Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 252: Long Tướng.

Chương 252: Long tướng. Chương 252: Long tướng.Chương 252: Long tướng.

Lực lượng Tiên nhân đương nhiên cường đại, nhưng chỉ bằng vào một Tiên nhân, thật sự đủ để tạo thành uy hiếp lớn như vậy đối với vương triều Đại Hạ ở mức này sao? Huống hồ mặc dù La Mặc muốn phụ thuộc vào Xích Tiêu môn, đối phó Chấp Kiếm Các, nhưng đừng nói là La Mặc, dù Xích Tiêu môn có lá gan khiêu chiến thế cục giang hồ Đại Hạ, nhưng cũng chưa chắc có dũng khí lật đổ toàn bộ vương triều quốc gia này.

"Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ điều gì." Lý Du Lâm nhìn Từ Hàn trong nháy mắt xuất thần, cười nhạt một tiếng, gã liếc nhìn Tiêu Nhiêm sau lưng mình, vị các chủ đại nhân dáng người mập mạp này rất nhanh hiểu ý, y tiến lên một bước, một tay mò mẫm trong ngực nửa ngày, dường như muốn lấy ra thứ gì đó.

Cảnh tượng này đáng lẽ ra phải rất nghiêm túc, nhưng khi Tiêu các chủ đến đây tựa như đã béo thêm một vòng, còn vật kia lại bị y giấu quá sâu, đối với người bình thường đây là một động tác đơn giản, nhưng rơi vào trên người Tiêu Tiêu Nhiêm lại có chút gian nan, cũng có chút buồn cười. Cho đến mấy hơi thở sau, khi Từ Hàn nhìn không nổi nữa, Tiêu đại các chủ đầu đầy mồ hôi rốt cục móc ra một vật, đưa tới trước mặt hắn.

Đó là một miếng ngọc bội, phía trên điêu khắc hình dáng một sơn cốc. Nhưng giờ phút này bên trên ngọc bội kia tràn đầy vết rạn như mạng nhện, dường như chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, nó sẽ triệt để vỡ nát.

Từ Hàn tiếp nhận ngọc bội kia đặt trước người mình cẩn thận đánh giá một phen, hắn đã từng thấy vật như vậy, lúc trước khi Phu tử từ biệt hắn, cũng đã từng cho hắn vật như vậy, thứ này gọi là mệnh bài.

"Đây là?" Từ Hàn thấy rõ vật kia, đến lúc đó ngẩng đầu nghi hoặc hỏi.

"Mệnh bài của La Mặc." Lý Du Lâm nhẹ giọng nói, gã bưng chén trà ở một bên lên, nhẹ nhàng nhấp vào môi mình, tựa như rất hưởng thụ hương vị của trà này, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ cực kỳ thích thú.

"Hắn làm sao rồi?" Từ Hàn nhíu mày, trên mệnh bài có đặt một đạo linh phách của chủ nhân, mặc dù là một điểm nho nhỏ nhưng lại liên kết tâm thần với chủ nhân. Mà lệnh bài lại xuất hiện tổn hại lớn như vậy, điều này cũng nói rõ mức độ nguy hiểm của chủ nhân nó lúc này đã ở sớm tối. Chẳng qua Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng La Mặc bỏ trốn hôm đó hơi chật vật một chút, nhưng cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng lẽ là Tạ Mẫn Ngự sợ gã làm việc không tốt, đưa tới trách phạt?

"Đã chết." Nhưng ngay lúc Từ Hàn còn đang nghi hoặc những chuyện này, giọng nói của Lý Du Lâm vang lên lần nữa.

Cánh tay cầm mệnh bài của Từ Hàn chợt run rẩy, tấm mệnh bài đã tổn hại không chịu nổi của La Mặc lúc đó hoàn toàn biến thành bột phấn...

Từ Hàn không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại, nhìn về phía Lý Du Lâm vẻ mặt bình tĩnh, nam nhân kia vẫn chậm rãi uống nước trà trong chén mà hắn còn chưa kịp uống, dường như tất cả chuyện phát sinh vừa rồi, đối với gã chỉ là một chuyện nhỏ tựa như lông vịt vỏ tỏi.

Dường như cảm nhận được vẻ kinh hãi cùng nghi hoặc trong ánh mắt của Từ Hàn, Lý Du Lâm buông chén rượu trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Ta cũng rất tò mò bảy ngày trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên phái người tra xét kỹ càng.

"Nhìn tới nhìn lui, trong cảnh nội Đại Hạ, chuyện duy nhất có thể tính là đại sự cũng chỉ có chuyện La chưởng giáo đăng lâm Tiên cảnh."

"Ta nghĩ có phải là hắn cố tình che giấu họa tâm hay không? Chính là chuyện âm thầm làm hỏng xã tắc Đại Hạ, nhưng hắn dù sao cũng là Tiên nhân, lại không có bất kỳ chứng cứ nào cho nên động thủ với hắn cuối cùng sẽ không tốt." Nói tới chỗ này, Lý Du Lâm hơi dừng một chút, gã liếc nhìn Từ Hàn một cái mới nói tiếp: "Lại nói tiếp còn phải cảm tạ Từ công tử."

"Từ công tử một thân tu vi cường hãn, đánh tới mức La Mặc kia cũng không có sức hoàn thủ. Ta thấy hắn chạy ra khỏi Hoành Hoàng thành, bèn cho người mai phục trong bóng tối, bắt hắn trở về, dùng hết biện pháp nghiêm hình tra tấn, nhưng cũng không hỏi rõ nguyên cớ. Cho nên mới giết hắn. Mệnh bài này cũng là do ta sai người cẩn thận bảo tồn, vốn định giữ lại làm bằng chứng, lại không ngờ lúc này vẫn vỡ nát.'

Lời này của Lý Du Lâm thật ra vô cùng đơn giản, nhưng Từ Hàn lại hiểu rõ có thể vô thanh vô tức bắt được một vị Tiên nhân. Cho dù là La Mặc lúc đó đã không đủ lực lượng, chỉ sợ thực lực chân chính của triêu đình Đại Hạ này còn lâu mới chỉ đơn giản như ngoài mặt.

Hắn gạt bỏ từng trận kinh hãi trong lòng, trâm giọng hỏi: "Bệ hạ nói với ta những lời này, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Lý Du Lâm dường như không nghe thấy câu hỏi của Từ Hàn, gã vẫn tiếp tục nói: "Giết La Mặc, nhưng ngươi đã thấy, Long khí của ta vẫn chưa tăng lên nửa phần."

Từ Hàn thấy gã như vậy có chút bất đắc dĩ, đành nhẫn nại hỏi: "Nói như vậy, nguyên nhân Long khí bệ hạ tán đi không phải là vì La Mặc?”

Lý Du Lâm lại lắc đầu lần nữa, gã nhìn về phía Từ Hàn, khóe miệng nhếch lên một ý cười như có như không: "Trên thực tế Long khí biến hóa đã không phải lần đầu tiên, trước đó, Long tướng sau lưng ta đại khái quanh quẩn ở khoảng cách cực đỏ gân tím, Đại Hạ nhìn như binh hùng tướng mạnh, nhưng bên trong đám quốc trụ lập núi ngăn cản quyền lực Hoàng triều. Lại có từng tông môn Tiên nhân san sát, sức ảnh hưởng của triêu đình không phải cường đại như trong tưởng tượng của người ngoài. Nhưng hơn một tháng trước, Long tướng sau lưng ta lại bắt đầu từ đỏ thành tím, mới đầu ta cho rằng là do chuyện xuất binh Trân Chu hợp nhất thiên thời, cho đến khi chuyện La Mặc đăng lâm Tiên cảnh phát sinh, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ..."

"Biến hóa của Long tướng là do những cường giả Đại Diễn cảnh trong giang hồ Đại Hạ chết không rõ nguyên nhân mấy ngày gần đây tạo thành!"

Từ Hàn nghe vậy lập tức rùng mình, hắn mở to mắt hỏi: "Sao có thể như vậy?"

"Cái gọi là Long khí, nói cho cùng chính là khí vận của thiên hạ.”

"Trên người mỗi người đều mang theo khí vận như vậy. Ừm, chuẩn xác mà nói là từng sinh linh. Từ một ngọn cỏ, đến một con trùng một con thú đều mang theo khí vận trên người. Khí vận tập hợp cùng một chỗ là có thể thành tướng, thật ra thì Thái thú của một thành, Châu mục của một châu, thậm chí chưởng giáo của một môn phái đều có thể đạt tới trình độ này, chẳng qua khí vận so với những Đế vương lại ít ỏi hơn rất nhiều, cho nên rất khó tạo thành Long tướng, mà một khi hình thành Long tướng, cho dù là Hoàng Long cấp thấp nhất. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói bọn họ đã có vốn liếng uy hiếp Đế vương, bởi vì Long tướng chính là Đế vương, một khi thành Long tướng triêu chính nghĩa là hắn mất đi sự khống chế đối với Long tướng kia, cho nên sẽ không để mặc bất cứ Đế vương nào như vậy tôn tại."

"Như ngươi đã thấy, ba nước Hạ Chu Trần, bất kể mạnh hay yếu đều không có chư hầu nào có thể thành Long tướng. Ba vị Đế vương có Long tướng trên người cùng một chỗ chính là toàn bộ số mệnh thiên hạ này, ta mạnh thì người còn lại yếu, mà người khác mạnh thì ta yếu."

"Có lẽ sẽ có thời điểm bị phân tán, nhưng không đến mức bị chia năm xẻ bảy như những năm cuối Đại Ly hoặc Đại Sở, Long khí tán lạc chắc chắn sẽ không quá nhiều." "Còn ngươi nhìn Long tướng của Đại Hạ xem, chẳng qua là cực đỏ mà tím, Đại Chu thì cực đỏ, lại xa không tới tím, Trân quốc yếu nhất, khó khăn lắm mới cực xanh gần đỏ."

"Ba nước cộng lại, Long tướng cũng không quá màu tím nhạt. Đối với Long tướng mà nói, xưa nay có thuyết pháp một cực ba nhạt."

"Vậy thử hỏi hai Long tướng tím nhạt kia còn ở nơi nào?"
Bình Luận (0)
Comment