Chương 257: Vong Long chỉ tướng.
Chương 257: Vong Long chỉ tướng.Chương 257: Vong Long chỉ tướng.
"Đó... Đó là cái gì... ?" Từ Hàn nuốt nước bọt xuống, vẻ mặt hoảng sợ hỏi.
Thôi Đình ở Long châu hai vị quốc trụ Khâu Tẫn Bình và Giang Chi Thần, cộng thêm bốn mươi vạn đại quân đi theo, rõ ràng là muốn xé rách da mặt với triều đình Đại Hạ, lão đã lựa chọn ủng binh tự trọng, lại có chỗ dựa, lấy đất Long châu kết thành Long tướng, tuy rằng khó khăn, nhưng còn lâu mới tới mức tuyệt đối không thể.
Nhưng xưa nay có câu nói Long tướng này cực vàng hóa xanh, cực xanh hóa đỏ, cực đỏ hóa tím, Từ Hàn chưa bao giờ thấy qua, thậm chí nghe nói tới Long tướng màu đen này.
Huống hồ bất kể Vũ Văn Lạc hay Lý Du Lâm hiện giờ, dù là Long tướng bọn họ mạnh yếu, hay khí vận thiên hạ đều biểu lộ ra khí thế vô thượng, mà quanh người Long tướng màu đen này lại giăng đầy từng đạo cảm giác âm trâm và thô bạo khiến hắn cực kỳ không khỏe.
Quỷ Bồ Đề nghe câu hỏi này cũng trâm ánh mắt của mình xuống, nàng nhìn chằm chằm con Hắc long ở phía xa, trong con ngươi lóe ra hào quang không hiểu, tựa như đang hồi tưởng lại, lại tựa như cực kỳ căm hận.
"Là giòi bọ sinh ra từ trong thi hài thối rữa."
"Ác quỷ leo ra từ trong vực sâu vạn trượng."
"Thêm vào một chút vọng tưởng nghịch thiên mà đi."
"Chỉ như thế thôi cũng đã trở thành nó rồi..."
"Quỷ Long đã chết rồi sống lại..."
"Kỳ danh là Đại Sở al"
Đại Sở?!
Nghe nói hai chữ này, sắc mặt Từ Hàn đột nhiên biến đổi, hắn không thể tin nổi nhìn về phía Quỷ Bồ Đề bên cạnh, muốn nói lại thôi.
"Không sai, chính là Đại Sở mà ngươi nghĩ ra." Quỷ Bồ Đề dường như đã sớm hiểu thấu tâm tư của Từ Hàn, nàng cười khổ một tiếng, con ngươi màu tím vốn sáng rọi chợt trở nên ảm đạm vài phần.
Lúc đó Từ Hàn chợt nhớ ra, mẹ đẻ của Phương Tử Ngư dường như có quan hệ với vị thiếu nữ mắt tím trước mắt này. Hắn cũng từng nghe Phương Tử Ngư nhắc qua, bởi vì một ít mâu thuẫn năm đó với Ninh Trúc Mang, Phương Tử Ngư cũng theo họ mẹ... Mà Quỷ Bồ Đề trước mặt cũng đã từng nói, tên thật của nàng cũng là họ Phương...
Sau đó, Vũ Văn Lạc từng cho hắn đọc quyển sách ghi chép thời gian trước Đại Sở đã từng dùng phương pháp Long Xà song sinh cưỡng ép kéo dài vận nước cũng từng đề cập qua, Đại Sở vốn là nước của họ Phương...
Mà Quỷ Bồ Đề thân là một trong Diêm La Thập Điện của Sâm La điện, tu vi ra sao thì tạm thời không nói tới, nhưng địa vị Từ Hàn lại vô cùng rõ ràng. Như vậy nói đến Long châu bây giờ bị Sâm La điện khống chế, xuất hiện Long tướng vong Sở, vậy có phải có thể nói sau lưng Sâm La điện chính là di dân triều Sở hay không? Hoặc bản thân Sâm La điện cũng được xây dựng để phục quốc cho di dân triều Sở?
Từ Hàn nghĩ đến đây chỉ cảm thấy đầu óc phát đau, mà một luồng hàn ý cũng lập tức dâng lên từ chỗ mắt cá chân, thoáng qua liền lan khắp toàn thân.
Sâm La điện ngay từ đầu đã âm thầm hợp tác cùng Chúc Hiền, sau đó thâm nhập vào Long châu, thậm chí còn có khả năng đang âm thâm thẩm thấu ở Trần quốc mà Từ Hàn chưa từng đi qua, lại nghĩ hết biện pháp chế tạo bán yêu, mọi thứ bây giờ xem ra dường như đều là đang đảo loạn thế cục, đồng thời chuẩn bị chế tạo nên chiến lực cường đại.
Mỗi bước đi đều đâu vào đấy, mỗi lần hạ cờ nó đều tầng tầng tính toán, bây giờ rốt cuộc đã nổi lên mặt nước. Từ Hàn không dám tưởng tượng rốt cuộc sau lưng Sâm La điện còn ẩn giấu lực lượng lớn đến thế nào.
"Mặc kệ Đại Hạ trước mắt ngươi, hay là ba nước Đại Chu Trần, Sâm La điện đều sớm đã bố trí đầy đủ lực lượng để lật đổ vương triều. Đây đã không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng ra, châu chấu đá xe, dũng cảm thì dũng cảm, nhưng cũng ngu đến mức tận cùng. Ngươi vốn là người thông minh..." Giọng nói của Quỷ Bồ Đề lại vang lên, nhưng lần này nàng chưa kịp nói hết đã bị Từ Hàn cắt ngang một cách hiếm thấy.
"Sư nương có thể làm chuyện này vì Từ Hàn, đệ tử thực sự cảm kích." Từ Hàn trầm giọng chân thần nói, lời nói này hoàn toàn không phải là lời nói thật, hôm nay lập trường của hắn và Quỷ Bồ Đề đã khác nhau, nhưng đối phương vẫn cách xa vạn dặm đến đây khuyên bảo, phần tình nghĩa này Từ Hàn một mực ghi tạc trong lòng."Nhưng lần này Từ Hàn chỉ sợ phải ngỗ nghịch lại ý của Nhị sư nương..."
"Vì sao?" Sắc mặt Quỷ Bồ Đề biến đổi, quả thực vừa tức vừa giận,'Chẳng lẽ ngươi cũng muốn học tên hỗn đản Mặc Trần Tử kia, để tranh giành cái gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ với ta ư?"
Từ Hàn nghe vậy cười khổ lắc đầu: "Nhị sư nương nói đùa, Từ Hàn nào có lòng dạ như sư bá. Từ Hàn chỉ ở Sâm La điện một thời gian ngắn, chắc sẽ không muốn quỳ gối dưới tổ chức này nữa..."
"Vậy ngươi liên trốn a, toàn bộ mọi thứ trên đường ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi, ngươi gói ghém đồ đạc đi, ngươi cũng tốt, tiểu nương tử của ngươi cũng cũng được, đều có thể mang theo." Quỷ Bồ Đề khó hiểu hỏi.
"Nhưng Nhị sư nương cũng đã nói đó là oan hồn Sở vong. Thứ bọn chúng muốn là thiên hạ, đệ tử có thể trốn tới nơi nào đây?"
"Vậy ngươi lưu lại làm gì, tu vi không đến Tiên nhân của ngươi còn sính cường uy phong trước mặt tiểu cô nương Nam Cung kia thì cũng thôi đi, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể ngăn cản được bước tiến của Quỷ Long Đại Sở này?" Quỷ Bồ Đề nói đến đây, ngữ điệu lập tức cao vút lên vài phần, hiển nhiên là không thể hiểu được suy nghĩ của Từ Hàn, cũng cực kỳ lo lắng.
Nghe được câu hỏi này, ánh mắt Từ Hàn chợt trở nên thâm thúy.
Hắn nhớ tới vị lão tướng râu bạc trắng đã tâm tình với mình ở đầu tường Đại Hoàng thành.
Thế là hắn chợt nở nụ cười, nói: "Một vị trưởng bối từng nói với đệ tử, một người sống trên đời này, mệnh tốt cũng tốt, mệnh xấu cũng được, cuối cùng phải nắm giữ mệnh của mình trong tay mới có thể xem như sống sót."
"Sâm La điện muốn nhất thống thiên hạ, đệ tử lại không muốn làm thần dân của bọn chúng, cho nên chỉ có thể lấy mạng ra đánh cược, dù sao cũng đều tốt hơn đứng xa xa nhìn người khác chém giết với bọn chúng, bất an chờ đợi kết cục cho riêng mình?"
Quỷ Bồ Đề đại khái không ngờ mình sẽ nhận được một đáp án như vậy, nàng không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn Từ Hàn một hồi lâu, sau đó chợt thở dài.
"Vong Long không thể hiện thế, nhưng ngươi biết vì sao Long tướng Đại Sở có thể nghịch thiên mà đi không?”
"Bởi vì bọn chúng làm một cuộc giao dịch cùng vị Tiên nhân trên núi Nha Kỳ kia, ừm, chính là Tiên nhân giết tên khốn kiếp Mặc Trần Tử..."
"Hắn mà khi dễ Thiên đạo vì bọn chúng, khiến Vong Long có thể thấy ánh mặt trời, mà bọn chúng thì cần phải giết một người cho hắn, ừm, ngươi chính là người kia..."
"Nếu ta đoán không sai, ngày Hoành Hoàng thành bị phá, việc đầu tiên mà bọn chúng phải làm chính là lấy mạng ngươi."
"Cho dù như vậy, ngươi còn muốn lưu lại sao?"
Lúc này đến phiên Từ Hàn sửng sốt.
Tuy ngay từ đầu hắn đã không ôm hảo cảm với vị Vô Thượng chân nhân trên núi Nha Kỳ kia, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới đối phương trả giá lớn như vậy để giết mình?
Tuy nhiên những thứ này đối với Từ Hàn cũng coi như là chuyện thường ngày, hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần, nói: "Nếu thế thì Từ Hàn càng không thể đi."
"Vì sao lại như vậy?”
"Bởi vì người muốn giết đệ tử rất nhiều, từ Trường An đến Đại Hoàng thành. chạy trốn quá lâu, đệ tử đã mệt mỏi, không muốn chạy trốn tiếp nữa." Từ Hàn dùng ngữ điệu bình tĩnh đáp lại.
"Ngươi!" Quỷ Bồ Đề đại khái chưa từng thấy người nào cổ hủ như Từ Hàn, nàng tức giận đến dậm chân, con ngươi nheo lại bỗng trào ra hung quang“Ở lại cũng chỉ có chết, đã như vậy, chẳng bằng chết ở trên tay ta đi."
Quỷ Bồ Đề dứt lời, bỗng nhiên đánh ra một chưởng, nặng nề đánh vào ngực Từ Hàn.
Từ Hàn hơi khựng lại, chỉ cảm thấy kiếm ý trong cơ thể bị chưởng này của Quỷ Bồ Đề phong kín hoàn toàn, thân thể của hắn lúc đó từ trên cao vạn trượng nhanh chóng rơi xuống.
Giới hạn này có thể uy hiếp được tu sĩ luyện thể, cho dù đạt đến Bất Diệt cảnh cũng không cách nào phi hành bằng thân thể. Mỗi lần Từ Hàn đối chiến lại dựa vào tu vi Thiên Thú cảnh mang đến cho hắn khả năng phi hành. Mà hiện tại một chưởng này của Quỷ Bồ Đề lại phong kín tu vi của hắn, hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình không ngừng rơi xuống mặt đất.
Phải biết rằng nơi này cao chừng vạn trượng, nếu như ngã sấp xuống trên mặt đất, dù cho nhục thân bất diệt chỉ sợ cũng không tránh khỏi bị ép thành một bãi bùn nhão.
Biến cố như vậy thực sự quá mức đột ngột, Từ Hàn không có chút chuẩn bị nào, mắt thấy tốc độ mình rơi xuống càng lúc càng nhanh, thậm chí trên vạt áo hắn còn có từng đợt ám hỏa rơi xuống. Nhưng trên mặt Từ Hàn lại không lộ ra chút hoảng sợ nào, ngay khi sắp chạm đến mặt đất thì gương mặt hắn chợt lộ vẻ buồn bã, lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Nhị sư nương, Từ Hàn đi đây, không kịp báo đại ân cho sư nương, dưới suối vàng chắc chắn sẽ chịu phạt của sư bái"
Lời này vừa nói ra, bên tai liên truyên đến một tiếng hừ lạnh.
Lập tức một cỗ lực đạo nâng đỡ phía sau Từ Hàn, nhờ vào đó tốc độ rơi của hắn thoáng chậm lại một chút, nhưng cũng chỉ chậm hơn một ít mà thôi.
Từ Hàn ý thức được điều này, sắc mặt rốt cuộc có chút biến hóa, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, thân thể đã ngã mạnh xuống đất.
Vì vậy đài diễn võ của Yến phủ ầm ầm nổ vang, vô số đất đá bụi bặm bay ra, Tô Mộ An và Mười chín đang luyện võ ở bên cạnh cả kinh, sững sờ ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu.
"Còn không tới giúp ta." Mãi cho đến khi trong hố sâu cực lớn của đài diễn võ truyền ra giọng nói quen thuộc của Tô Mộ An, tiểu gia hỏa lúc này mới tỉnh ngộ ra. "Phủ chủ đại nhân!" Tô Mộ An hô to một tiếng vội vàng bước nhanh tới trước hố sâu, chỉ thấy Từ Hàn vẻ mặt chật vật bị đóng đinh trong cái hố sâu kia. Tô Mộ An cũng không kịp suy nghĩ vì sao Phủ chủ đại nhân lại từ trên trời giáng xuống. Gã vội vàng tiến tới lôi thân thể Từ Hàn ra khỏi cái hố, miệng lo lắng hỏi: "Phủ chủ đại nhân, người không sao chứ?”
"Oa, đây là công phu gì vậy, bộ dáng thật là lợi hại." Tiểu Mười chín ở bên cạnh cũng đi tới, hai mắt sáng lên, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
Từ Hàn nghe vậy cười khổ lắc đầu, dĩ nhiên hắn biết Quỷ Bồ Đề chỉ là nóng nảy nhất thời, không nghĩ tới vị Nhị sư nương này lại có tính tình trẻ con như vậy, dù không đành lòng muốn giết hắn, nhưng phải tìm một ít biện pháp khiến hắn khó chịu. Cuối cùng nàng tuy rằng nâng đỡ được Từ Hàn, nhưng cũng không để hắn nhẹ nhàng chạm đất, ngược lại khống chế tốc độ của hắn ở mức độ không tổn thương tính mạng, lại có thể làm cho hắn phải chịu nhiều đau khổ.
Từ Hàn nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe miệng càng thêm đắng chát. Ngược lại, hắn vẫn chưa thực sự sinh ra nửa phần bất mãn đối với Quỷ Bồ Đề vì chuyện này. Dù sao mọi thứ mà nàng làm cũng là vì hắn.
Vì vậy Từ Hàn lớn tiếng nói với bốn phía: "Tạ ân Nhị sư nương không giết!"
"Tiểu tử thúi, ngươi nhớ lấy, mạng của ngươi là mạng của lão khốn kiếp Mặc Trần Tử kia đổi lại đấy!"
"Sống thật tốt cho bà cô này!"
"Nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ móc thi thể của ngươi ra, đút cho chó hoang ven đường!"
Mấy hơi thở sau, thanh âm Quỷ Bồ Đề từ bốn phương tám hướng truyền đến, cuối cùng không hiện thân nữa.
Từ Hàn nghe lời khuyên cực kỳ "Ác độc" kia, khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên, hắn cao giọng đáp lại.
"Tiểu Từ Tử tuân mệnh!"