Chương 255: Nghịch tướng! (1)
Chương 255: Nghịch tướng! (1)Chương 255: Nghịch tướng! (1)
Tháng bảy, mùa thu đang thịnh. Cây cối điêu linh, lá rụng khắp nơi.
Hoành Hoàng thành vốn phồn hoa náo nhiệt trước kia cũng bị cỗ khí tức này lây nhiễm, người đi đường rải rác, đìu hiu không ít.
Mà hết thảy đều phải nói từ tấu chương do khoái mã ra roi thúc ngựa từ Long châu đưa đến Hoành Hoàng thành.
Tháng năm, Lý Du Lâm phát ra một đạo Thánh chỉ, hai con khoái mã mang kim phù thu binh đưa đến ngoài Trường Vũ quan và Kiếm Long quan, quân phong đang thịnh, hai vị quốc trụ Khẫu Tãn Bình và Giang Chi Thân trong đầu đều nghĩ đến chuyện lập ra công lao bất thế mở mang bờ cõi lấy đất đều âm thâm cảm thấy bất mãn, nhưng cuối cùng không ai dám cãi lại đạo Thánh lệnh này, nhanh chóng thu binh trở lại, nhưng lúc đi ngang qua Long châu, hai vị quốc trụ vậy mà đều bị ngăn lại.
Trên thực tế chữ "Ngăn" này đặt ở nơi đây cực kỳ không thích đáng, nhưng vì bảo vệ thể diện triều đình Đại Hạ, trong văn thư đối ngoại, quan lễ phải dùng một chữ như thế này.
Nhưng nói chính xác thì hai vị quốc trụ này đang bị bắt giữ.
Bị vị Thôi quốc trụ của Long châu kia thừa dịp bóng đêm dẫn dắt đại quân tập kích, trực đảo Hoàng Long, lấy cớ hai vị quốc trụ thông đồng với kẻ địch mời vào đại lao Thôi gia, năm mươi vạn đại quân mà hai vị quốc trụ nắm như rắn mất đầu, có hơn mười vạn thừa dịp chạy trốn, bốn mươi vạn đại quân còn lại đều bị bắt giữ.
Từ khi Đại Hạ khai triêu đến nay, trừ ba mươi năm trước, Lý Văn Cảnh bị Lâm Thủ làm cho trọng thương nằm liệt giường, gây ra loạn tám vạn đoạt vương, có thể nói chưa bao giờ phát sinh chuyện như vậy.
Trong Đại Dương cung Hoành Hoàng thành giờ phút này, Lý Du Lâm mặt không biểu cảm gõ án đài trước người, phía trên đang bày một đạo tấu chương.
Văn võ bá quan dưới đài dường như cảm nhận được lửa giận trong lòng vị Đế vương này, đều cúi đầu không lên tiếng.
"Chư vị ái khanh nói gì đi." Vào lúc đó, thanh âm của Lý Du Lâm đột nhiên vang lên, ngữ điệu trầm thấp, như tiếng thú trong rừng.
Bách quan dưới đài nghe vậy lại thân thể đồng loạt run rẩy một cái, tình cảnh càng thêm trâm mặc.
Lý Du Lâm thấy thế con ngươi chợt híp lại, hỏi lần nữa: "Chư vị không muốn nói gì sao?"
"Thần cho rằng việc cấp bách là phải làm rõ Thôi Đình muốn làm gì?" Lúc này vị Lý Mạt Đỉnh kia cắn răng đứng ra, sau đó nói.
"Muốn làm cái gì?" Lý Du Lâm nghe lời ấy trên mặt lộ ra một ý cười, sau đó vị Đế vương này bỗng nhiên đứng lên, đưa tay chụp về phía án đài trước người: "Ngay cả quốc trụ của trẫm cũng dám bắt lại, khanh nói hắn muốn làm gì? Hắn muốn tạo phản chứ sao!!"
Thanh âm của Lý Du Lâm như chuông đồng, dư âm vang vọng quanh quẩn trong Đại Dương cung.
Mọi người im lặng, sắc mặt Lý Mạt Đỉnh lại càng trắng bệch.
Mà đến khi dư âm kia tản đi, lại có người cất bước mà ra, chính là vị Thái phó Đại Hạ, Đại Thánh Nho đạo Đỗ Bình Sách kia.
Sắc mặt lão trầm ổn, không thấy nửa phần bối rối, sau khi cung kính cúi đầu mới nhẹ giọng nói: "Hành động lần này của Thôi Đình thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, theo thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với Thánh chỉ lệnh xuất binh lúc trước của bệ hạ cũng có thể thấy được manh mối. Nhưng Thôi Đình tuy xuất thân võ phu, nhưng dù sao đã lặn lộn quan trường Đại Hạ nhiều năm, cũng không phải mãng phu chỉ lo ích lợi trước mắt, hắn dám làm việc như thế, thần còn cho rằng phía sau còn có điều kỳ quặc."
Hoặc là xuất phát từ tôn trọng đối với Tiên nhân Nho đạo như Đỗ Bình Sách, hoặc là thật sự cảm thấy đối phương nói có lý. Lý Du Lâm nghe lời ấy ngược lại chưa hề nổi giận giống như trước, gã trầm giọng hỏi: "Ái khanh có cao kiến gì không?"
Đỗ Bình Sách nghe vậy lắc đầu: "Chưa nói tới cao kiến, chỉ là Thôi Đình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo này, hiển nhiên đây chỉ là bắt đầu, bước tiếp theo hắn muốn làm cái gì, có thể có bao nhiêu lực lượng, cũng không phải là thứ bệ hạ và thần thảo luận lúc này là có thể đo lường được, thần cho rằng bệ hạ nên sớm chuẩn bị, tiến hành tiễu trừ loạn đảng để răn đe cho kẻ khác, giơ cao Thiên uy của Đại Hạ ta. Sau cùng có thể củng cố bản thủ nguyên, bảo tồn xã tắc, để ngừa bất trắc."
Đỗ Bình Sách nói xong lời này liền lui xuống, văn võ bá quan vốn im lặng lúc đó lại ngẩng đầu nhìn vị Đế vương trên đài cao.
Qua thật lâu, trong mắt Lý Du Lâm trên gương mặt không có biểu cảm kia chợt sáng lên một đạo Thần quang.
"Truyền thánh chỉ của ta, Thánh Dương quân lập tức xuất phát, trở về phòng ngự Hoành Hoàng thành”...
Châu quận Long châu, Thác Văn thành.
Thôi đại quốc trụ kim đao đại mã ngồi ở trong địa lao tòa thành này, trên hai cọc gỗ trước mặt trói hai nam nhân quần áo tả tơi cả người đầy máu. Bộ dáng của bọn họ cực kỳ chật vật, trên khuôn mặt da tróc thịt bong làm người ta khó có thể tưởng tượng hai người này hôm qua còn là nhân vật chạm tay có thể bỏng của Đại Hạ này.
Thôi Đình quan sát hai người này thật lâu, chợt vươn tay, dưới bóng tối phía sau lão liền có hai bóng người phóng ra, bọn chúng phân biệt mang theo thùng gỗ thông cực to, lúc đi tới trước hai người kia, thùng gỗ bị bọn chúng giơ lên cao, trong thùng chảy ra nước sạch có mùi vị khác thường liền theo đầu hai người dội xuống, xối khắp toàn thân bọn họ.
Bên trong dòng nước kia hiển nhiên đã bị bỏ vào một số đồ vật kỳ quái, những chỗ nước chảy qua, miệng vết thương vốn dĩ đã đông lại chợt chảy ra máu tươi đầm đìa, đau đớn cực lớn khiến hai người đang hôn mê bừng tỉnh, bọn họ lại lân nữa phát ra từng tiếng kêu tê tâm liệt phế. Mà tiếng kêu rên này kéo dài đến mấy chục hơi thở mới dừng lại.
"Hai vị tỉnh rồi? Ngủ ngon chứ?" Thôi Đình cười ha hả hỏi.
"Thôi Đình! Phản tặc đại nghịch bất đạo!"
"Thôi gia nhiều thế hệ trung liệt, danh tiếng bị hủy trong tay ngươi! Để ta xem ngươi còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng!"
Hai người kia cũng coi như là bộ xương cứng, sau khi khôi phục lại từ cơn đau kịch liệt ban đầu, vậy mà không hề có ý cầu xin tha thứ, trừng to mắt nhìn chằm chằm Thôi Đình lớn tiếng quát mắng.
"Nếu tin tức này truyền tới trong tai Thánh thượng, giờ phút này có lẽ Thánh Dương quân cũng đã xuất phát, ở trên đường lấy mạng chó của ngươi rồi!"
"Đợi đến ngày Thánh Dương quân phá thành, Thôi Đình ngươi không được chết tử tế thì thôi, thê nữ nhà ngươi sẽ làm kỹ nữ, mặc cho người lăng nhục, nam đỉnh nhà ngươi đời kiếp kiếp làm nô, trọn đời không được xoay người!" Những lời nói ác độc này rơi vào tai Thôi Đình, lão lại tựa như chưa từng nghe thấy, thảnh thơi nhàn nhã móc lỗ tai mình, an tĩnh nghe hai người quát mắng.
Mãi cho nửa canh giờ trôi qua, hai người lúc này mới dừng lại.
"Hai vị mắng đủ rồi sao?" Lúc này lông mày lão nhíu lại, cười hỏi. Sau đó lão đứng lên, đi tới phía trước hai người nói: “Chúng ta nói chuyện hợp tác một chút chứ?”
"Phì! Tên loạn thần tặc tử nhà ngươi, Khâu gia ta đời này trung liệt, cho dù chết cũng tuyệt đối không thông đồng làm bậy với ngươi!"
"Đúng! Giang gia ta nhận Hoàng ân, há có thể cùng đội với hạng người ruồi chó như ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt cứ làm."
Thái độ của hai vị quốc trụ đại nhân cực kỳ kiên quyết, điều này làm cho Thôi Đình không khỏi nhíu mày.
"Vậy thì không dễ xử lý rồi." Lão có chút khổ não lẩm bẩm: "Thôi mỗ xưa nay kính trọng hai vị, vốn muốn cùng mưu đại sự với hai người, nào ngờ hai vị lại cố chấp như vậy, quả thực khiến Thôi mỗ khó xử a...
Nói xong lão cúi đầu đi qua đi lại bên cạnh hai người, miệng lẩm bẩm: "Như vậy phải làm sao đây?"
Hai người thấy lão làm bộ làm tịch như thế, trên mặt đều lộ vẻ lạnh lùng.
"Ừm”" Bỗng nhiên, Thôi Đình dừng bước của mình lại, ánh mắt lão chợt sáng ngời như nghĩ tới điều gì đó, có chút hưng phấn nói: "Vậy chỉ có thể giết hai vị mà thôi."
Nói xong lời này, một đạo hàn mang sáng lên từ trong tay Thôi Đình, chợt lóe qua chỗ cổ hai người kia, thế là hào quang trong mắt hai người liền ngưng trệ, một đạo tơ máu hiện ra ở chỗ cổ của bọn họ, máu tươi vẩy ra, thần sắc trong mắt hai người theo máu tươi tràn ra mà nhanh chóng thối lui, thoáng cái hoàn toàn mất đi sinh cơ.
"Quốc trụ đại nhân, chuyện này...' Thấy tình hình này, một nam nhân ăn mặc theo kiểu tôi tớ phía sau Thôi Đình vội vàng tiến lên, sắc mặt khó coi nói. Kế hoạch của bọn họ cũng không phải như thế, hoặc là hai vị quốc trụ có tác dụng lớn đối với bọn họ, mà hai người này chết không chỉ vô dụng, ngược lại còn là đại họa.
"Hoảng cái gì?" Thôi Đình liếc mắt nhìn tên tôi tớ phía sau mình, có chút không vui nói, tay của lão chợt vươn ra, nhẹ nhàng búng một cái.
Lập tức hai đạo hắc khí từ trong cơ thể lão dâng trào lên, chui vào trong hai cỗ thi thể đã sớm mất đi khí tức kia.
Chỉ thấy hai cỗ thi thể kia lúc đó không ngừng run rẩy, mà vết thương trên người bọn họ cũng được chữa trị với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đảo mắt qua một trăm hơi thở, hai cỗ thi hài kia chợt động đậy.
Sau đó cái đầu cúi thấp của bọn họ đột nhiên ngẩng lên, vẻ đen kịt xâm nhiễm toàn bộ con mắt của bọn họ, cả hai nhìn về phía Thôi Đình, mở miệng nói: "Chủ nhân.'...
"Tiểu Hàn! Không tốt! Không tốt rồi!" Trong Chấp Kiếm phủ, Từ Hàn đang cùng Nam Cung Tĩnh thương nghị có nên cử hành một lần đại hội Chấp Kiếm nhân nữa hay không, hắn đang mở rộng lực lượng vốn yếu ớt của Chấp Kiếm Các, chợt nghe thấy bên ngoài cửa phủ truyền đến một tiếng hô thất kinh.
Không cần nghĩ nhiều, Từ Hàn lập tức nghe ra được chủ nhân thanh âm này là của vị Sở Cừu Ly.
Hắn ngưng nói chuyện với Nam Cung Tĩnh, trâm mắt nhìn về phía cửa phủ. Chỉ thấy hán tử trung niên kia vẻ mặt lo lắng nhảy vào trong phủ, không thèm để ý đến hai hàng người đang đứng nghiêm lắng ở hai bên, đi thẳng tới bên cạnh Từ Hàn.
Sau đó y rất tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, bưng lên chén trà trên đài cao uống một hơi cạn sạch, lúc này mới tựa như lấy lại sức, nói: "Tiểu Hàn, ngươi đã biết chưa, hôm nay trong Hoành Hoàng thành có động tĩnh lớn, động tĩnh lớn đấy!"
Từ Hàn đương nhiên đoán được động tĩnh lớn mà Sở Cừu Ly nói là vật gì, nhưng hắn vẫn nhẫn nại thỏa mãn tâm tư của hán tử trung niên này, hỏi: "Động tĩnh gì lớn a?"
"Thật nhiều giáp sĩ, rậm rạp chẳng chịt đứng đầy đầu tường, thuần một sắc áo giáp đỏ thẫm, phía trên thêu hình giống như mặt trời, có lề có lối, nhìn tựu không phải là quân đội bình thường, nghe người ta nói, tên... cái gì... Thánh Dương quân?”
"Ài, ngươi nói người của Đại Hạ này có kỳ quái hay không, ta từng nghe nói đến Hổ Báo ky, Đại Kích sĩ, Thanh Long quân, nhưng chưa từng nghe nói đến Thánh Dương quân, xem ra cũng lợi hại, có điều lấy tên thì không hay, dê nào đánh được hổ báo? Trách không được chả làm gì được Trần quốc nho nhỏ kia. Ngươi nghĩ xem, song phương xếp binh bố trận, vừa xác nhận kỳ hiệu, một bên nói mình là hổ báo, bên này liền nói mình là dê, vậy thì thua mất một nửa khí thế, làm sao đánh được?"
Sở Cừu Ly như là mở máy hát, lải nhải không ngừng, tuyên dương "Lý luận quân sự" mà mình tự sáng tạo ra kia. Từ Hàn nghe vào đau đầu không thôi, cũng không biết nên làm thế nào để chỉnh lại hiểu làm của y đối với Thánh Dương quân.