Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 644 - Chương 256: Nghịch Tướng! (2)

Chương 256: Nghịch tướng! (2) Chương 256: Nghịch tướng! (2)Chương 256: Nghịch tướng! (2)

Nhưng Từ Hàn lại không bất ngờ đối với chuyện này, trước đó hắn đã nghe được tin đồn như vậy, hắn chỉ lo lắng phía sau nó có ý nghĩa gì. Thôi Đình giữ lại hai vị quốc trụ cùng với bốn mươi vạn đại quân trong tay bọn họ, coi như không thấy đối với văn thư của triều đình, có xu hướng ủng binh tự lập. Tuy bên ngoài đều cho rằng Thôi Đình đang lấy trứng chọi đá, nhưng Từ Hàn lại cảm thấy chuyện tuyệt sẽ không đơn giản như vậy.

Hắn biết rõ sau lưng chuyện này chỉ sợ còn có bóng dáng của Sâm La điện, mà với hiểu biết của hắn về tổ chức này, đối phương sẽ không bao giờ làm chuyện mạo hiểm, mà một khi làm, đó nhất định là kế hoạch cực kỳ cẩn thận. Giờ phút này Hoành Hoàng thành thế như lâm đại địch đã chứng minh được nỗi lo của Từ Hàn là hoàn toàn đúng.

"Các ngươi nói chuyện đi, ta còn có việc, đi trước một bước." Tính tình Nam Cung Tĩnh xưa nay trâm ổn, đương nhiên không thích kẻ miệng lưỡi ba hoa như Sở Cừu Ly. Nàng thấy hán tử trung niên này đi ra làm loạn, dứt khoát đứng lên, nói một câu, cũng không đợi Từ Hàn đáp lại liền quay người mang theo rất nhiều Chấp Kiếm nhân trong phủ cất bước rời đi.

Từ Hàn cũng không ngăn cản, hắn đợi sau khi Nam Cung Tĩnh đi xa rồi mới nhìn Sở Cừu Ly nói: "Hồng Tiên gọi ngươi tới hả?"

Sở Cừu nghe vậy lập tức biến sắc, y ngạo nghễ nói: "Huynh đệ nói cái gì vậy, ta và ngươi là bằng hữu sống chết có nhau, sao lại vì tiểu hài tử kia uy hiếp mà khuất phục, tới đây tìm hiểu tình báo?”

Đây không phải là một tràng nói năng tự phụ, Sở Cừu Ly nói rất hiên ngang lẫm liệt, Từ Hàn không khỏi nhịn được mà bật cười.

Từ sau khi chuyện Thôi Đình truyền tới Hoành Hoàng thành, tính ra hắn đã bốn năm ngày không trở về phủ, cũng vội vàng xử lý sự vụ khắp nơi trong Chấp Kiếm Các. Dù sao không ai có thể nói chắc được, Tạ Mẫn Ngự lòng mang ý xấu có thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của hay không. Việc này đương nhiên là không thể tránh khỏi phải bàn bạc nhiều hơn cùng Nam Cung Tĩnh, điều này khiến vị Diệp đại tiểu thư kia cực kỳ bất mãn.

"Tốt lắm, Từ mỗ đương nhiên biết rõ cách làm người của Sở đại ca, chuyện mấy ngày nay cũng coi như chấm dứt, nếu Sở đại ca có rảnh rỗi, liền theo ta hồi phủ a." Từ Hàn nói xong liền đứng lên, Sở Cừu Ly thấy vậy lập tức mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.

"Đúng rồi đúng rồi, đã vất vả lâu như vậy nên nghỉ ngơi một chút." Bộ dáng vội vàng rơi vào trong mắt Từ Hàn, hắn không khỏi thầm nghĩ, xem ra mấy ngày nay Sở Cừu Ly đã không ít lần bị Diệp Hồng Tiên uy bức lợi dụ.......

Trở lại trong phủ, không rõ là đang đùa bỡn tính khí con nít, hay vì nguyên nhân gì khác, Từ Hàn cũng không thấy Diệp Hồng Tiên đã mấy ngày không gặp.

Trong phòng chính lớn chỉ có Phương Tử Ngư đang buồn chán ngán ngồi uống trà, còn lại không thấy bóng dáng ai cả.

Thấy Từ Hàn đến, Phương đại tiểu thư lắc mình một cái liền đứng lên, bước nhanh tới gần: "Họ Từ, ngươi đã về rồi sao?"

Sự nhiệt tình của Phương đại tiểu thư vượt quá dự liệu của Từ Hàn, hắn không khỏi sửng sốt hỏi: "Bọn họ đâu?"

Phương Tử Ngư lập tức lộ vẻ buồn rầu, không vui nói: "Yến Trảm dẫn theo Tuyết Ninh rời đi, nói là phải vê tông môn một chuyến, thần thần bí bí không biết phải làm cái gì, Mười chín lôi kéo Tiểu Mộ An còn đang luyện võ, hai đứa con nít cũng không biết có thể luyện ra cái gì, Hông Tiên cũng bận rộn tu luyện, cũng không có ai chơi với tal"

Phương Tử Ngư thì thào nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn sáng lên: "May mắn ngươi đã trở lại, bằng không ta đã sắp nhàm chán chết mất!"

Từ Hàn nghe đến đó không khỏi bật cười khanh khách, cô nương Phương Tử Ngư này từ đầu đến cuối vẫn mang tâm tính trẻ em, dù thế nào cũng không sửa được.

"Ngươi á! Không sợ ngày nào đó Nhị sư nương tìm tới cửa, trách hỏi ngươi tu hành như thế nào, ngươi có muốn bàn giao cũng không được." Từ Hàn cười nói, nhưng cũng không có ý trách móc nặng nề.

Nhưng Phương Tử Ngư nghe đến ba chữ Quỷ Bồ Đê lại biến sắc, nhưng trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh khoát tay chặn lại, nói: "Lão yêu bà kia, bà cô thấy nàng tuổi cao sức yếu không so đo, cho rằng ta thật sự Sợ nàng sao?”

Từ Hàn nghe vậy tất nhiên cũng không vạch trần lời nói dối của Phương Tử Ngư, hắn cười cười đang muốn nói gì đó.

"Ồ, mấy ngày không gặp, tu vi tiểu Tử Ngư nhà ta không tăng tiến, công phu ngoài miệng cũng có vài phần hỏa hầu của tiểu Từ Tử nha." Lúc này chợt một thanh âm lạnh như băng từ trong góc phòng vang lên.

Thanh âm kia vừa thốt lên, đám người Từ Hàn lập tức biến sắc, song còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, một bóng người màu tím đã xuất hiện trước mặt Phương Tử Ngư. Một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc duỗi ra, ngoắc một trảo, vặn một cái.

Sau đó tiếng kêu đau của Phương đại tiểu thư liền từ trong cửa phủ bay lên, kéo dài không nghỉ...

Mười hơi thở sau, Phương Tử Ngư ủy khuất đứng ở một bên, cái đầu không ngừng cọ cọ cọ vào cái tai đang sưng vù của mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, tức giận nói: "Họ Từ, cái miệng thúi của ngươi là để khai quang của Phật Tổ sao?"

Từ Hàn liên tục cười khổ, hắn áy náy nhìn Phương Tử Ngư, sau đó quay đầu nhìn về phía thiếu nữ mắt tím đang ung dung ngồi trên ghế, trên mặt lập tức nở nụ cười, nói: "Nhị sư nương đến cũng không nói một tiếng, chúng đệ tử cũng không kịp chuẩn bị gì."

"Thật sao?." Thiếu nữ nhìn qua tuổi tác tương tự Phương Tử Ngư bưng chén trà nhỏ nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Từ Hàn: 'Vậy chẳng phải là không nghe được các ngươi nói xấu sau lưng ta sao?”

Từ Hàn nghe vậy lập tức yên lặng, không dám dây dưa ở trên đề tài này nữa.

"Không biết lần này Nhị sư nương đến đây là có chuyện gì?" Hắn vội vàng chuyển chủ đề, hỏi.

"Chuyện gì? Không phải đều do đám hỗn đản các ngươi khiến bà cô ta rầu rĩ sao!" Nào ngờ đề tài này chẳng những không giảm bớt bầu không khí trong sảnh mà ngược lại càng khiến Quỷ Bồ Đề không vui.

"Tiểu tử Mông Lương kia không biết đã trốn đi đâu, ta tìm hơn nửa tháng cũng không thấy tung tích hắn. Ngươi thì sao? Ta kêu ngươi làm xong chuyện liền nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này, ngươi cũng không nghe, còn lên làm Các chủ Chấp Kiếm Các gì đó. Thế nào? Vì cái mạng của Nam Cung tiểu thư mà không muốn mệnh của mình rồi à! Còn ngươi nữa, đã nói bao lần cho ngươi tu luyện cho thật tốt, vậy giờ sao? Chỉ biết chơi bời lêu lổng, với thiên phú của ngươi, nếu có một nửa dụng công của tiểu Từ Tử, làm sao bây giờ còn đang tiêu dao ở Ly Trân cảnh?" Quỷ Bồ Đề ra vẻ ông cụ non nói, bên trong ngữ điệu kia đều là phẫn nộ vì hận rèn sắt không thành thép. Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương đại tiểu thư vô pháp vô thiên cũng tốt, Từ đồ tể trong mắt người ngoài lòng dạ độc ác cũng được, đối mặt với thiếu nữ này răn dạy cũng như hài đồng đã làm sai chuyện, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Quỷ Bồ Đề nói liên miên nửa ngày, thấy hai người này trước sau cúi đầu không đáp lời, đại khái cảm thấy thái độ nhận sai của hai người cũng không tệ, cơn giận của nàng cũng tiêu tan hơn phân nửa, vì vậy nàng mở miệng nói: "Được rồi, không cần nói việc này nữa, hiện tại các ngươi mau mau thu dọn đồ đạc, theo ta rời khỏi đây!"

"Hả?" Từ Hàn biến sắc.

"Vì sao?" Phương Tử Ngư lớn tiếng hỏi.

"Hoành Hoàng thành sắp xảy ra đại sự, các ngươi không thấy cấm quân của Hoàng đế lão nhân đã bị phái đi sao? Thánh Dương quân gì đó? Đây chính là át chủ bài mà Lý Văn Cảnh năm đó đến chết cũng không lấy ra, bây giờ bị Lý Du Lâm triệu tập, các ngươi thật cho rằng đây là chuyện nhỏ sao?" Quỷ Bồ Đề trâm giọng nói.

"Nhưng..." Phương Tử Ngư hiển nhiên vẫn còn chưa thể tiếp nhận sự thật đột nhiên đến, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang.

"Ngươi câm miệng cho ta. Tiểu Từ Tử, ngươi là người hiểu chuyện nhất, ngươi mau thu dọn đồ đạc đi." Trong lúc đó, Quỷ Bồ Đề mở miệng nói.

Từ Hàn đứng ở một bên sắc mặt biến hóa, dường như đang cân nhắc thứ gì đó. Sau khi nghe xong lời của Quỷ Bồ Đề, hắn lại trâm ngâm một hồi mới nói: "Đệ tử biết sư nương là vì tốt cho chúng ta, nhưng việc này... thứ cho Từ Hàn khó có thể tuân mệnh."

Quỷ Bồ Đề lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Từ Hàn: "Ngươi có biết Hoành Hoàng thành sẽ xảy ra chuyện gì không?”

"Từ..." Từ Hàn đang muốn đáp lại lời của Quỷ Bồ Đề, thế nhưng vị sư nương kia còn chưa mở miệng ra đã túm chặt lấy quần áo của hắn, sau đó một đạo chân nguyên cuồng bạo từ trong cơ thể Quỷ Bồ Đề tuôn ra. Nàng xách thân thể Từ Hàn lao ra khỏi cửa viện, sau đó thân hình nhanh chóng bay lên. Từ Hàn bị Quỷ Bồ Đề bóp như một con gà con, không ngừng bay lên phía chân trời trong tiếng gào thét không ngớt của Phương Tử Ngư và Sở Cừu Ly.

Từ Hàn ngây người một lát, sau đó phản ứng lại, tuy rằng đáy lòng kinh hãi khi thấy cử động lần này của Quỷ Bồ Đề nhưng hắn cũng tin tưởng đối phương chắc chắn không thể hại mình được, cho nên rất nhanh liền đè sự kinh hãi trong lòng mình xuống.

Tu vi của Quỷ Bồ Đề thâm sâu khó lường, giờ phút này dường như nàng cũng nổi lên vài phần hỏa khí, chân nguyên trong cơ thể đều được thúc giục, tốc độ có thể nói là nhanh đến cực hạn, cho dù Từ Hàn tu vi thân thể Bất Diệt cảnh cũng cảm thấy không khỏe dưới tốc độ như vậy, phi hành như vậy cắt vỡ không khí xoáy lên khí lưu khiến cho toàn thân hắn truyên đến đau đớn như tê tâm liệt phế.

Quỷ Bồ Đề dường như cũng cảm nhận được điểm này. Sắc mặt nàng trầm xuống, một đạo chân nguyên màu tím bao phủ Từ Hàn vào trong đó, lúc này mới giảm bớt đau nhức kịch liệt của hắn.

"Nhị sư nương, ngài định mang đệ tử đi đâu vậy?" Từ Hàn thấy nàng như vậy, thâm nghĩ rằng cơn giận của đối phương đã giảm đi không ít liền cả gan hỏi.

Nhưng Quỷ Bồ Đề không để ý tới hắn, vẫn kéo thân thể của hắn bay về phía không trung trước mặt.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Từ Hàn đã đi tới trên không trung vạn trượng, lúc này, Quỷ Bồ Đề mới ngừng lại. Nàng lạnh lùng chỉ dưới chân: "Ngươi nhìn đi!" Từ Hàn sửng sốt, nhưng vẫn nhìn xuống dưới như lời đối phương nói. Đã tới trên không vạn trượng, Hoành Hoàng thành dưới chân đã hóa thành một vùng đất vuông lớn bằng bàn tay, mà chính là ở phía trên khối đất vuông này. Một Chân Long màu đỏ nồng đậm như máu đang chiếm cứ trên đó, quanh thân nó có từng đạo khí tức màu đỏ như máu không ngừng tản ra giữa không trung nối thành từng đường dây đỏ tới phương xa, Từ Hàn theo đường dây đỏ kia nhìn lại, đã thấy những khí tức màu đỏ tản đi kia không hẹn mà cùng tràn về phía nam khoảng cách Hoành Hoàng thành cực xa, chính là Long châu chỗ Thôi Đình!

Mà ở bên phía Long châu, một con Long tướng đã ngưng tụ thành hình. Bộ dáng của nó hung sát, hai con ngươi đỏ thẫm, trên đầu rồng cực lớn mọc ra hai cái sừng rồng dữ tợn giống như gai ngược.

Hai mắt Từ Hàn đột nhiên trợn to, mọi chuyện có ý nghĩa thế nào tự nhiên không cần nói cũng rõ, nhưng đây không phải nguyên do khiến hắn kinh ngạc, nguyên nhân chân chính là...

Con rồng này không phải vàng cũng không phải xanh, không đỏ cũng không tím.

Mà hoàn toàn giống như vực sâu bao la, cực hạn đến cực điểm...

Đenl
Bình Luận (0)
Comment