Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 648 - Chương 260: Lý Nho

Chương 260: Lý Nho Chương 260: Lý NhoChương 260: Lý Nho

Có câu là ngàn người dư thành vạn người đầy đồng.

Ước chừng sáu mươi vạn đại quân muốn vô thanh vô tức xuyên qua Yến châu, đến Hoành Hoàng thành hiển nhiên là một chuyện không thể.

Căn cứ tin tức trinh thám phía trước truyên về, sáu mươi vạn đại quân của Thôi Đình đến Hoành Hoàng thành tối thiểu phải mất nửa tháng. Cũng chính vì thế, lúc cờ chữ Sở chỉ chít xuất hiện ở bên ngoài Hoành Hoàng thành ba ngày sau, bên trong tòa cổ thành nguy nga này là một mảnh hoảng sợ cùng xôn xao.

Thống lĩnh Thánh Dương quân, đại vương gia Lý Nho trên năm mươi tuổi nhận lệnh lúc lâm nguy, dẫn theo hơn mười vạn Thánh Dương quân bố phòng ở đầu Hoành Hoàng thành.

Thân là con cháu trong nhà vương gia Đại Hạ, cuộc đời Lý Nho vẫn được tôn là hai chữ truyền kỳ.

Ba mươi năm trước, Lý Văn Cảnh binh bại ở Đại Hoàng thành, nằm trên giường không dậy nổi, chín đứa con dưới gối có tám đưa tranh đoạt vương.

Lý Du Lâm trở thành người thắng cuối cùng, leo lên ngai vàng đế vương, trong bảy vị huynh đệ song sinh, sáu vị bị gã chém bên ngoài Đại Dương cung, chỉ có trưởng tử Lý Nho được gã lưu lại, không chỉ không tước đi binh quyền, ngược lại giao Thánh Dương quân tinh nhuệ nhất Đại Hạ vào tay lão.

Còn vị Vương gia còn lại chính là người quen cũ của Từ Hàn, là Lý Mạt Đỉnh duy nhất không tham dự tranh đoạt vị.

Với tư cách là các chủ đương nhiệm của Chấp Kiếm các, đương nhiên Từ Hàn có tư cách dẫn theo rất nhiều Chấp Kiếm nhân đi lên đầu tường xem xét tình hình cụ thể, cũng chính vì vậy mà hắn may mắn được gặp vị Lý vương gia truyên kỳ này - Lý Nhol

Không thể không nói, Lý Nho đúng là một người rất đặc biệt.

Trong đám sĩ tốt tràn đầy áo giáp màu máu, vị Lý vương gia này người cũng như tên, mặc nho sam màu trắng đứng ở đầu tường, đối diện với bầu không khí căng thẳng bên ngoài sa trường.

Từ Hàn quan sát đối phương một phen, hai bên tóc mai Lý Nho phủ sương trắng, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, lấy một cây trâm gỗ cắm lên, môi phẳng mũi thẳng, khóe mắt có chút nếp nhăn, cả người nhìn như lão nho sinh ở trong tứ thư ngũ kinh, mà không phải là hãn tướng sa trường có thể hành quân đánh trận.

Người đi tới đầu tường không chỉ có một mình Từ Hàn, văn võ bá quan triều đình Đại Hạ, thậm chí vị Lý Mạt Đỉnh kia cũng đến đây, nhưng biểu hiện của vị Lý Nho này lại cực kỳ bình thản, không hề đặt mục tiêu lên người mọi người. Lão thủy chung cau mày nhìn một đại quân đông nghìn nghịt ngoài thành, không nói một lời.

Văn võ bá quan trên tường thành mặc dù có tâm nói gì đó, nhưng dường như lại cực kỳ sợ hãi vị Lý vương gia này, không người nào dám mở miệng đánh vỡ bầu không khí im lặng hiện tại.

"Bẩm tướng quân, thám tử hồi báo ngoài thành không đến năm vạn người, dường như chỉ là tiền trạm hành quân gấp gáp." Lúc này một giáp sĩ chợt đi tới bên cạnh Lý Nho, quỳ một đầu gối xuống, miệng nói như vậy.

Lý Nho còn chưa trả lời, văn võ bá quan trên tường đã đồng loạt biến sắc, dường như có chút ý động.

"Ừm"" So sánh với phản ứng của bọn họ, câu trả lời của Lý Nho cũng lạnh nhạt hơn nhiều, lão chỉ khẽ gật đầu rồi lập tức ra lệnh: "Truyền lệnh xuống, các bộ đóng quân gấp rút bố trí phương tiện phòng ngự, không được tự ý ứng chiến, người làm trái lệnh chém!"

Giáp sĩ kia nghe vậy đương nhiên không nghi ngờ gì, cáo lui rời đi.

Mà vẻ mặt mọi người xung quanh lại không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không dám nhiều lời. Cuối cùng chỉ có vị Lý Mạt Đỉnh kia cắn răng, tiến lên một bước hỏi: "Hoàng huynh, giờ phút này phản quân bôn tẩu ngàn dặm tới đây, người kiệt sức, ngựa mệt mỏi, hơn nữa chưa tụ thành đại thế, theo lý nên dẫn binh xuất chiến, ngăn cản phong mang, giương cao Thánh uy Đại Hạ ta, vì sao hoàng huynh lại tránh mà không chiến?"

Câu hỏi này có vẻ cũng là nghi hoặc trong lòng mọi người ở đây, lúc này bọn họ đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nho, chờ đợi lão trả lời.

"Ta nghe nói Hoàng đệ xưa nay cùng giao du rất rộng với tam giáo cửu lưu, trong phủ cũng nuôi ba ngàn gia binh, nếu hoàng đệ lo lắng cho quốc sự như vậy, không bằng bây giờ ta mở cửa thành, để hoàng đệ dẫn gia binh đi quyết chiến sinh tử với phản quân, dương Thánh uy Đại Hạ ta được không?"

Lý Mạt Đỉnh nghe vậy, thần sắc trên mặt lập tức trì trệ, sắc mặt âm trầm xuống.

Mọi người xung quanh ngửi được bầu không khí lúng túng lúc này, cho dù đáy lòng cũng tôn tại nghi vấn như Lý Mạt Đỉnh, giờ phút này cũng chỉ có thể đè nén xuống.

Từ Hàn híp mắt nhìn một màn phát sinh trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn giáp đen chi chít dày đặc ngoài thành một chút, hắn khẽ mỉm cười, không ngờ lúc đó lại quay người rời đi.

Nam Cung Tĩnh đi cùng hắn đến đây thấy thế nhướng mày, dường như có chút không vui, nhưng lại không muốn phát tác trước người, nhanh chóng kéo đám Chấp Kiếm nhân dưới tay theo Từ Hàn rời đi.

"Vì sao lại đi?" Sau khi trở về Yến phủ, Nam Cung Tĩnh cau mày nhìn về phía Từ Hàn hỏi.

Từ Hàn thảnh thơi ngồi trên mình, khẽ nhấp một ngụm nước trà ngon, sau đó trừng mắt, vẻ mặt không rõ ràng hỏi ngược lại: "Không đi thì ở lại làm gì? Lý vương gia sẽ bao chúng ta ngủ trưa sao?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Nam Cung Tĩnh tự nhiên trở nên cực kỳ khó coi, nhưng đám Chấp Kiếm nhân do Nam Cung Trác cầm đầu lại không khỏi thấy buồn cười, lại bởi vì Nam Cung Tĩnh mà không dám phát ra tiếng, mỗi người đều bĩu môi, cố nén ý cười, bộ dáng thú vị đến cực điểm.

"Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách! Phản quân đến dưới thành, chúng ta theo lý nên phối hợp với Thánh Dương quân tử thủ cửa thành, nào có đạo lý tướng sĩ ở bên ngoài tắm máu chiến đấu hăng hái, chúng ta lại an tâm ngồi ở chỗ này thưởng trà!"

"Nam Cung đại nhân đã có lòng dạ như thế, thật sự là bậc cân quắc không thua đấng mày râu râu, không bằng cứ tự nhiên đi." Từ Hàn dường như chưa nghe ra Nam Cung Tĩnh đang nổi giận đùng đùng, hắn lại khẽ nhấp một ngụm nước trà, cười ha hả nói.

"Ngươi!" Nam Cung Tĩnh lập tức không nhịn nổi lửa giận trong lòng mình. Nàng hừ lạnh một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn những Chấp Kiếm nhân bên cạnh một chút."Kẻ nào nhu nhược thì lưu lại, còn lại đi theo tai"

Dứt lời, Nam Cung Tĩnh liền sải bước đi ra khỏi Yến phủ.

Đám Chấp Kiếm nhân lấy Nam Cung Trác cầm đầu ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi lâu, rốt cuộc ánh mắt nhìn Từ Hàn đầy áy náy, sau đó đồng loạt rời đi theo Nam Cung Tĩnh.

Sau khi được Từ Hàn dọn dẹp xong, Chấp Kiếm Các này mặc dù thực lực tổng thể thấp hơn không chỉ một bậc so với trước kia, nhưng những người còn lại gần như đều là thân tín của Tiêu Nhiêm trước đó. Theo lý mà nói, sau khi Tiêu Nhiêm rời đi, những thân tín này đương nhiên sẽ trở thành người bên cạnh Nam Cung Tĩnh, giữa Từ Hàn và Nam Cung Tĩnh, bọn họ đương nhiên sẽ lựa chọn vế sau.

Chuyện này cũng không có gì ngoài ý muốn với Từ Hàn.

Hắn vẫn híp mắt ngồi tại chỗ, đưa mắt nhìn theo rất nhiều Chấp Kiếm nhân rời đi.

Mãi tới khi bóng lưng của những người kia hoàn toàn biến mất trong tâm mắt của Từ Hàn, lúc này Diệp Hồng Tiên vẫn đứng một bên nhìn thấy tất cả chợt cất bước tiến lên, đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Như vậy được không?”

Từ Hàn đứng dậy cười nhạt một tiếng rồi nói: "Như vậy không còn gì tốt hơn."

Diệp Hồng Tiên nhíu mày, khó hiểu với hành động của hắn: "Chàng cảm thấy Hoành Hoàng thành nằm trên tay Lý Nho thật sự có thể vô ưu vô lo. Có đúng như vậy không?”

Từ Hàn lắc đầu, cười khổ nói: "Nếu chỉ dựa vào một mình Thôi Đình, Hoành Hoàng thành đương nhiên không ngại, nhưng không ai dám khinh thường Sâm La điện sau lưng lão...

"Thế thì...' Diệp Hồng Tiên càng nghi hoặc, có câu tổ chim bị phá trứng có an toàn, nếu đã quyết định ở lại Hoành Hoàng thành, vậy thì cùng tiến cùng lùi, khoanh tay đứng nhìn cũng không phải là chuyện mà nàng thích, cũng không phải là hành động của Từ Hàn mà nàng biết.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Diệp Hồng Tiên, Từ Hàn cười nhẹ một tiếng, hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa phủ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi cửa thành, nói: "Nơi này càng nguy hiểm hơn so với nơi đó, cần gì phải để bọn họ lưu lại?"
Bình Luận (0)
Comment