Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 254: Nguyên

Chương 254: Nguyên Chương 254: NguyênChương 254: Nguyên

Tin tức Từ Hàn tiếp nhận chức Các chủ Chấp Kiếm Các rất nhanh liền truyền khắp Hoành Hoàng Thành.

Kết quả như vậy mặc dù ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đối với việc này bất kể là Chấp Kiếm nhân Chấp Kiếm Các, hay chỉ là người đứng ngoài xem náo nhiệt đều không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc.

Với thái độ thiên vị của Tiêu Nhiêm từ đầu đối với Từ Hàn, hơn nữa từ trước đến nay hắn đã dọn dẹp chướng ngại vật cho Chấp Kiếm Các, cho hắn chức vị Các chủ cũng không làm cho người ta khó có thể chấp nhận như trong tưởng tượng, ít nhất so với việc Từ Hàn lấy tu vi Thiên Thú cảnh đánh La Mặc không hê có chút sức hoàn thủ nào, trao tặng chức vị Các chủ vẫn còn trong phạm vi mọi người có thể lý giải.

Nếu nói thật có cái gì khiến mọi người khó có thể tiếp nhận, đại khái là vì sao nhận chức Các chủ không phải là Nam Cung Tĩnh trước đó đã làm Chấp Kiếm nhân có thâm niên, mà Từ Hàn nửa đường giết ra.

Thế nhưng Nam Cung Tĩnh thân là chính chủ còn không tỏ ra bất mãn gì với chuyện này, thậm chí toàn lực phối hợp với một loạt mệnh lệnh của Các chủ Từ Hàn mới nhậm chức. Cho dù trong lòng những người ngoài có một vạn nghi hoặc cùng bất mãn, giờ phút này cũng phải tự mình đè xuống.

Còn Từ Hàn cũng không làm cho mọi người thất vọng, ngày đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ Các chủ đã gây ra động tĩnh lớn. Trước là lấy thế lôi đình liệt kê ra Chấp Kiếm nhân của mấy tông môn không làm tròn trách nhiệm, đuổi đám Chấp Kiếm nhân lòng mang dị tâm ra khỏi Chấp Kiếm Các. Đương nhiên như vậy sẽ không tránh khỏi để lại một ít cá lọt lưới, nhưng đại bộ phận những Chấp Kiếm nhân thiên hướng ngả về Xích Tiêu môn đều bị Từ Hàn dùng kế hoạch này đuổi ra ngoài. Mà thực lực của Chấp Kiếm Các cũng bởi vậy bị thương thảm trọng, trừ Nam Cung Tĩnh cùng Yến Trảm ra, số Chấp Kiếm nhân áo bào vàng còn lại chưa tới mười người, Ngân chấp cũng còn lại khoảng một trăm hai mươi người, Đồng chấp nhiều hơn một chút, đại khái có hơn ngàn người. Thực lực như vậy phóng tâm mắt nhìn khắp tông môn Đại Hạ, cũng chỉ có Lạc Hà cốc đại hạn mất đi chưởng giáo Tiên nhân mới có thể cùng sánh vai.

Nhưng dù là như vậy, quyết tâm tiêu trừ những Chấp Kiếm nhân hai mang này của Từ Hàn kiên quyết dị thường, thậm chí có thể nói là không nể mặt chút nào. Mỗi một Chấp Kiếm nhân bị đều bị hắn không chút lưu tình loại bỏ bản nguyên Yêu lực vất vả tìm được trong Chấp Kiếm các. Tổn thất như vậy hiển nhiên không phải là những Chấp Kiếm nhân kia, nhất là những người có tu vi đạt tới Đại Diễn cảnh có lòng muốn tiếp nhận.

Sau khi bị đuổi ra khỏi Chấp Kiếm Các, hơn một trăm người trùng trùng điệp điệp vây quanh nơi này, kêu gào để Từ Hàn cho một câu trả lời thật hợp lý, nếu bộ dáng như kéo một khối vải bố, cực kỳ giống đầu bếp bị nợ tiền lương, tìm một chưởng quầy lòng đen đòi tiền công. ...

Tuy rằng bất kể chuyện gạt bỏ Chấp Kiếm nhân hay là chuyện bao vây Chấp Kiếm Các, mấy ngày nay huyên náo ồn ào cả lên ở Hoành Hoàng thành, nhưng người khởi xướng tất cả những điều này là Từ Hàn lại không hề có tự giác thân là đương sự.

Giờ phút này hắn đang thảnh thơi cùng Diệp Hồng Tiên ngồi ở trong biệt viện của mình, trước người hai người đặt một bộ bàn cờ.

Từ Hàn cầm quân trắng, Diệp Hồng Tiên cầm quân đen.

Giờ phút này đang lúc quân cờ trắng đánh xuống, Từ Hàn cau mày nhìn bàn cờ. Trên bàn cờ quân trắng như rồng lớn, khí thế hung hăng, nhưng quân đen lại cắt đứt cửa sống của nó, cứ như vậy chỉ còn mười bước, quân cờ đen có thể thành thế giết rồng.

Diệp Hồng Tiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn hắn một cái, mới nói: "Đã sắp ăn cơm tối rồi mà Từ các chủ còn không hạ quân?"

Từ Hàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Thiếu nữ mi mắt như vẽ lúc này đang một tay chống má, đôi mắt nheo lại, cười khanh khách nhìn hắn.

Từ Hàn bất đắc dĩ cười cười, dứt khoát nhẹ nhàng thả quân cờ trong tay ra, sau đó cung kính chắp tay Diệp Hồng Tiên, nói: "Diệp cô nương kỳ nghệ tinh xảo, tiểu sinh cam bái hạ phong."

Đây đã là trận cờ thứ năm, Từ Hàn vốn không hiểu môn này, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Hồng Tiên, thảm bại từ đầu đến cuối.

Dứt lời, Từ Hàn đang muốn thu hồi quân cờ, chuẩn bị lại tiếp tục ván tiếp theo. Diệp Hồng Tiên thấy thế cau mày nhìn thiếu niên một cái, sau đó đứng lên nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi."

Từ Hàn sửng sốt, hắn còn tưởng mình làm gì khiến đối phương mất hứng bèn vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

"Chàng đã nói gì nào?" Diệp Hồng Tiên nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Từ Hàn: "Vốn chơi cờ không giỏi lắm, còn suy nghĩ lung tung, chàng thắng được ta mới lạ."

Sắc mặt Từ Hàn lập tức đỏ lên, quả thật hắn có chút không tập trung, hôm đó đáp án nhìn thấy trong sách kia từ đầu đến cuối như ác mộng xoay quanh trong đầu Từ Hàn. Hắn muốn đè nó xuống, nhưng vật kia lại như giòi trong xương thỉnh thoảng lóe ra trong đầu, nhiễu loạn đến tâm tình hắn phiền muộn.

Bị đâm trúng tâm tư, Từ Hàn tự thấy đuối lý, đang muốn tìm một ít lý do trấn an Diệp Hồng Tiên, nhưng lời còn chưa thốt ra, thanh âm của đối phương lại vang lên.

"Đi theo ta đi, xem chàng cũng không có tâm tư chơi cờ."

Từ Hàn nghe nói lời này đương nhiên vội vàng đáp ứng, cũng giảm bớt đi rất nhiều công phu đau đầu tìm kiếm từ ngữ.

Hai người sánh vai đi, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, rất nhanh liên tới bên cạnh đài diễn võ mà Yến Trảm nhờ người trong phủ mở ra, chỗ kia Mười chín và Tô Mộ An đang khoa tay múa chân cái gì đó.

"Nói đi, hôm qua rốt cuộc chàng đọc thấy gì trong quyển sách kia?" Diệp Hồng Tiên chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộ An và Mười chín, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, hắn vẫn chưa kể cho ai mọi chuyện về Tái Thiên Sách, Diệp Hồng Tiên làm sao biết việc này? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn thiếu nữ với ánh mắt nghi hoặc.

Dường như cũng cảm nhận được điểm này, sắc mặt Diệp Hồng Tiên hiếm thấy đỏ lên, nàng không dám nhìn Từ Hàn, ánh mắt vẫn rơi vào Tô Mộ An và Mười chín người cách đó không xa, sau đó dùng giọng điệu đương nhiên nói: "Ta cũng là... quan tâm chàng mà...'

Từ Hàn nhìn Diệp Hồng Tiên vì không đủ lực lượng mà sắc mặt càng đỏ hơn, cũng không có ý trách cứ.

"Không phải ta không muốn nói, mà là đáp án kia quả thực quá mức cổ quái..."

"Là gì?" Diệp Hồng Tiên quay đầu, chớp chớp mắt hỏi.

Lúc này cách đó không xa Tô Mộ An và Mười chín như đang tranh chấp, giọng nói non nớt của hai tiểu tử kia không ngừng vang lên.

"Ta... không muốn nói chuyện với ngươi!"

"Nhưng không nói ta dạy ngươi thế nào được?" "Ta đây mặc kệ, ngươi hôn ta thì phải chịu trách nhiệm với ta, phải dạy ta công phu."

"Thế thì phải dạy như thế nào?"

"Đó là chuyện của ngươi, dù sao sư phụ ta cũng đã nói rồi, không thể nói chuyện với đao khách họ Tôi!"

"Vì sao? Ta cũng không quen biết sư phụ ngươi."

"Bởi vì... bởi vì... Tiểu cô nương nghẹn đỏ hai má, nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu nguyên cớ, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái nói: "Bởi vì sư phụ nói, ngài ấy là Mười tám, ta là Mười chín, chúng ta đều đang thay đổi, nhưng họ Tô sẽ không thay đổi, nói với ngươi nhiều quá, Mười chín ta sẽ không sống được hai mươi ngày!"...

Cuộc đối thoại của hai tiểu gia hỏa luôn vô lý khiến người ta không tìm ra đầu mối như vậy, Từ Hàn nghe được cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không để ở trong lòng.

Hắn nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, tiếp tục nói chuyện lúc trước: "Vậy đáp án chỉ có một chữ."

"Là chữ gì?"

"Nguyên."
Bình Luận (0)
Comment