Chương 258: Sinh chính là tội, sống chính là nên giết.
Chương 258: Sinh chính là tội, sống chính là nên giết.Chương 258: Sinh chính là tội, sống chính là nên giết.
Ngày rất tối, giống như có một bàn tay màu đen vô cùng lớn che khuất bầu trời, không có ánh sao, cũng không có trăng sáng.
Nhưng điều kỳ quái chính là, Từ Hàn thấy cảnh sắc trước mắt cực kỳ rõ ràng.
Đó là hàng loạt giáp sĩ nhìn như không thấy điểm cuối. Ánh mắt bọn họ đầy nghiêm túc đứng trước người Từ Hàn, khôi giáp hiện lên u quang, trên mặt bộ giáp như đang bị cái gì đó bao bọc, nhìn không rõ lắm nhưng đôi mắt màu máu kia lại cực kỳ âm trầm.
Không rõ là bâu trời đen kịt hay là do khí tức mênh mông trên người đám giáp sĩ phía trước khiến cho đầu của Từ Hàn có chút choáng váng.
Đây là đâu? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Những vấn đề này xuất hiện trong đầu Từ Hàn, hắn ngây ngô quay đầu lại, phía sau hắn là một cung điện nguy nga, cửa cung và tường cung điện đều được khảm vàng óng và ngọc thạch quý giá nhất, lại hiện ra ánh sáng xanh lục âm u. Đó giống như nơi ở dưới Hoàng tuyền của Diêm La, dưới vẻ trang hoàng hoa lệ vô cùng là xương trắng chồng chất cùng với oan hồn dùng hàng vạn để tính.
Từ Hàn giật mình, hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết tòa cửa cung này, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nhớ ra tên.
Hắn lại nhìn xung quanh, bỗng từng bóng người xuất hiện theo ánh mắt hắn. Bọn họ đứng đó chẳng khác nào tượng điêu khắc, nhưng trong mắt lóe ra huyết quang kinh người, âm trâm đáng sợ. Bọn họ nhìn Từ Hàn như nhìn một bộ thi thể lạnh băng.
Lộc tiên sinh? Khả Khanh? Trương tướng?
Từ Hàn chợt nhận ra bọn họ, cũng có thể gọi ra tên tòa cung điện phía sau lưng hắn.
Nhưng vào lúc này...
Phốc!
Một tiếng trâm đục nổ vang, Từ Hàn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy một loạt giáp sĩ chằng chịt trước người mình bỗng nhiên quỳ một gối xuống.
Sau đó âm thanh giống như cơn ác mộng chợt vang lên bên tai hắn.
Thanh âm đó do ngàn vạn người tụ tập, mênh mông cuồn cuộn, kéo dài không dứt.
Như lôi đình, như phong bạo, như trăm vạn Nho sinh ngửa đầu ngâm nga trường ca, như giáp sĩ sa trường vung trọng chùy nổi trống.
Thanh âm kia như là đang nói: "Mời Phủ chủ đại nhân đi chịu chết!"
Thanh âm này vừa rơi xuống, trong lòng Từ Hàn chấn động, một cỗ khí tức thô bạo bỗng nhiên từ trong lồng ngực hắn hiện lên.
"Mời Phủ chủ đại nhân chịu chết!"
"Mời Phủ chủ đại nhân chịu chết!"
Mà những giáp sĩ kia lại không hề quan tâm ý nghĩ của Từ Hàn, bọn họ một lần lại một lần nữa lặp lại tiếng hô to của bản thân. Mỗi tiếng kêu đều như một thanh lợi kiếm đâm vào lồng ngực của hắn.
Hắn muốn hỏi vì sao? Dựa vào đâu? Nhưng hắn không thể cất nên thanh âm nào, những thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực hắn đập nát một vài bức tường che chở, khí tức hung lệ như sông lớn chảy ngược tuôn ra khỏi thân thể hắn, vì vậy hắc khí còn tối tăm hơn so với đêm tối không ánh mặt trời hiện ra, bao trùm thân thể hắn, cũng bao phủ phương thiên địa này.......
Lại là màu đen vô tận.
Hình ảnh trước mắt Từ Hàn xoay chuyển, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Hắn cảm thấy trên tay của mình ướt sũng, tựa như có giọt nước võ vào lòng bàn tay. Giọt nước kia có chút sên sệt, cũng có chút nóng bỏng.
Hắn cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện có một người đang nằm trong ngực mình, nói chính xác thì là một nữ nhân.
Đối phương khí tức uể oải nhìn hắn, khóe miệng có một tia ý cười như muốn phác họa ra, nhưng lại không thể làm được. Nàng run rẩy vươn tay ra, tựa như muốn vuốt ve khuôn mặt của Từ Hàn, nhưng vết thương trên ngực lại làm nàng khó có thể chạm vào khuôn mặt chỉ gần trong gang tấc.
Cuối cùng, nàng vẫn thất bại.
Ngay lúc tay nàng cách Từ Hàn chỉ nửa tấc, một điểm khí lực cuối cùng của nàng cuối cùng cũng hao hết, hào quang trong mắt tán đi, nụ cười nơi khóe miệng đọng lại, cánh tay cũng lập tức rơi xuống.
Đinh đang.
Một tiếng giòn tan vang lên, đó là tiếng chuông buộc trên tay nàng phát ra.
Đó là... chiếc chuông mà Từ Hàn tặng cho nàng.
"Chân Nguyệt!" Đến lúc này, Từ Hàn rốt cuộc cũng nhận ra người mình đang ôm trong lòng. Hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng đã định trước sẽ không được đáp lại.
Hắn ngẩng đầu lên, trong bóng tối vô ngân có một nam nhân mặc áo bào trắng đang cười lạnh nhìn hắn.
"Ngươi bảo vệ bất cứ kẻ nào, ngươi mới là kẻ ác lớn nhất, là ngươi hại chết nàng, ngươi còn hại chết càng nhiều người hơn." Nam nhân nói, con ngươi nổi lên huyết quang gần như cuồng nhiệt.
"Tạ! Mẫn! Ngự!" Từ Hàn nhìn rõ dung mạo của nam nhân, vì vậy một giọng nói cuồng loạn phát ra từ trong miệng của hắn.
Hắn thả người trong ngực xuống, đứng lên.
Một Ma Thần khổng lồ ngập tràn hắc khí nhưng đôi mắt lại nhắm chặt vào lúc đó chậm rãi dâng lên ở sau lưng hắn.
Đối mặt với khí thế gân như không thể địch nổi quanh người Từ Hàn, trên mặt Tạ Mẫn Ngự lại không lộ ra chút bối rối nào.
Y cười ha hả: "Đến đây đi, giết ta! Báo thù thay nàng, nào!"
"Chết!" Từ Hàn hai mắt mở lớn, một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, Ma Thần sau lưng kia dường như hòa thành một thể với hắn, ngay lúc đó cũng vung ra tay của mình.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn không chút ngoài ý muốn nổ bung ra, Tạ Mẫn Ngự bị biến thành một bãi bùn nhão. Nhưng y chết đi cũng không khiến khí tức thô bạo tràn ngập trong cơ thể Từ Hàn giảm đi nửa phần, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn nghiêng đầu, nơi đó lại có từng đạo nhân ảnh hiển hiện.
Lữ Hậu Đức, Hồ Mạn Nhi, Hình Trấn...
Bọn họ khi đó nhìn Từ Hàn, trong mắt lập lòe ánh xanh tĩnh mịch nọ.
Cỗ khí tức thô bạo tràn ngập trong cơ thể Từ Hàn tại thời khắc này giống như tìm được lối ra.
"Các ngươi... đều phải chết!" Từ Hàn giận dữ hét lên, trong khoảnh khắc đó Ma Thần sau lưng hắn như cảm nhận được quyết ý trong lòng chủ nhân, hai con ngươi bỗng nhiên mở ra.
Một luồng khí đen kịt đột nhiên xuất hiện trong mắt Từ Hàn, bao vây lấy hắn, cũng bao vây cả thế giới này.......
"PhùI"
"Phù"
Từ Hàn há miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cảnh tượng trước mắt lần nữa biến hóa, tất cả biến mất không thấy gì nữa, nhưng duy chỉ có cỗ bi ai tràn ngập trong lòng hắn, phẫn nộ, thô bạo lại thật lâu khó mà bình tĩnh.
Hắn thậm chí không cách nào phân rõ đủ loại chuyện trước đó là ảo giác của mình, hay là chuyện thực sự đã xảy ra.
Loại thực tế đan xen cùng ảo ảnh này khiến Từ Hàn tâm phiền ý loạn, tựa như sâu bên trong não hải có thứ gì đó sắp phá kén chui ra ngoài.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Tiếng bước chân thanh thúy vang lên cách đó không xa.
Từ Hàn ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một bóng người đang bước từng bước về phía này.
Đó là một nam nhân mà hắn chưa bao giờ thấy qua, mặt mày thanh tú như một vị quân tử tuấn tú trong tranh bước ra, tuấn mỹ tới mức không gì sánh được.
"Thân Vô Song!" Một cái tên thốt ra từ miệng Từ Hàn.
Nhưng bất luận người này, hay là cái tên này, Từ Hàn chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại gọi ra cái tên này.
Cùng lúc đó, một cảm xúc đầy phẫn nộ và căm hận chợt như sóng lớn ngập trời dâng lên trong lông ngực hắn. Ngọn lửa căm hận kia cực kỳ mãnh liệt, lại không biết nguyên do từ đâu.
Nó giống như đồ vật được khắc sâu trong linh hồn Từ Hàn, mặc kệ trải qua bao nhiêu lần luân hồi, hắn đều chỉ có thể kiên trì không quên.
Hắn muốn giết nam nhân này, rút gân lột da, nghiền xương đối phương thành tro bụi, cắt đi mỗi một đạo huyết nhục của y, đưa linh phách vào Yêu đăng đốt hồn thiêu đốt ngày qua ngày khác.
Đây là cảm nhận mà Từ Hàn chưa bao giờ có, hắn không rõ vì sao mình lại nảy sinh hận ý cực lớn với một nam nhân lần đầu tiên gặp mặt như vậy.
Nhưng rất nhanh, những nghi vấn như vậy đã được giải đáp. Theo thân thể nam nhân kia dần dần đi vê phía Từ Hàn, từng bóng người cũng lần lượt hiện lên bên cạnh y.
Những bóng người kia ngã trên mặt đất, con ngươi trợn tròn, thân thể lại không còn khí tức.
Mọi thứ chung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, có tiếng binh sĩ hô giết, có tiếng trẻ con khóc lóc, mà càng nhiều hơn là tiếng kêu rên, xé tim xé phổi, lại tràn ngập tuyệt vọng.
Từng tòa lầu các phía xa cũng như viện thấp hiện lên trước mắt, ánh lửa bay lên khỏi đài cao, bóng người lắc lư như con ruồi không đầu, bỏ chạy trối chết.
Nơi này dường như là Hoành Hoàng thành đã tan nát.
Nhưng Từ Hàn lại không có tâm tư đi cảm thán cảnh tượng như vậy, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào những bóng người không dậy nổi chung quanh kia.
"Huyền nhi, Ngao ô..."
"Hồng Tiên, Tử Ngư..."
"Sở đại ca, Yến đại ca, Tuyết Ninh..."
"Mộ An, tiểu Mười chín..."
Hắn ngây ngốc đảo qua những bóng người đã mất đi sinh cơ kia, trong miệng phát ra những tiếng nỉ non như nói mê...
Vì sao bọn họ đều chết hết? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?