Chương 249: Liên Hoa sắp tàn
Chương 249: Liên Hoa sắp tànChương 249: Liên Hoa sắp tàn
Nửa canh giờ sau.
La Mặc dưới thế công lăng liệt của Từ Hàn liên tục bại lui, thỉnh thoảng còn gọi ra một ít Ma khí chống đỡ Từ Hàn tiến công, kéo dài thời gian cho gã.
La Mặc cũng không muốn ngồi chờ chết, gã thử rất nhiều biện pháp, thậm chí nghĩ dùng Ma khí trực tiếp rót vào người Từ Hàn, để cho thiếu niên này bạo thể bỏ mình. Nhưng thân thể Từ Hàn lại giống như một cái động không đáy, gã gần như đã bỏ ra gần nửa Ma khí trong cơ thể mình, nhưng vẫn không tránh được bị Từ Hàn như cá voi cắn nuốt, mà thiếu niên này lại không lộ ra chút dị trạng nào.
Sau khi dùng hết các loại biện pháp vẫn không chiếm được nửa phần ưu thế, La Mặc đã làm ra một chuyện mà tất cả mọi người ở đây đều không thể ngờ đến, chạy!
Đúng vậy, gã chạy trốn.
Không có chút dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên gọi ra Ma khí quanh thân, sau đó mang theo tàn ảnh bỏ chạy.
Biến cố như vậy khiến đám người xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc, còn đám môn đồ Lạc Hà cốc do La Mặc dẫn tới lại càng đưa mắt nhìn nhau.
Đại khái trên đời này không còn chuyện gì có thể làm cho người ta không thể tưởng tượng hơn.
Từ Hàn cũng không có tâm tư kỳ quái như những người kia. Hắn híp mắt nhìn về phía La Mặc bỏ chạy, chần chừ một hồi, cuối cùng cũng thu hồi tâm tư nhổ cỏ tận gốc.
Đương nhiên nguyên nhân trong đó cũng không phải do không đành lòng hoặc là mềm lòng, trên thực tế khi đối mặt với địch nhân, Từ Hàn xưa nay nổi tiếng với tâm ngoan thủ lạt.
La Mặc dù sao cũng là Tiên nhân, nếu gã một lòng muốn chạy trốn, Từ Hàn nếu vận dụng Ma khí mà hắn hấp từ trên người La Mặc thì ngược lại có thể đuổi kịp. Trải qua một phen triền đấu chưa chắc không có khả năng chém giết Tiên nhân, nhưng cách làm như vậy tất nhiên tiêu hao đi một lượng lớn Ma khí, thậm chí chính hắn cũng sẽ chịu thương thế không nhỏ. So với như thế thì không bằng bảo tồn thực lực, để chuẩn bị sẵn sàng cho phiền toái càng lớn hơn nữa sau này.
"Chỗ này giao cho các ngươi." Từ Hàn lập tức nghiêng đầu thoáng nhìn qua đám người Nam Cung Tĩnh đang sững sờ, thân thể chợt động, rồi cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Chấp Kiếm phủ. ...
Trường An, trong Thiên Sách phủ.
Lộc tiên sinh đã qua tuổi bảy mươi lông mày nhíu chặt.
Lão rất khổ não.
Từ sau khi Vũ Văn Nam Cảnh bị lão tự tay đưa lên vị trí đế vương, sầu não kéo dài không dứt, tựa như ngoài cửa sổ giờ phút này đang có mưa phùn nhỏ rơi xuống.
Cuối tháng sáu, mùa hè sắp hết, dường như là vì nghênh đón mùa thu sắp đến, trong thành Trường An mấy ngày nay luôn luôn mưa phùn như vậy. Đặt ở ngày thường, mùa hè nóng như lửa đốt, mưa phùn đến luôn làm cho người ta sảng khoái, nhưng bây giờ, cơn mưa này lại làm cho Lộc tiên sinh rất là phiền lòng.
Vốn tưởng rằng Tư Không Bạch chết, Linh Lung Các chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Vũ Nam Nam Cảnh mất đi chỗ dựa cũng sẽ lập tức dừng ra tay với Thiên Sách phủ, nhưng trên thực tế, Lộc tiên sinh vẫn đánh giá thấp quyết tâm của vị nữ đế này.
Trong thời gian bốn năm ngày này, Thánh chỉ tước đoạt tài chính của Thiên Sách phủ, gạt bỏ số lượng phủ quân liên tiếp được truyền đến Lộc tiên sinh. Lão nhân nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Vũ Văn Nam Cảnh lại có địch ý lớn như vậy với Thiên Sách phủ, phải biết nếu không có bọn họ, làm sao có được Vũ Văn Nam Cảnh hôm nay?
Thậm chí nàng nguyện ý tin tưởng Chúc Hiền hầu như muốn mưu quyền soán vị, cũng không lựa chọn nghe theo Thiên Sách phủ chút nào.
Đáng giận nhất là hôm nay dưới sự dẫn dắt của Chúc Hiền, Trường Dạ ty bắt đầu vơ vét giấy chứng nhận chứng cứ phạm tội của những người thân cận với Thiên Sách phủ, có câu là muốn gán tội cho người khác rất dễ. Huống hồ thân ở chỗ long ngư hỗ tạp như Trường An, có người nào trên thân không dính chút chuyện chứ?
Trong lúc nhất thời, trong Trường An thành người người cảm thấy bất an, tình cảnh Thiên Sách phủ cũng trở nên giật gấu vá vai.
Lộc tiên sinh nghĩ tới những chuyện này ngầm thấy trong đầu phát đau, lão xoa xoa huyệt thái dương của mình, lại nhìn về phía một chồng sách thật dày trước án đài, lão biết mình còn phải bận rộn, vì thế thở dài thật sâu, lại vùi đầu vào lật xem đống sách kia.
"Lộc tiên sinh!" Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng chợt có một vị giáp sĩ đi vào, gã quỳ xuống trước người lão nhân, chắp tay nói với đối phương.
"Chuyện gì vậy?" Lộc tiên sinh nhìn quyển sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Sắc mặt giáp sĩ kia có chút biến hóa, nhưng sau vài hơi thở trâm giọng nói: "Trường Dạ ty Chúc Hiền cầu kiến!"
Bàn tay lật xem sách của lão nhân dừng lại một chút. Lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị giáp sĩ kia, lông mày nhíu lại thật sâu: "Hắn tới làm gì?”...
Ngoài cửa Thiên Sách phủ, nữ tử áo xanh chống một cây dù giấy dầu lẳng lặng nhìn Chúc Hiền bị mời vào trong Thiên Sách phủ, nàng khẽ nhíu mày, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
"Hắn có thể thuyết phục bọn họ không?" Qua hồi lâu, nữ tử áo xanh mới hỏi.
Lời vừa nói ra, không gian bên cạnh nàng liền vặn vẹo một trận, một bóng người toàn thân bao phủ dưới áo choàng đen hiện lên bên cạnh nữ tử áo xanh.
"Vì sao không thể?" Bóng đen kia nói, giọng điệu trầm thấp.
"Những lão nhân của Thiên Sách phủ xưa nay đều mua danh chuộc tiếng, danh tiết trong mắt bọn họ còn quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì khác, muốn cho bọn họ..." Thiếu nữ xanh lẩm bẩm.
Chỉ là lời còn chưa dứt đã bị bóng đen kia cắt ngang: 'Không có gì là không thể, người trên đời này từ lưu manh phố phường đần độn cẩu thả sống qua ngày, đến Tiên nhân nhìn như cao cao tại thượng không nhiễm phàm trần, ai cũng có dục vọng của mình, dục vọng này chính là nhược điểm của con người, bắt được, dùng thật tốt, cho dù Tiên nhân Đế vương cũng đều có thể lợi dụng."
Nữ tử áo xanh nghe những lời này, lông mày của nàng khẽ nhướng lên, có chút hứng thú liếc mắt nhìn bóng đen kia, nói: "Xem ra ngươi rất có lòng tin?"
Bóng đen kia lại lắc đầu: "Chưa tới mức tự tin, chẳng qua là người sống lâu rồi, gặp nhiều người mới hiểu một số chuyện."
"Toàn bộ đúng và sai, thiện và ác trên đời này đều là điêu khoản mà người có tâm áp đặt lên."
"Cho dù là con nghe gào khóc đòi ăn, cũng sẽ vì tranh đoạt sữa mẹ mà tranh đoạt một mất một còn với huynh đệ song sinh. Nhân tính vốn là vì mình, vì mình liền sinh ác, nào có nhiều lương thiện, nào lại có nhiều chính nghĩa như vậy, bản chất thế giới này là ác, Thiên Sách phủ cũng tốt, Thôi quốc trụ Đại Hạ cũng được, trong lòng có chỗ cầu, sẽ nhất định chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay chúng ta."
Nữ tử áo xanh nghe đến đó sắc mặt hơi đổi, nàng cuối cùng không cách nào hoàn toàn tán đồng với lời nói của bóng đen này, cho dù đối phương là chủ nhân chân chính của Sâm La điện, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận là nàng cũng vì sở cầu của mình, cho nên mới đồng hành cùng nhau.
Nàng trâm mặc lại, không nói gì nữa.
Dường như bóng đen đã nhận ra dị dạng của nàng, hắn quay đầu liếc nàng một cái, cũng không nhiều lời trên chủ đề này nữa.
"Nhanh giải quyết phiền toái nơi này đi, đã bố trí nhiều năm như vậy, hiện tại đến giờ thu hoạch rồi." Bóng đen nói như thế.
"Hả?" Thiếu nữ áo xanh nghe vậy không khỏi sửng sốt, nàng hiểu rất rõ câu "thu" có ý nghĩa như thế nào.
Bóng đen cũng đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ võ bả vai của nữ tử áo xanh, nhưng khi đó thân thể dần dần trở nên trống rỗng mờ ảo.
Mà giọng nói của hắn vẫn vang vọng bên tai thiếu nữ này.
"Lúc cuối thu, trong Nam Hoang."
"Kiếm Lăng sắp diệt, Liên Hoa sắp tàn."