau khi trải qua biến cố trước đó, La Mặc lại không dám chủ quan chút nào.

Gã không thể không đè nén nỗi uất ức trong lòng xuống, thúc dục Ma khí trong cơ thể tạo thành một lớp chắn xung quanh mình. Bức tường này đủ để ngăn chặn công kích của Từ Hàn, mà gã cũng cần phải có thời gian ngẫm nghĩ đối sách giải quyết được địch nhân trước mắt.

Nhưng gã lại không phát hiện, lúc mở tấm chắn này lên, khóe miệng Từ Hàn lại phác họa ra một ý cười.

Kendgl

Kiếm phong màu đen chạm đến trên bức tường màu đen kia.

Đúng như La Mặc dự đoán, với tu vi của Từ Hàn nếu không sử dụng Ma khí màu đen, gần như chắc chắn không có khả năng đánh nát phòng ngự của gã.

Nhưng gã lại không ngờ được, khi gã hơi an tâm một chút, cỗ chấn động quỷ dị kia một lần nữa từ trong cơ thể Từ Hàn tuôn ra, bức tường màu đen nhìn như không thể phá vỡ kia dưới chấn động quỷ dị này, giống như tường bùn bị nước mưa thấm nhanh chóng mềm đi, hóa thành từng mảnh vỡ màu đen theo thân kiếm của Từ Hàn dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn.

La Mặc thấy cảnh tượng như vậy mới tỉnh ngộ ra, công pháp quỷ dị của Từ Hàn không chỉ có thể hấp thu Ma khí do gã phát động tấn công, mà chỉ cần là Ma khí tuôn ra khỏi cơ thể gã, bất cứ nơi nào cũng sẽ bị hắn cướp đi mất.

Nghĩ tới đây, trong lòng La Mặc lập tức dâng lên một trận hoảng sợ.

Nhưng hoảng sợ như vậy còn chưa kịp được gã tiêu hóa, kiếm trong tay Từ Hàn đã dùng tốc độ nhanh đến lạ kỳ tiếp tục lao về phía trước, thoáng cái đã tới trước mặt La Mặc, không cách nào vận dụng Ma khí trong cơ thể, cho dù là cường giả Địa Tiên cảnh ở trước mặt tu sĩ luyện thể Bất Diệt cảnh đại thành như Từ Hàn cũng phải tránh lui ba phần.

La Mặc coi như là người quyết đoán. Sau khi gã ý thức được điểm này, liền quyết đoán triệu hoán ra một đạo Ma khí khác, tuy rằng khó tránh khỏi bị Từ Hàn hút đi, nhưng việc rút Ma khí này cần hắn dừng chân tại chỗ, lại cho La Mặc cơ hội. Thân thể gã lóe lên chật vật lùi lại mấy trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát sát chiêu của Từ Hàn.

Từ Hàn một kích bất thành cũng không tức giận. Hắn đứng tại chỗ đánh giá trường kiếm trong tay một phen, con ngươi trâm xuống nhìn về phía La Mặc đang đầu đầy mồ hôi lạnh kia, nhẹ giọng nói: "Không phải là đồ của mình, có được nhiều hơn nữa cuối cùng cũng sẽ có một ngày mất đi. La chưởng giáo không hiểu được đạo lý này, vì đạt Tiên cảnh mà lâm vào Ma đạo, hại người hại mình. Hôm nay có một kiếp này cũng đáng đời."

Mà nói xong lời ấy, hắn liền phát động tiến công La Mặc lần nữa.

Thế là một cảnh tượng quỷ dị ngay lúc này xuất hiện trước mắt những Chấp Kiếm nhân cùng môn đồ Lạc Hà cốc được La Mặc mang tới.

Một vị Tiên nhân cao cao tại thượng trong mắt thế nhân bị một thiếu niên Thiên Thú cảnh đuổi theo đánh một trận, chật vật không chịu nổi, nhưng lại không chống trả được chút nào.

Trên đời này đại khái không còn chuyện không thể tưởng tượng được bằng chuyện này rồi. ...

"Cứ trơ mắt nhìn La Mặc chết như vậy sao?" Tạ Mẫn Ngự trên đài cao có chút mất hết hứng thú thu hồi ánh mắt của mình, nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ bên cạnh. "Sao vậy? Tạ chưởng giáo không nỡ sao?" Thanh niên tuấn mỹ như có hứng thú nhìn Tạ Mẫn Ngự một cái.

"Cũng không phải luyến tiếc." Tạ Mẫn Ngự lắc đầu: "Ta chỉ rất kỳ quái, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ là một vị Địa tiên như vậy, nếu như bỏ đi, quá mức..."

Tạ Mẫn Ngự còn chưa nói hết đã bị thanh niên tuấn mỹ cắt ngang lần nữa.

Gã híp mắt nhìn về phía chỗ kia, trâm giọng nói: "Mấy ngày trước, ta nghe nói một chuyện rất thú vị."

"Nghe rằng Cảnh châu Đại Hạ, đất đai phì nhiêu, vì thế dân chúng nơi đó sống bằng việc chăn nuôi."

"Nhưng một người quản lý hàng trăm, thậm chí hàng ngàn dê cừu thực sự quá mức phí công, vì vậy bọn họ liền nghĩ ra một biện pháp, tìm được rất nhiều con chó, dạy cho đám chó này nuôi cừu."

"Những con chó chăn cừu này mỗi ngày đều xua đuổi đàn dê cừu, liền cho rằng mình khác với những súc vật kia, lại không biết trong mắt người chăn nuôi, chó chăn cừu cũng tốt, dê cừu cũng được, đều chỉ là súc sinh.”

"Tại hạ đã sống sáu trăm năm, cũng từng cho rằng mình hoàn toàn khác với chúng sinh."

"Hiện tại ngẫm nghĩ lại, trong mắt những người ở trên trời kia, lẽ nào chúng ta không phải là chó chăn cừu của bọn chúng?"

"Nhưng Thần mỗ đã làm chó trong sáu trăm năm, ngán rồi..."

"Cho nên ta muốn thử xem có thể làm người một lần được không?."

"Chỉ thế mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment