Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 638 - Chương 250: Khách Đến Thăm

Chương 250: Khách đến thăm Chương 250: Khách đến thămChương 250: Khách đến thăm

Yến phủ.

Đám người Diệp Hồng Tiên chau mày, tụ tập bên ngoài biệt viện của Từ Hàn, trên mặt bọn họ lúc đó tràn đầy lo lắng. Ngay cả Ngao ô và Huyền nhi cũng như cảm nhận được gì đó khác thường, hai tiểu tử kia cúi đầu xuống, quỳ rạp trên mặt đất, chán nản không chút tinh thần.

Từ sau chuyện La Mặc, Từ Hàn liên nhốt mình trong biệt viện, bất cứ kẻ nào cũng không được phép đi vào, cho dù là Diệp Hồng Tiên cũng như vậy.

Ba ngày trôi qua, Từ Hàn vẫn không xuất hiện, trái lại trong biệt viện thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng kêu rên thống khổ, giống như một con dã thú bị bức đến bước đường cùng đang gầm rú.

Điều này sao có thể để cho mọi người có thể yên tâm được?

Mỗi ngày bọn họ đều thay phiên nhau canh giữ biệt viện, phòng ngừa vạn nhất, mãi cho đến khi màn đêm hôm nay ập đến, tiếng kêu đau đớn trong biệt viện của Từ Hàn chợt mới ngừng lại.

Mọi người đều cho rằng Từ Hàn rốt cuộc đã có thể xuất quan, cho nên không hẹn mà cùng đi ra ngoài biệt viện. Nhưng thanh âm trong sân tuy rằng ngừng lại, nhưng Từ Hàn từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.

Nhớ tới lời giải thích của Từ Hàn khi tiến quan, lại lo lắng trong viện lúc này không có âm thanh gì đó đã xảy ra ngoài ý muốn, mọi người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết nên làm gì. ....

"PhùI"

"PhùI"

"PhùI"

Trong biệt viện, Từ Hàn đang ở trần, hơi thở gấp gáp không chịu nổi. Thân thể cường tráng của hắn đã đầy mồ hôi như mưa to xối xả, gã còng thân thể xuống, con ngươi tràn đầy đắng chát.

Từ sau khi đánh lui La Mặc, hắn liền trở về biệt viện của mình, vội vàng nói với mọi người một phen rồi đóng cửa bế quan.

Mấy ngày nay chuyện Từ Hàn lấy tu vi Thiên Thú cảnh đẩy lùi Tiên nhân đã vang vọng khắp Hoành Hoàng thành, thậm chí là Đại Hạ này, trên thì triều đình, dưới thì giang hồ đều truyên đi xôn xao. Người ngoài nghe được tự nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thán thiên tư của Từ Hàn gần như là yêu nghiệt.

Nhưng Từ Hàn lại ngậm bồ hòn im lặng, có nỗi khổ nói không nên lời.

Tiên nhân chính là một nắm người cường đại nhất trên đời này, dù cho hắn nắm giữ Đại Nghịch Kiếm Điển, đánh bại La Mặc thì cũng phải gánh chịu nguy hiểm mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Có câu là có được tất có mất, Đại Nghịch Kiếm Điển cho tu sĩ năng lực hấp thu Ma khí đáng sợ, mà trong Ma khí kia rõ ràng bao hàm một ít cổ quái, nó có thể vô hình mê hoặc tâm trí người ta, bất luận là Tư Không Bạch trước đó, hay là La Mặc hiện nay đều là ví dụ tốt nhất.

Những Ma khí này tràn vào trong cơ thể, nếu không được hóa giải trong thời gian ngắn, rất có thể chủ nhân chân chính sau lưng Ma khí sẽ dùng thứ này khống chế Từ Hàn. Điều này đương nhiên không phải là chuyện hắn nguyện ý nhìn thấy, cho nên sau khi giải quyết La Mặc, hắn lập tức trở về biệt viện của mình, bắt tay xử lý việc này.

Đây là chuyện hắn cũng đã nghĩ kỹ trước khi vận dụng Đại Nghịch Kiếm Điển. Thông qua trận chiến ở thành Trường An, Từ Hàn thông qua Huyết Nguyên bạo động đã nhận ra Ma khí này là một loại lực lượng cấp độ cực cao, giống như Huyết Nguyên ở trong cơ thể hắn, mà nó vừa vặn thay thế được Huyết Nguyên bị tiêu hao, tiếp tục va chạm với tinh quang, sinh ra lực lượng có thể rèn luyện nhục thân của Từ Hàn.

Trên thực tế, kế hoạch của Từ Hàn rất thành công. Ma khí này bạo động bất an hơn so với Huyết Nguyên rất nhiều. Từ Hàn cũng đã phải chịu đựng đau đớn trong quá trình rèn luyện, nhưng hắn đã thành công thông qua va chạm với lực lượng của tinh quang, tiêu hóa hoàn toàn Ma khí, biến nó thành chất dinh dưỡng cho việc rèn luyện thân thể.

Đáng nhắc tới là tinh quang mà người giám thị lưu lại trong cơ thể hắn dường như còn cao cấp hơn so với Huyết Nguyên và Ma khí trong Hình Thiên kiếm, sau khi liên tục tiêu hao hai thứ này, lực lượng tỉnh quang vẫn không suy kiệt chút nào.

Dùng ba ngày để luyện hóa hết tất cả Ma khí, Từ Hàn lại không hề vui mừng chút nào. Giờ phút này hắn chau mày, hiển nhiên tâm tình cực kỳ không vui.

Hắn hiểu rất rõ dường như mình hấp thu gần nửa Ma khí trong cơ thể La Mặc. Để đảm bảo bản thân có đủ Ma khí, hắn thậm chí còn để cho La Mặc đã nỏ mạnh hết đà bỏ chạy. Cho dù cách làm này rất có thể dễ dàng thả cọp về rừng, nhưng một khi chủ nhân chân chính của Ma khí này ý thức được Đại Nghịch Kiếm Điển bị Từ Hàn nắm giữ, như vậy lần sau La Mặc xuất hiện hoặc có thể nói là những người khác, tất nhiên sẽ không bị Đại Nghịch Kiếm Điển ảnh hưởng nữa.

Nhưng vì cố hết sức bảo tôn Ma khí, Từ Hàn vẫn mặc kệ để cho La Mặc rời đi, bởi vì hắn biết, vấn đề mình phải đối mặt vượt xa việc giết một kẻ như La Mặc liên có thể giải quyết, để cho mình trở nên cường đại, cường đại đến mức có thể chống lại địch nhân, đó mới là điều hắn cần phải làm.

Thế nhưng một nửa lực lượng trong cơ thể của một vị Tiên nhân mặc dù khiến cho thân thể của Từ Hàn cường đại gấp mấy lần, có điều chênh lệch vẫn rất lớn, thậm chí vẫn kém hơn một chút so với nửa bước Tiên nhân cảnh.

Con đường luyện thể thành Thánh này quá mức gian nan, Từ Hàn lúc này cũng đã có lý giải, cũng hiểu rõ vì sao mấy đời tiên hiền trong Đại Long Tượng Ấn hao tâm tổn trí vẫn khó nhìn ra được con đường tu hành. Cũng không phải là Từ Hàn không hiểu đạo lý chỉ vì cái trước mắt, nhưng Tạ Mẫn Ngự vẫn còn nhìn chằm chằm, vị Phu tử đột nhiên sống lại kia cũng có ý đồ xấu với hắn, hắn phải nghĩ hết biện pháp, thậm chí binh đi nước cờ hiểm, tăng lên tu vi của mình, như vậy hắn mới có thể bảo vệ bản thân trước những nguy hiểm kia, cũng bảo vệ những người mà hắn muốn bảo hộ.

Từ Hàn nghĩ tới đây bất đắc dĩ lắc đầu, hắn gạt đi phiên muộn nơi đáy lòng, tìm một chậu nước mưa tưới sũng người, rửa sạch mồ hôi lại đổi lấy một bộ quần áo khác, lúc này mới lần đầu tiên đẩy cửa ra sau ba ngày.

Chỉ là lúc này, cảnh tượng xuất hiện trước mắt lại làm hắn sững sờ.

Diệp Hồng Tiên, Phương Tử Ngư, Sở Cừu Ly, Yến Trảm, Tuyết Ninh, Tô Mộ An, tiểu Mười chín, thậm chí còn có Ngoa ô với Huyền nhi, chín đôi mắt, mười tám con ngươi đều nhìn về phía Từ Hàn vừa xuất hiện ở cửa phòng. Vẻ vui mừng ẩn hiện giữa hai hàng lông mày bọn họ, lo lắng tràn ngập lời nói, Từ Hàn nhanh chóng khôi phục tinh thần, hắn biết rõ ba ngày qua, chắc chắn mọi người đều âm thầm lo lắng cho minh.

Hắn nở nụ cười chân thành với mọi người, nói: "Để chư vị lo lắng, Từ mỗ không có gì đáng ngại."

Lời nói trầm ổn cùng nụ cười chân thành cũng lây nhiễm đến tình cảm của mọi người. Lúc đó trên mặt ai nấy đều hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ngay cả Huyền nhi Ngao ô cũng vui sướng nhảy cẵng lên.

Chỉ là ôn tình như vậy cũng không duy trì quá lâu, một đạo thanh âm thô cuồng liên phá vỡ bầu không khí trong sân.

"Từ tiểu tử! Cuối cùng ngươi cũng ra rồi!" Một hán tử trung niên cao lớn vạm vỡ từ nơi không xa đi tới, nhìn Từ Hàn lớn tiếng hét lên.

Từ Hàn định thần nhìn lại, đúng là Tiêu Nhiêm hôm trước đã hôn mê.

Giờ phút này, sắc mặt vị Các chủ đại nhân kia vẫn còn tái nhợt, dường như chưa hồi phục hoàn toàn từ trong thương thế lúc trước.

"Các chủ đại nhân không ở trong phủ dưỡng thương, gấp gáp tìm tại hạ như vậy là vì chuyện lớn gì?" Từ Hàn khẽ cau mày, trâm giọng hỏi.

"Không phải." Tiêu Nhiêm lắc đầu: "Là hắn tìm ngươi."

Dứt lời, y lùi người qua một bên, một bóng người đã xuất hiện phía sau thân thể to lớn của y.

Đợi thấy rõ bộ dáng của người nọ, Từ Hàn biến sắc, con ngươi đột nhiên phóng đại...
Bình Luận (0)
Comment