Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 647 - Chương 259: Ai Cũng Không Được

Chương 259: Ai cũng không được Chương 259: Ai cũng không đượcChương 259: Ai cũng không được

"Quá kỳ quái sao?" Rốt cuộc giọng nói của nam nhân kia cũng vang lên.

Từ Hàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Khóe miệng nam tử tuấn mỹ như trong tranh kia cũng lộ ra một nụ cười: "Là ngươi hại chết bọn họ!”

"Ta?" Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, không rõ ràng cho lắm đối với lời nói của nam nhân.

"Đúng vậy, chính là ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, chết tử tế ở trên tay ta, bọn họ làm sao có thể chết được?" Giọng của nam nhân kia cực kỳ bình tĩnh.

Trong đầu Từ Hàn chợt truyền đến từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế, từng hình ảnh thoáng hiện trong đầu hắn. Hắn nhìn thấy bọn họ vì mình mà không hề chùn bước ngăn ở trước mặt nam nhân này, sau đó từng người bọn họ lần lượt bị nam nhân kia xuyên thủng lông ngực, từng người từng người ngã xuống...

Con ngươi của Từ Hàn đột nhiên phóng đại, hắn nhìn hai tay của chính mình, thì thào lẩm bẩm: "Là ta... là ta hại chết bọn họ..."

"Đúng, chính là ngươi." Nam nhân kia dường như rất hưởng thụ hình ảnh trước mắt, y nói như thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia nổi lên ý cười dữ tợnVì sao còn muốn phản kháng đây? Mặc kệ có lặp lại bao nhiêu lần, ngươi đều nhất định phải chết, mặc kệ giấy giụa như thế nào cũng đều phí công, bởi vì... đây chính là số mệnh của ngươi!"

Hai chữ số mệnh kia giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực Từ Hàn, có một số thứ luôn bị hắn cưỡng chế, khi hai chữ này rơi xuống, rốt cuộc không thể bao vây được nữa. Vật đó lập tức thoát khỏi trói buộc, tuôn ra khắp toàn thân Từ Hàn.

Bi thương vô tận bao trùm hắn, hai tròng mắt không kìm được có hai đường huyết lệ trào ra, thuận theo gương mặt rơi xuống.

Hắn đứng lên, một cỗ lực lượng thần bí cướp đi quyền khống chế thân thể của hắn, hắc khí tràn ngập quanh người một lần nữa.

Hắn nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ đang chậm rãi đi tới kia, môi chậm rãi mở ra.

"Ngàn tầng kiếp, vạn tâng nan, từ tinh không vạn vực, đến ngục giam thiên địa này."

Hắn nói như vậy, ngữ điệu vừa trâm thấp vừa khàn khàn.

Sau đó bỗng nhiên trở nên cao vút, giống như dã thú gặp tuyệt cảnh, đang phát ra tiếng gào thét điên cuồng: "Còn chưa đủ sao?"

"Còn chưa đủ saol!!?"

Thiên địa chợt im lặng, bước chân nam tử tuấn mỹ lơ lửng giữa không trung, bóng người lay động trong ánh lửa đình trệ, tiếng gào khóc như sói tru im bặt lại, thời gian ngừng chảy, tất cả quy về tĩnh mịch, chỉ có tiếng gào thét của Từ Hàn quanh quẩn ở trong thiên địa này thật lâu không ngừng.

Mà trăm hơi thở sau, đợi đến khi dư âm tiêu tán.

Trên mái vòm chợt biển mây cuồn cuộn, một gương mặt người to lớn ngưng tụ thành hình.

"Chưa đủ." Người kia nói như vậy, thanh âm ồm ồm tựa như sấm chớp nhưng lại lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, không thể thay đổi.

Sắc mặt Từ Hàn khi đó trở nên xám xịt. Hắn nhìn mặt người cực lớn phía chân trời, cắn răng hỏi: "Từ Hàn có tội gì?" Trong thiên địa chợt có sấm sét mãnh liệt, mà trong tiếng sấm nổ vang đầy trời này, gương mặt khổng lồ kia nở nụ cười ha ha.

"Ngươi không nhớ được sao?"

"Kẻ đáng thương như ngươi cẩu thả sống qua ngày, ngươi hỏi ta có tội gì?"

"Ngươi sinh ra đã là tội nghiệt, ngươi còn sống chính là kiếp nạn, ngươi nói ngươi có tội gì?"

Dứt lời, chợt trong thiên địa chợt có một thứ gì đó xuất hiện.

Đó là từng chữ lớn màu vàng óng, cũng là từng sắc lệnh bao vây lấy uy năng vô tận.

Sắc lệnh kia bị khảm vào sâu trong thế giới này, nó là bản chất cũng là quy tắc lớn nhất của thế giới này.

Sắc lệnh kia viết:

Sinh chính là tội, sống chính là nên giết!...

"Tiểu Hàn!"

"Tiểu Hàn!"

Chợt bên tai truyên đến từng tiếng la dồn dập, trong lòng Từ Hàn chấn động, thân thể hắn chợt động.

Ánh mặt trời chói mắt thường ngày qua khe hở cửa sổ bắn vào đôi mắt Từ Hàn, khiến hắn có chút không mở mắt ra được.

"Tiểu Hàn, chàng làm sao vậy? Chàng có biết vừa rồi làm ta sợ muốn chết không?”

Thanh âm bên tai lại hỏi như thế, lo lắng cùng quan tâm trong ngữ điệu tất nhiên là không hề che giấu chút nào.

Từ Hàn quay đầu nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của Diệp Hồng Tiên, hắn ngơ ngác nhìn nàng, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra mọi chuyện chỉ là giấc mộng.

Nhưng giấc mộng kia thật sự quá chân thực, chân thực có chút không phân rõ, tất cả những người trước mắt đến tột cùng đâu mới là thứ tồn tại chân thật.

Diệp Hồng Tiên nhìn Từ Hàn đang xuất thần, lo lắng trong lòng lại tăng thêm một phần.

Hôm nay nàng thấy Từ Hàn không dậy sớm như thường ngày, liền muốn tới tìm hắn, nhưng sau khi vào cửa liền nhìn thấy thiếu niên này hai mắt nhắm chặt nằm ở trên giường, trán đầy mồ hôi, miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn. Nàng vội vàng cao giọng gọi, nhưng không được đối phương đáp lại, ngay lúc nàng đang nghĩ có nên tìm người tới hỗ trợ hay không, Từ Hàn mới chợt tỉnh lại, nhưng trạng thái lại có chút cổ quái.

"Làm sao vậy? Tiểu Hàn." Nghĩ tới đây, nàng nhẹ giọng hỏi.

Từ Hàn nghe câu hỏi này, rốt cuộc hồi phục tinh thần, hắn đè bất an trong lòng xuống, quay qua cười nói với Diệp Hồng Tiên: "Không có gì, chỉ là gặp một cơn ác mộng."

Thế nhưng Diệp Hồng Tiên thông minh hơn người, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra thiếu niên này nói một đằng làm một nẻo.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường của Từ Hàn, dùng tay chậm rãi lau mồ hôi trên trán hắn, nói: "Tiểu Hàn, chàng đang lo lắng chuyện đại quân Sở quốc sao?"

Bắt đầu từ tháng tám, Hoành Hoàng thành đã khởi động giới nghiêm ban đêm lần đầu tiên từ khi Đại Hạ khai triều tới nay. Hoành Hoàng thành từng phồn hoa nay lại tiêu điêu đi không ít, trên đường phố lớn thưa thớt người đi đường đã thành chuyện bình thường, chỉ có binh lính một thân giáp trụ đỏ như máu tuần tra trong thành, cùng sứ giả phụ trách truyền tấu chương cưỡi khoái mã xuyên thẳng qua lại trong Hoành Hoàng thành.

Tình thế phát triển vượt xa dự liệu của tất cả mọi người, triều đình Đại Hạ còn đang thương nghị xem làm như thế nào cứu hai vị quốc trụ bị cầm tù, nhưng phía trước lại truyền đến tin tức Khâu Tẫãn Bình cùng Giang Chi Thần dẫn bốn mươi vạn đại quân dưới tay quy hàng Thôi Đình.

Kể từ đó, ba châu Long, Ung, Cảnh ở trung bộ Đại Hạ vốn đều là đất phong của ba vị quốc trụ, giờ phút này theo ba người làm phản, ba châu trong tám châu Đại Hạ rơi vào tay Thôi Đình, hơn nữa kể từ đó, Liêu châu nằm ở biên cảnh cũng bị ba châu này ngăn cách, trở thành một hòn đảo cô lập.

Đương nhiên tất cả những điều này mặc dù phát sinh cực kỳ đột ngột, thế cho nên khiến triều đình Đại Hạ, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều khiếp sợ, nhưng so với đó, điều càng khiến mọi người trăm triệu lần không ngờ tới chính là...

Phía trên ba châu Long, Ung, Cảnh đều dựng thẳng lên từng lá chiến kỳ, viết một chữ Sở rất lớn!

Đúng vậy, Sở là Đại Sở, là triều Sở đã vong kial

Mà cùng lúc những tin tức này truyền đến, sáu mươi vạn đại quân tinh nhuệ đã từ Long châu xuất phát, một đường hát vang tiến mạnh, trực tiếp xông về phía Hoành Hoàng thành. Long châu kê sát Hoành Hoàng thành của Yến châu, mà bố phòng của châu này hầu như đều tụ tập vào tòa đô thành này, cùng với Tụ An thành và Tất Hoa thành nối liên tạo thành thế chân vạc, tất cả thành trấn còn lại tuy có chút quân coi giữ, nhưng bất kể vê chất lượng hay số lượng, phòng ngự sáu mươi vạn đại quân của Thôi Đình có thể nói là không đáng nhắc tới.

Vì vậy sáu mươi vạn đại quân này tiến quân thần tốc, Thái thú các thành trấn của Yến châu hoặc liêu chết chống cự, hoặc nghe ngóng rồi chuồn nhưng không có một người nào có thể ngăn cản sáu mươi vạn đại quân đang tiến về phía Hoành Hoàng thành. Cứ như vậy không quá nửa tháng nữa, Hoành Hoàng thành sẽ phải chịu đại nạn binh lâm dưới thành. Mà triều đình Đại Hạ mấy trăm năm không có bố phòng gì lại càng luống cuống tay chân trước trận đại chiến đột ngột này, chiếu thư hạ lệnh cho từng Châu mục các châu quận lĩnh binh cần vương như tuyết bay được đưa ra khỏi Hoành Hoàng thành.

Nhưng nước xa khó cứu lửa gần, Châu mục các châu quận còn coi như đồng tâm hiệp lực với Đại Hạ, nhưng muốn đợi đến viện quân của bọn họ, Hoành Hoàng thành ít nhất phải một mình đối kháng với khoảng sáu mươi vạn đại quân này hơn mười ngày, cho dù Hoành Hoàng thành tường cao thành sâu, nhưng có thể chịu đựng qua hơn mười ngày này hay không, không ai có thể chắc chắn được.

Có câu tổ chim bị phá trứng có an toàn.

Dưới tình thế như vậy, người người trong Hoành Hoàng thành đều cảm thấy bất an, ngay cả Từ Hàn mấy ngày nay cũng trở nên trầm mặc ít nói, mỗi ngày đều qua lại nơi ở cùng với Chấp Kiếm phủ để bàn bạc công việc, không còn thời gian trao đổi với người khác. Diệp Hồng Tiên nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng. Hiện tại thấy Từ Hàn như thế càng quy tội cho cuộc chiến Hạ Sở sắp nổ ra.

Từ Hàn đương nhiên cũng nhìn ra vẻ lo lắng của Diệp Hồng Tiên, hắn vội vàng sửa sang lại suy nghĩ trong lòng mình, trên mặt lại hiện lên ý cười: "Hồng Tiên không cần lo lắng, ta chỉ là..."

Mà lần này hắn còn chưa kịp nói hết, thiếu nữ kia đã xích sát người tới, ôm chặt lấy hắn.

Một cú ôm này khiến Từ Hàn sững sờ, khi đó bên tai hắn cũng vang lên giọng nói dịu dàng của đối phương. "Không sao đâu, lần này ta nhất định sẽ ở bên cạnh chàng."

"Núi đao biển lửa cũng được, vạn kiếp bất phục chả sao, ta... sẽ không bao giờ rời khỏi chàng thêm lần nào nữa."

Từ Hàn đương nhiên cảm nhận được quyết ý trong lời nói của thiếu nữ, vẻ kinh ngạc trong khoảnh khắc đó đều tan thành mây khói.

Hắn cũng duỗi tay ra, ôm lấy giai nhân của mình.

Hắn nghĩ tới hình ảnh trong mộng, trong mắt dần dần nổi lên một vẻ kiên quyết lạnh lùng.

"Ta cũng vậy, không ai có thể làm tổn thương các ngươi..."

"Ai cũng không được!"
Bình Luận (0)
Comment